Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Niềm vui khi thấy ba người Hiên Khâu Thiên Giác trở về vì việc bọn Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu mất tích mà ít đi rất nhiều, tất cả mọi người của Vân Khuyết tông mơ hồ cảm thấy bất an, cảm giác bất an này sau khi Hiên Khâu Thiên Giác bắt đầu sử dụng bí pháp tìm kiếm vị trí của hai người họ nhưng không có kết quả thì dần dần khuếch tán.

Long Tiểu Chi ủ rũ nằm sấp nằm trên bàn, bóng dáng vốn tung tăng như chim sẻ nay có vài phần buồn bã ỉu xìu, bởi vì trở lại Vân Khuyết tông, Long Tiểu Chi cũng lấy xuống vòng tay ảo giác.

Hiên Khâu Thiên Giác bỏ ngọc giản xuống, nhìn Long Tiểu Chi mặt ủ mày chau trước mặt cảm thấy có phần bất đắc dĩ, lấy ngón tay sờ sờ khuôn mặt  bụ bẫm của Long Tiểu Chi."Tiểu Chi đừng quá lo lắng, mệnh bài của bọn họ còn nguyên vẹn không tổn hao gì, không tìm kiếm được chỉ có thể nói rõ bọn họ đang trong bí cảnh hoặc là đang đại lục Bắc Cảnh, sơn mạch Hằng Đoạn quá mức nguy hiểm, lấy tu vi của hai người Thanh Tuyết không thể nào đi xuyên qua được, nên mới không có tin tức, đợi thêm nữa mấy ngày, các thế lực lớn của Nam Cảnh sẽ tụ tập lại đi xuyên qua Sơn mạch Hằng Đoạn, sư phụ dẫn con đi Bắc Cảnh."

"Dạ, được." Long Tiểu Chi ngoan ngoãn đáp, duỗi tay ôm lấy ngón tay của Hiên Khâu Thiên Giác, khi có khi không chọc chọc. Hiên Khâu Thiên Giác sớm đã giải thích với nàng, bí pháp tìm kiếm chịu hạn chế địa vực, chỉ có thể tìm kiếm tình huống ở phía nam sơn mạch Hằng Đoạn, tìm không được chỉ có thể nói rõ Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu không ở đại lục Nam Cảnh, hoặc là đang ở bí cảnh kỳ lạ, bí pháp không thể cảm ứng.

Nhưng Long Tiểu Chi vẫn là ức chế không được mà lo lắng, Long Phong Triệt đã từng mất tích, lúc gặp lại đối mặt với tử cục, sau đó hoàn toàn không còn tung tích, hiện thời, Nguyễn Thanh Tuyết, Hoa Vũ Lâu cũng mất tích, trong lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì? Trong đó có quá nhiều chuyện xấu khó có thể đoán trước.

Long Tiểu Chi biết rõ mình phải tin tưởng bọn họ, dù là Long Phong Triệt, Nguyễn Thanh Tuyết hay Hoa Vũ Lâu, thực lực và thiên phú của bọn họ đều không kém, nhưng không biết vì sao, Long Tiểu Chi cảm thấy lòng mình có phần hoang mang rối loạn, yên ổn không được, hình như có chuyện gì sắp xảy ra.

Lúc này Long Tiểu Chi còn chưa rõ, Tử Chi được thiên đạo chiếu cố, cơ duyên không ngừng, tử vận thêm thân, trừ những điều đó ra, trước khi đối mặt một chút chuyện mà thiên đạo cũng không cách nào giúp đỡ thì thiên đạo sẽ báo động trước, cảnh báo cho người được thiên đạo chiếu cố, để giúp người kia đào thoát nguy cơ. Chỉ là thiên cơ không thể tiết lộ, báo động của thiên đạo trước cũng không rõ ràng, cũng không thể truyền thừa, cho nên Long Tiểu Chi cũng không biết nguồn gốc của cảm giác hoảng hốt này là từ đâu ra, chỉ cho rằng đây là lo lắng cho ba người mất tích.

Hiên Khâu Thiên Giác cũng không thu bàn tay về, cho Long Tiểu Chi ỉu xìu nửa nằm sấp ở trên, vừa cảm nhận bé con ngẫu nhiên lật qua lật lại, vừa tìm đọc ngọc giản thư tịch, một công đôi việc, chỉ cần là tu sĩ Phân Thần kỳ thì có thể làm được, hồi lâu sau, nắng sớm ngoài cửa sổ dần dần chếch đi, đã đến gần giữa trưa, Long Tiểu Chi đã sớm nằm trên bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác ngủ say, bởi vì biến nhỏ gò má hơi có vẻ bầu bĩnh đè trên lòng bàn tay Hiên Khâu Thiên Giác, xúc cảm mềm mại Hiên Khâu Thiên Giác khiến không dám nhúc nhích, rất sợ quấy nhiễu tiểu đồ đệ khó khăn lắm mới ngủ say.

Ngày hôm sau, Long Tiểu Chi ngủ cả một ngày có vẻ hăng hái hơn không ít, bò ra khỏi phòng, bay quanh Vân Khuyết thụ vài vòng, sau đó vung cánh nhỏ lên, bay lên tán cây sum xuê, Vân Khuyết thụ quá khổng lồ, độ cao toàn thể gần ngàn mét, gần như theo kịp một ngọn núi, thân cây khỏe khoắn kinh người, đường kính ước chừng trăm mét.

Long Tiểu Chi khéo léo xuyên qua giữa cành lá, nhẹ nhàng linh hoạt không đụng phải một mảnh lá cây nào, sương sớm trên cành lá trong suốt no đầy như trân châu, lung lay sắp rơi xuống, Long Tiểu Chi sung sướng bay một vòng dạo quanh rồi bay trở về dưới tàng cây, Hiên Khâu Thiên Giác đứng ở đó, yên tĩnh chờ đợi.


"Sư phụ, Tiểu Chi có thể làm tổ trên đó không?"

"Đương nhiên là được, Tiểu Chi muốn làm tổ ở đâu, vi sư giúp con."

"Dạ."

Vì vậy, đệ tử Vân Khuyết tông sáng sớm ngủ dậy có may mắn tận mắt chứng kiến tông chủ ưu nhã như tiên, không nhiễm bụi trần bay giữa không trung, đào động trên cành cây của Vân Khuyết thụ.

Chờ đến lúc Hiên Khâu Thiên Giác dùng trong vật dung trong không gian ra điêu khắc hai cánh cửa gỗ và hai mảnh cửa sổ nhỏ hình tròn, cũng lắp ráp vào thì đã là hai canh giờ sau, lúc này Long Tiểu Chi đã chui vào trong hang cây, chạy đông chạy tây bố trí bàn ghế bình phong.

Lắp xong cửa sổ, Hiên Khâu Thiên Giác thử đóng một cái, trên cành cây Vân Khuyết lập tức có thêm mấy cửa sổ tinh mỹ, hơn nữa dung hợp hoàn mỹ, không hề có cảm giác mâu thuẫn.

Hiên Khâu Thiên Giác mở cửa gỗ ra, thân hình chợt lóe, biến mất trước mặt mọi người đang kiễng chân mà trông.

Trong hang cây, Hiên Khâu Thiên Giác bước lên sàn nhà được mài dũa bóng loáng, giúp Long Tiểu Chi bày bàn gỗ ở nơi thích hợp, rồi sau đó lại đặt đệm chăn lên trên giường gỗ nhỏ tinh xảo, thậm chí còn khắc vài tránh bụi phù nhỏ xíu, sau khi bận rộn, trong hang cây đã rực rỡ hẳn lên, màn che màu tím kèm theo bức rèm thạch anh tinh xảo phân chia cây thành hai không gian, bên trong là bình phong ngăn cản trước giường, bên ngoài, bàn ghế nghỉ ngơi và giá sách.

Bận rộn xong, Long Tiểu Chi và Hiên Khâu Thiên Giác song song ngồi trước hai cánh cửa gỗ rộng mở, hai chân đưa ra ngoài hang cây, nhìn phía xa cảnh núi xanh có vài phần mờ mịt, Long Tiểu Chi còn lấy lá cây ngọc bích ra làm đồ ăn vặt, trong không gian lập tức vang lên tiếng răng rắc thanh thúy.


Hai thầy trò cả ngày trời cũng không làm chuyện gì khác, cứ ở trong hang cây mãi, trong Vân Khuyết tông cũng không có người tới quấy rầy, lúc hoàng hôn, Long Tiểu Chi và Hiên Khâu Thiên Giác ngồi trước cửa xem trời chiều, bởi vì cửa sổ mở theo hướng đông nên hai người cũng không thể nhìn thấy mặt trời lặn, nhưng lại không gây trở ngại bọn họ thưởng thức bức tranh ố vàng lúc trời chiều dần phủ xuống.

Núi xanh bất tận, vách núi cao ngất trong thời khắc này ánh lên những góc cạnh nhu hòa, ngập tràn tình ý mềm mại, nham thạch buông lơi trên vách đá cắt ra những hình ảnh lộn xộn, giữa không trung ngẫu nhiên có một cánh chim mệt mỏi bay về, giữa ngọn núi cao và hiểm trở này, trong đáy cốc yên tĩnh, Vân Khuyết tông cũng chầm chậm rơi vào giấc ngủ say.

Đầu nhỏ của Long Tiểu Chi từng chút từng chút, sau một ngày bận rộn, cuối cùng dựa vào bả vai Hiên Khâu Thiên Giác chậm rãi ngủ mất, lá cây ngọc bích tay mập siết chặt bởi vì mất đi chủ nhân nắm giữ từ từ bay trong không trung.

Hiên Khâu Thiên Giác khẽ nghiêng đầu, đôi mắt cũng nhiễm màu sắc ấm áp nhàn nhạt của trời chiều, thật lâu sau, chậm rãi cúi đầu đến gần, ngừng lại lúc chóp mũi hai người sắp chạm nhau, khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng hôn lên trán Long Tiểu Chi.

Ba người Hiên Khâu Thiên Giác ở lại Vân Khuyết tông non nửa tháng, lại lần rời khỏi đó lần nữa, mọi người biết họ muốn đi Bắc Cảnh, mặc dù có lòng muốn đi theo, nhưng cũng biết Sơn mạch Hằng Đoạn hung hiểm, Hiên Khâu Thiên Giác còn phải tìm Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu, nếu như bọn họ đi theo thì sẽ làm liên lụy nhiều hơn là trợ giúp.

Vì vậy giữa ánh mắt lưu luyến không rời của mọi người trong Vân Khuyết tông, bọn Hiên Khâu Thiên Giác lần nữa rời khỏi Vân Khuyết tông, sau khi bước xuống thềm đá, Long Tiểu Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thềm đá đã biến mất không thấy gì nữa, ba chữ Vân Khuyết tông trên thạch bích cũng không còn tung tích, tất cả mọi thứ đều mang vẻ yên tĩnh nguyên thủy hoang vu, chắc hẳn cho dù có người cơ duyên xảo hợp đi qua nơi này, cũng sẽ không nghĩ tới, giữa vùng núi non trùng điệp này, có một chỗ an nhàn thần kỳ như thế.

Tu sĩ Nam Cảnh đã bắt đầu chậm rãi tụ tập bên ngoài sơn mạch Hằng Đoạn, chờ đợi mọi người đến rồi cùng nhau đi xuyên qua sơn mạch Hằng Đoạn, trong lòng mọi người vẫn rất kiêng kị với sơn mạch Hằng Đoạn, trong những năm qua, có rất ít người xâm nhập sơn mạch Hằng Đoạn, chứ đừng nói là đi xuyên qua nó.

Lần này phần đông thế lực Nam Cảnh lấy Vân Kiếm tông cầm đầu, kiếm tông này nổi lên sau khi Thương Lan tông diệt môn, nhanh chóng đuổi kịp và vượt qua những thế lực khác, kiếm pháp phiêu dật, thân pháp thanh linh như đạp mây hái trăng, bởi vậy nên có danh xưng là Vân.


Bởi vì Vân Khuyết tông nằm trong vùng núi hiểm yếu, đã đến rất gần sơn mạch Hằng Đoạn, có điều chúng tu sĩ của Nam Cảnh lại lựa chọn hội nghị ở phía đông sơn mạch Hằng Đoạn, mà Vân Khuyết tông lại nằm phía tây nam, bởi vậy nên lúc Hiên Khâu Thiên Giác, Mặc Bạch, Long Tiểu Chi chạy tới chỗ hội nghị điểm thì trong trấn nhỏ này đã tụ tập rất nhiều tu sĩ.

Trấn nhỏ này bởi vì vị trí địa lý ở vào bên ngoài sơn mạch Hằng Đoạn, hơn nữa dãy núi lõm xuống, đúng lúc vây quanh trấn nhỏ, cho nên mặc dù trấn rất nhỏ, nhưng vẫn là điểm dừng chân các tu sĩ thích nhất trước khi tiến vào sơn mạch Hằng Đoạn, thêm vào đó trăm năm trước, trong trấn này từng kinh truyền ra tin đồn có Tử Chi tiên thảo ra mắt, mặc dù cuối cùng tu sĩ không công mà lui, nhưng vẫn khiến thanh danh của trấn lan xa trên đại lục Nam Cảnh.

Trong trấn nhỏ người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, này trong đó có một nhóm người rất lớn cũng không phải là vì đi xuyên qua sơn mạch Hằng Đoạn mà đến, mà là vì mượn các thế lực cường đại mở đường, xâm nhập vào Hoành Đoạn Sơn Mạch, tìm kiếm vật tư, đến nửa đường thì đi vòng về.

"Tiểu Chi! Ở đây!" Trong đám người nhốn nháo, một giọng nói hơi có vẻ thô lỗ quen thuộc vang lên, Long Tiểu Chi nghiêng đầu nhìn lại, thì nhìn thấy đoàn người quần áo khác biệt, đúng là tạm biệt đám người Lương Âm trước đây không lâu, mà bên cạnh đoàn người Lương Âm, còn có vài phật tu vô cùng bắt mắt.

Quần áo của Phật tu rất đơn giản, khác với những tu sĩ Nam Cảnh khác thân mặc y phục tơ lụa kiểu dáng rực rỡ, ngược lại khá giống với đoàn người đất bồi Nam Cực.

Thấy khuôn mặt quen thuộc, đương nhiên tâm trạng của Long Tiểu Chi cũng tung tăng như chim sẻ, kéo Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch bước nhanh tới. Hiển nhiên Lương Âm cũng rất hưng phấn, phản ứng hưng phấn chính là ôm Long Tiểu Chi một cái, còn vỗ lưng Long Tiểu Chi, ra vẻ nho nhã thì thầm."Một ngày không gặp như cách ba thu!"

Hiên Khâu Thiên Giác dùng linh lực đẩy Lương Âm ra, Lương Âm chỉ cảm thấy cánh tay ôm Long Tiểu Chi không bị khống chế mà buông ra, đang lúc kinh ngạc không hiểu thì nghênh đón ánh mắt của Hiên Khâu Thiên Giác, lập tức gãi gãi đầu ha ha cười cũng không thèm để ý, tiếp tục hưng phấn kể với Long Tiểu Chi những chuyện mình trải qua.

Đường Ất cùng Đường Bạch Trần cũng tiến lên chào Hiên Khâu Thiên Giác, nhưng khiến hai người không ngờ là, pháp sư Phàm Tâm thuận đường đi cùng bọn họ thế nhưng cũng cười tiến lên, hành một phật lễ với Long Tiểu Chi."Đã lâu không gặp, xem ra Tiểu Chi cũng có cơ duyên khác, quả thật là người phúc trạch thâm hậu, nếu như tu phật, sau này nhất định có thành tựu lớn..."

Không đợi Phàm Tâm nói xong, hai ánh mắt như đao xoát xoát quét về phía Phàm Tâm, vui vẻ trên mặt Phàm Tâm cứng đờ, có điều giảm bớt rất nhanh, tiếp tục không nhanh không chậm nói ra."Tiểu Chi có duyên phận với ngã phật, Vô Vọng Sơn sơn môn sẽ vĩnh viễn rộng mở với tiểu thí chủ."

Xung quanh đã có rất nhiều kinh ngạc ánh mắt hâm mộ nhìn lại, mặc dù kim châu Vô Vọng Sơn là nơi phát nguyên của phật tu trong thiên hạ, nhưng cũng không là tất cả phật tu đều có tư cách vào Vô Vọng Sơn, nếu có thể đi vào trong đó, sau này nhất định sẽ có thành tựu.

Long Tiểu Chi có phần bất đắc dĩ, còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Phàm Tâm cũng nói như thế, không nghĩ tới như thế lâu hắn còn chưa buông tay. Long Tiểu Chi sờ sờ đầu nhỏ của mình, sau đó nghiêm trang trả một phật lễ."A Di Đà Phật, qua lâu như thế, pháp sư Phàm Tâm lại còn nhớ kỹ đầu tóc của ta, người xuất gia phải tứ đại giai không, không nên suy nghĩ nhiều."


Lương Âm xem sững sờ sững sờ, không nghĩ tới Long Tiểu Chi học phật tu còn ra hình ra dáng.

"Ha ha, tiểu thí chủ nói có lý, sư đệ, xem ra tu vi của ngươi là chưa đủ." Phàm Tâm bên cạnh, một phật tu mặc quần áo giống vậy nhịn không được cười to ra tiếng, hiếm khi thấy Phàm Tâm bị dạy dỗ, trong giọng nói cũng mang một chút chế nhạo.

Phàm Tâm cũng không giận, dù sao lúc trong Kính Đàm, hắn đã thấy bản lĩnh của Long Tiểu Chi, trên mặt cười nhẹ nhàng."Đúng rồi, đây là tim sen, ba năm trước vừa mới biến hóa, hiện giờ đúng là ấu sinh kỳ, Tiểu Chi còn nhớ hắn không?"

Phàm Tâm nói, từ nâng một vật trong tay áo mình ra, Long Tiểu Chi cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một người tí hon mặc quần áo màu vàng kim đang nằm trong một đóa hoa sen to bằng bàn tay ngủ say, hình như nhận ra có ánh mặt trời, lông mi nhúc nhích, mở mắt ra.

Con mắt Long Tiểu Chi lập tức sáng lên, nhận ra đây là Cửu Cảnh Kim Liên nàng được tặng, lại bị nàng chuyển tặng cho Phàm Tâm, Long Tiểu Chi bị bé con manh trụ, khó trách các sư huynh sư tỷ đều thích chọc mình, bé con đáng yêu như thế, nàng cũng rất muốn chọc.

Vừa nghĩ như thế, Long Tiểu Chi lặng lẽ duỗi đầu ngón tay ra, chọc chọc vào gò má của tim sen đang ngồi dậy, tim sen khoanh đôi chân ngắn củn ngồi trong kim liên hoa đài to cỡ bàn tay.

Nhìn thấy tim sen, cũng có người sáng mắt, Mặc Bạch, liên hoa đài kim quang lấp lánh như thế, mặc dù nhỏ chút, tiểu yêu kim quang lấp lánh như thế, mặc dù khá nhỏ, nhưng thật đúng là khiến người ta rục rịch.

Long Tiểu Chi cúi đầu, muốn lại đến gần tim sen, dường như tim sen vừa mới tỉnh ngủ, thấy Long Tiểu Chi thì sợ hãi kêu một tiếng, ngự liên hoa đài chui vào trong tay áo của Phàm Tâm, để lại lờ mờ Long Tiểu Chi, trầm tư xem mình có đáng sợ như vậy không? Lúc hiển nhiên Long Tiểu Chi đã quên, lúc mình đưa tặng hạt sen từng nói là."Hạt sen màu vàng kim này nhìn có vẻ ăn rất ngon."

Vẻ mặt của Phàm Tâm cũng rất nghi ngờ, đại khái là tim sen yên lặng dưới đáy đầm Kính Đàm quá lâu, tính cách vô cùng hoạt bát, sau khi biến hóa thì thường xuyên khiến hắn luống cuống tay chân, còn chưa thấy tim sen sợ thứ gì, sao vừa thấy Long Tiểu Chi, thì như gặp thiên địch vậy? Chưa từng nghe nói hạt sen sợ tử điệp mà?

_hết chương 131_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận