Sở Việt Tuyên lắc đầu: “Lời này của sư đệ không khỏi quá mức tuyệt đối.
Trăm nghe không bằng một thấy, những lời đồn này đó về yêu vật, cũng chỉ là những thứ chúng ta thấy từ trên sách mà thôi”.
Ôn Liễm Cố cười khẽ một tiếng, cũng không cãi lại.
Hắn nhấc ấm trà đổ vào ly, đưa cho Sở Việt Tuyên.
Động tác như nước chảy mây trôi, động tác nhấc tay đều có một cổ thanh nhã phong lưu.
“Ngươi và ta đều biết được, sau khi mấy con yêu quái nổi cơn điên, thậm chí còn không có lý trí bằng chó điên ngoài đường”.
Đây là điều mà sư phụ đã nhấn mạnh nhiều lần khi tu tập trên núi Vân Trọng, Sở Việt Tuyên tự nhiên sẽ không quên.
Sở Việt Tuyên nói: “Tuy nói như thế, nhưng mà căn cứ vào lời nói của hoa yêu vừa gặp được ở phía đông ngoại ô, khôi lỗi sư này không giống như đơn thuần mà phát cuồng giết người, càng giống như là có mục đích bắt người nào đó”.
“Yêu ngôn hoặc chúng, sư huynh thực không cần đem lời nói của yêu vật để trong lòng”.
Ôn Liễm Cố nhẹ nhàng bâng quơ mà sơ lược: “Huống chi, đối với sư huynh mà nói, trước hết nên đi tìm nhân tài”.
“Sư đệ nói có lý”.
Sở Việt Tuyên nhớ tới việc này không khỏi bắt đầu thấy đau đầu, lầm bầm lầu bầu, “Cũng không biết nàng đây là bị làm sao vậy….
”
Căn cứ manh mối lúc trước, đã có thể xác định Mộ Dung Linh bị khôi lỗi sư bắt đi.
Chỉ là tâm ý trong sáng của Sở Việt Tuyên cũng không minh bạch, vì sao Mộ Dung Linh lại phẫn nộ rời đi như thế? Cũng bởi vì mình cứu người, lại cùng hắn nói thêm vài câu sao?
Nhưng mình thân là đệ tử phái Vân Trọng, lấy hàng yêu trừ ma mà nói, tự nhiên là nên cứu người a!
Ôn Liễm Cố đem hết thảy thu vào đáy mắt.
Hắn gợi lên khóe môi, rũ mắt nhấp một ngụm trà, cũng không nói nhiều lời.
Tình yêu phàm nhân thế gian, trên đời có nhiều xáo trộn, nhiều ràng buộc.
Mà những người cam tâm tình nguyện hãm sâu vào nó, càng ngu ngốc hơn.
Buồn cười đến cực điểm.
Tóm lại là trong lòng nhớ mong Mộ Dung Linh, Sở Việt Tuyên đem chén trà uống một hơi cạn sạch, rút kiếm xoay người: “Lúc trước hoa yêu kia nói vùng đất hoang ở chân núi phía tây có chút động tĩnh, ta trước đi thăm dò, sư đệ ngươi chờ ở nơi này là được”.
Ôn Liễm Cố tính tình ôn hòa, tính khí cực tốt, không thích dùng kiếm, càng không thể gặp giết chóc, cho nên hắn trước nay chỉ giúp tra xét tìm kiếm tung tích yêu vật, cực ít xuất thủ trong lúc đối chiến.
Huống chi lần này Mộ Dung Linh mất tích, hoàn toàn là chuyện của mình Sở Việt Tuyên.
Nhưng mà liền ở một giây, Ôn Liễm Cố bỗng nhiên thay đổi chủ ý.
Ống tay áo trắng tinh nhấc lên một độ cung cực đẹp, nhất cử nhất động như tuyết trắng sôi nổi rơi xuống, kết hợp ánh nắng chiều nghiêng nghiêng bên cửa sổ, giống như đông tuyết gặp xuân, bình minh chợt ấm áp.
Thấy Ôn Liễm Cố đứng dậy, Sở Việt Tuyên không khỏi nghi hoặc nói: “Sư đệ? Ngươi đây là….
?”
Ôn Liễm Cố cong cong đôi mắt, mặt mày tinh xảo giống như tiên nhân trong bức họa, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta đi cùng sư huynh”.
Sở Việt Tuyên có chút mê man, cứ cảm thấy tươi cười của Ôn Liễm Cố giờ phút này có chút bất đồng.
Như là phá lệ phát hiện ra chuyện gì thú vị mà cầm lòng không được, toát ra ý cười.
Nhưng thật ra lại hiếm thấy.
Sở Việt Tuyên khó tránh khỏi hỏi nhiều một câu: “Sư đệ như thế nào bỗng nhiên thay đổi chủ ý?”
“Chính như lời vừa rồi sư huynh mới nói, trăm nghe không bằng một thấy, chung quy không bằng tận mắt nhìn thấy”.
Ôn Liễm Cố dừng một chút, ngón tay giấu ở trong tay áo niết đến khẩn trương, bên môi gia tăng thêm ý cười: “Ta muốn tự đi gặp nàng một lần”.
Sở Việt Tuyên nghe vậy, nghĩ rằng “Nàng” trong miệng sư đệ chính là vị khôi lỗi sư thần bí khó lường kia, cho nên không sinh ra bất luận nghi ngờ gì, thậm chí còn đối với sư đệ “Kiên định chính trực” cảm thấy vui mừng.
“Như vậy cũng tốt, ngươi am hiểu nhất là pháp trận bùa chú, có ngươi ở đó, ta cũng có thể nhẹ nhàng một chút”.
Ôn Liễm Cố cong cong mắt, gật đầu đáp lại.
Ngón tay thon dài giấu ở trong tay áo hơi hơi dùng sức, ban đầu màu sắc rơm rạ còn phá lệ tươi sáng, nháy mắt trở nên khô khốc, như là bị rút đi sinh cơ khi đang sống sờ sờ.
Đúng vậy, như vậy cũng tốt.
Nếu làm hắn mất đi hứng thú, đó chính là giết.