Không biết vì sao, nàng có một loại trực giác khó hiểu.
“Ngươi….
Ta là nói, Giang tiểu thư, sau này ngươi có còn gặp qua hắn không?”
Trong lòng chưa bao giờ từng có nỗi khiếp đảm nhảy lên như vậy, Mộ Dung Linh thế nhưng không dám trực tiếp hỏi tên vị đại hiệp kia.
Giang Nguyệt Điệp ảm đạm nói: “Không có”
Mộ Dung Linh mím môi, khó được an tĩnh, lại không có chủ động mở miệng.
“A, đúng rồi!” Giang Nguyệt Điệp vỗ tay một cái, ngữ khí lại trở nên nhảy nhót lên, “Lúc trước ta nghe nói, hắn giống như là có tới Vũ Hoa trấn! --- Hắn thật sự rất nổi danh, nói không chừng Mộ Dung tiểu thư ngươi cũng nghe nói qua đó!”
“Có hắn ở đó, chúng ta khẳng định không cần sợ! Mặc dù đến lúc đó bằng hữu của Mộ Dung tiểu thư không tới cứu chúng ta, nhưng bằng vào thực lực của hắn, cũng nhất định có thể mang chúng ta ra ngoài!”
Đều đã nói đến tới mức này, ngươi vẫn nên hỏi ta vị đại hiệp này là ai đi?
Giang Nguyệt Điệp mang theo ánh mắt chờ mong mà cỗ vũ nhìn về phía đối diện.
Mộ Dung Linh cắn môi dưới.
Nàng nghe ra trong giọng nói Giang Nguyệt Điệp đều là thuần túy vui mừng cùng tin cậy tuyệt đối.
Nhưng không giống lần trước, giờ phút này Mộ Dung Linh thực rầu rĩ, cổ họng lấp đầy chua xót.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc nàng mới chậm rãi nói.
“Hắn….”
Nhưng mà lúc này đây Mộ Dung Linh vẫn chưa nói xong.
Ngay tại lúc nàng muốn nói ra chữ thứ nhất, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một chút động tĩnh.
Là tiếng bước chân.
Vốn dĩ hai người còn đang nói chuyện với nhau đều không hẹn mà cùng ngừng thanh âm.
Theo tiếng bước chân tới gần, Giang Nguyệt Điệp đột nhiên phát hiện, trước mắt không còn là một mảnh đen nhánh nữa.
Trong địa lao vẫn rất tối tăm, nhưng cách đó không xa lại xuất hiện một ngọn đèn dầu rất nhỏ, ngọn đèn dầu này không tính là sáng ngời, lung lay, chiếu thành một đoàn ánh sáng.
Ánh sáng nhỏ như vậy vốn không thể coi là sáng ngời, sau khi tản ra như vậy, càng là nhỏ đến mức không thể tính là “Ánh sáng”, liền nói là ánh sáng đom đóm cũng còn miễn cưỡng.
Nhưng mà đối với hai người đang ở trong địa lao mà nói, cũng đã đủ.
Giang Nguyệt Điệp nỗ lực thích ứng ánh sáng, bằng vào ánh sáng mỏng manh, miễn cưỡng có thể thấy rõ bố cục chung quanh.
Giống với suy đoán lúc trước, mặt sau cùng bên phải đều là vách tường, sờ lên thực thô ráp, Giang Nguyệt Điệp không chút nghi ngờ nếu mình sờ mạnh thêm chút, lòng bàn tay sẽ bị góc cạnh trên vách tường cắt qua.
Có chút ngoài ý muốn chính là, phía trước cùng bên trái đều là lan can rậm rạp.
Nói là rậm rạp một chút cũng không khoa trương, hoàn toàn bất đồng với mấy địa lao chỉ dựng lên mấy cây gỗ mà mình hay thấy, “Lan can” nơi nàu giống như ngân châm, không phải màu xanh lơ như bình thường, nhìn thấy thập phần ớn lạnh.
Có “Lan can” như vậy che đậy.
Giang Nguyệt Điệp cũng thấy không thấy bộ dáng người đưa cơm, chỉ mơ mơ hồ hồ mà thấy lan can trên mặt đất mở ra một đạo cửa nhỏ, ngay sau đó có một bàn tay đẩy cái khay vào.
“Là nước cùng cơm hôm nay”.
Mộ Dung Linh nhỏ giọng mở miệng, thanh âm hỗn loạn khó phát hiện run rẩy: “Đã là ngày thứ tư”.
-----
Bóng cây nghiêng nghiêng, vô số bóng dáng lá cây dừng ở mảnh đất hoang vắng, làm cho vùng ngoại ô vốn dĩ đã hẻo lánh càng thêm một phần quỷ khí.
Sở Việt Tuyên nhặt lên một mảnh lá cây cẩn thận phân biệt một lát, nhíu mày nói: “Trận pháp nơi đây thật là phức tạp, thế nhưng lại dùng lá cây làm trận pháp trên đất hoang, thay đổi thất thường, ta chưa bao giờ gặp qua ở trong sách”.
Ôn Liễm Cố đồng dạng cuối thân xuống quan sát, bất đồng với Sở Việt Tuyên chính là, hắn không lấy lá cây, mà là nhặt lên một đống rơm rạ không dễ phát hiện trên mặt đất.
Ánh mặt trời chiếu vào bạch y của Ôn Liễm Cố, loang lổ lốm đốm, nhìn từ xa, dường như có nồng đậm mực nước theo vạt áo mà uốn lượn.
Người khác nhìn không ra, nhưng Ôn Liễm Cố lại có thể dễ dàng ngửi được yêu khí trên đó.
Cực nhạt.
Khôi lỗi sư trước mắt cũng không có ở đây.
Không cần đề phòng.
Ôn Liễm Cố đưa lưng về phía Sở Việt Tuyên, giơ tay đè ngực lại, trong mắt hiện lên một tia hoang mang không dễ phát hiện.
Mặc dù đối phương là đại yêu quái, nhưng cũng không nên có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Càng không nên nói với Sở Việt Tuyên rằng đám “Khôi lỗi sư” rất khó giải quyết, ở trong mắt Ôn Liễm Cố căn bản không là cái gì.
Nhưng mặc dù Ôn Liễm Cố dựa vào lý trí làm ra phán đoán này, tim đột nhiên đập dựng lên, lại không bởi vì như vậy mà ngưng lại.
Nếu không phải là yêu vật dựng lên, kia đó là….
Ôn Liễm Cố buông xuống mặt mày, hắn đứng ở bóng cây, bóng lá liễu bị ánh nắng kéo rất dài, khi ở trên người, tựa hồ như bóng kiếm lưỡi dao.
Vô cớ hiện ra vài phần hàn ý.
“Khôi lỗi sư này thật ra rất giảo hoạt”.
Sở Việt Tuyên nói, “Nhất quyết phá trận pháp cũng không phải là không được, chỉ là sẽ làm tổn thương người bên trong trận pháp.
Xem ra chúng ta chỉ có thể chờ”.
……Người