Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Lạc Phong Tử thấy chuyện này còn có ẩn tình, thì đặt Mặc Lương xuống đất. Mặc Lương đi cà nhắc trả ngọc bài cho Mặc Thanh Hàn, mới mở miệng nói.

"Chủ nhân khế ước ta lúc đến Kính Đàm bế quan, nhưng chủ nhân và ta ngoài ý muốn rơi vào thành cổ dưới đàm, nguy hiểm trong thành cổ chắc hẳn các ngươi cũng biết, chủ nhân đã kiệt lực nên bị hủy thân thể, ta mang nguyên thần của chủ nhân chạy tới hoàng cung, sau đó phát hiện bí mật của bình phong, trong nhà gỗ trên đảo có một chiếc đèn kim liên, có thể bảo vệ nguyên thần của chủ nhân không tiêu tan, nhưng cũng không phải phương pháp lâu dài, nguyên thần của chủ nhân ngày càng suy yếu."

Chuyện này là việc riêng của Mặc Đan Môn, mọi người không hỏi nhiều, nhưng mấy người Nguyễn Thanh Tuyết đã rõ, chủ nhân trong miệng Mặc Lương hẳn là Mặc Vấn Thủy, thiên tài đã từng kinh diễm thế nhân của Mặc Đan Môn.

"Việc quan trọng là làm thế nào rời khỏi, hoa mẫu đơn kia không biết bị thứ gì gây thương tích đã mất mạng, tán tu kia cũng không biết tung tích." Lạc Phong Tử dùng một linh quả vô cùng trân quý mới có thể đi vào đáy đầm, vốn đi vì Cửu Cảnh Kim Liên, lại bị ngân giao điên cuồng công kích, sau đó đi lầm vào thành cổ, trong thành cổ không có mục tiêu của hắn, tự nhiên sốt ruột muốn đi.

"Y Vũ chết!" Long Tiểu Chi hết sức kinh ngạc, nước thuốc kia đến tột cùng là vật gì? Bản thân linh thực có sức sống mãnh liệt, Long Tiểu Chi không nghĩ tới Y Vũ sẽ dễ dàng chết đi như thế, dù sao trên người nàng ta có tầng tầng bí ẩn, vô cùng khó giải quyết.

"Có lẽ nàng ta không chết, thi thể quỳ ở cửa nhà gỗ có diện mạo giống hệt Y Vũ, nhưng trên thi thể có cấm chế, cho dù nàng ta không chết, linh hồn cũng sẽ bị giam cầm trong đó, chậm rãi hao mòn." Sở dĩ Mặc Lương không thẳng thắn với đám người Mặc Thanh Hàn ngay từ đầu, cũng vì Y Vũ đột nhiên xuất hiện, sau đó lại xảy ra một loạt tình huống khiến người ta không kịp trở tay.

Long Tiểu Chi nhớ tới hành động muốn cầm lại thi thể kia của Y Vũ trước, hiện giờ xem ra, thi thể kia mới là chân thân của Y Vũ, còn Y Vũ có quan hệ gì với thành Cổ Mạch, tại sao quỳ lập trước cửa, lại không biết đáp án.

"Ta sống trong thành cổ mười năm, những chỗ có thể đi đã tìm hết, đối với phương pháp rời khỏi vẫn không rõ, cho nên mới phải theo dõi nữ nhân kỳ quái kia, lại không ngờ..."

Long Tiểu Chi gãi gãi cằm nhỏ, đột nhiên mở miệng nói ra, "Ta cảm thấy, phương pháp rời khỏi đang ở gần đây, mặc dù suy nghĩ của Tây Tịch Nguyệt kín đáo, nhưng bản thân nàng ta bị trọng thương, không muốn bị chúng ta phát hiện, tự nhiên rời khỏi càng nhanh càng tốt, cho nên dưới tình huống nào mới đột nhiên dùng hư chiêu? Hẳn là nàng ta sẽ sắp tới lối ra, vì phòng ngừa vạn nhất mới có hành động như thế, sau đó nhanh chóng biến mất."


"Có đạo lý!" Ánh mắt Mặc Lương sáng lên, hiển nhiên lúc trước hắn cũng bị Tây Tịch Nguyệt lừa, lúc hoàn hồn, đã không thấy bóng dáng Tây Tịch Nguyệt."Nhưng đảo này trừ cây, hoa, núi đá, nhà gỗ, đình thì chỉ còn chiếc thuyền hoa kia, những vật này ta đều đã tra xét, không phát hiện chỗ nào đặc biệt."

Đã có suy đoán, tự nhiên đoàn người bắt đầu hành động, lục soát những chỗ gần đó, như Mặc Lương đã nói, gần đó chỉ có hoa núi đá và một cái đình, đình cũng giống như Long Tiểu Chi thấy, màu đỏ thắm, bốn góc cong lên.

Bốn phía đình là màn trúc, trên bàn đá bày một bộ trà cụ, trong đó còn có một cái cốc bị mở nắp, dường như vừa nãy còn có người đang uống trà, Long Tiểu Chi kiểm tra một chút, trong chén trà và ấm trà đều không có nước, chỉ là đơn thuần bầy đặt như thế.

Mọi người kiểm tra đình và vật phẩm trong đình một lần nữa, cũng không phát hiện chỗ nào khác thường.

Long Tiểu Chi lại nhớ lại tất cả mọi chuyện và manh mối, chỉ có thể dự đoán phương pháp ra ngoài chịu hạn chế thời gian, bởi vì Y Vũ từng nói bỏ qua hôm nay, thì phải đợi thêm chín năm nữa, mà thời gian hạn chế, là trước tảng sáng.

Còn Tây Tịch Nguyệt, người này ít nói, lại hết sức cẩn thận, cơ hồ không có sơ hở.

Long Tiểu Chi chắp bàn tay nhỏ bé, đi tới đi lui trên bàn đá, Mặc Lương nghiêm túc chăm chỉ ngồi trên ghế đá, tay đặt trên cây đèn kim liên, ánh mắt ngẫu nhiên vòng tới vòng lui theo bước chân Long Tiểu Chi.

Đến tột cùng bỏ sót chỗ nào? Ánh mắt Long Tiểu Chi lần nữa rơi xuống cái ly mở nắp kia, cái ly là chén sứ trắng thường gặp, thân chén và nắp đều có hoa văn màu lam, mặc dù rất tinh xảo, nhưng xem ra không có ngụ ý gì.


Cái ly vì sao lại mở ra? Chẳng lẽ Tây Tịch Nguyệt chạy đến nơi đây đột nhiên khát nước, muốn xem trong chén có nước không? Nhưng người bình thường sẽ phải làm như vậy sao? Dù thật như thế, cũng phải là nắp ấm trà bị mở ra mới đúng.

Nguyễn Thanh Tuyết ngồi trên ghế đá, duỗi tay cầm lấy ly lại gần cẩn thận kiểm tra, sau đó cúi đầu nói với Long Tiểu Chi."Lúc đến Tiểu Chi cũng đã thấy đình đúng không, bên trong có gì khác cái đình này không?"

Long Tiểu Chi lắc lắc đầu."Hoàn toàn giống nhau, không khác biệt chút nào, khác biệt duy nhất là cái ly mở nắp này, trà cụ khác trong đình đều giống như nhau."

"Nếu đúng như vậy, ta có một suy đoán, chỉ là còn cần kiểm nghiệm một phen." Mắt Nguyễn Thanh Tuyết ngậm ba phần vui vẻ, đã có suy đoán.

"Thật? Suy đoán gì?" Hoa Vũ Lâu đã chuyển tầm vài vòng xung quanh, không có bất kỳ phát hiện nào, lúc này nghe lời Nguyễn Thanh Tuyết nói, lập tức ngồi vào trước bàn đá, nhìn chằm chằm cái ly trong tay Nguyễn Thanh Tuyết.

"Vẫn không thể xác định, ta đang suy nghĩ, thành này xây dưới Kính Đàm có phải là trùng hợp không, lúc nhìn thấy đảo nhỏ lơ lửng thì mới có suy đoán, thế giới hư không này thật chẳng lẽ chỉ tồn tại trong bình phong sao? Không gian trữ vật lớn như thế khó tìm cỡ nào, hơn nữa có vật còn sống, linh lực đầy đủ, phương thức tiến vào cũng rất kỳ lạ, tại sao phải thiết lập một chiếc thuyền thuyền hoa, trực tiếp thiết lập trận pháp trên đảo nhỏ chẳng phải tiện hơn sao."

"Có lẽ chủ nhân bình phong rất thích thuyền hoa, thích tình thơ ý hoạ?" Dù sao từ rừng hoa đầy đảo này cũng có thể thấy được, chủ nhân đảo tiên rât thích những vật phong nhã này.

"Giả thiết của Lạc tiền bối cũng có thể có thể tồn tại, nhưng tính như thế, chỉ cần chuẩn bị thuyền hoa là được, cũng không cần phải có lập bến tàu, để thuyền hoa qua lại tới lui. Cho nên ta đoán, bình phong chỉ là thuật che mắt, đảo tiên cũng không phải thế giới trong bình phong, mà là phía sau thành Cổ Mạch, khoảng cách giữa thành Cổ Mạch và tiên đảo, nhất định phải thông qua phương thức nào đó mới đi qua được."


Phàm Tâm nghe đến đó, mặt lộ vẻ bừng tỉnh, hiển nhiên đã hiểu ý Nguyễn Thanh Tuyết, còn những người khác chỉ nửa hiểu nửa không, cảm thấy khá hỗn loạn.

"Không biết chư vị hiểu trận pháp rõ thế nào?" Thấy mọi người nghi hoặc như cũ, Nguyễn Thanh Tuyết đổi một cách khác biểu đạt.

"Chỉ biết quy tắc vận hành cơ bản, cũng không tinh thông." Dư Thiên Tẩy hơi hổ thẹn, trận pháp và phù triện cung một mạch, sau đó xuống dốc, phần lớn thất truyền.

Những người còn lại mặc dù không nói chuyện, nhưng cũng không phản bác lời Dư Thiên Tẩy.

"Vậy là đủ, từ lúc chúng ta đi vào Kính Đàm, cũng đã vào trong trận pháp, trận pháp này có ba vòng, xuống dưới theo thứ tự là Kính Đàm, thành Cổ Mạch, đảo tiên. Kính Đàm và đảo tiên đều có sức nổi khổng lồ, tức là phân tán ra ngoài, cho nên giữa hai nơi cần có trận pháp dẫn dắt, cũng chính là thành Cổ Mạch, cho nên sức hút của thành Cổ Mạch mới mạnh như thế. Trận pháp muốn vận hành nhất định phải phải có tâm trận, mà tâm trận cần phải là vật hữu hình mới có thể chịu tải cho trận pháp, quan trọng là nếu trận pháp muốn vận hành nhịp nhàng, tâm trận nhất định phải có mối liên quan nào đó với cả ba nơi, như thế, chúng ta có thể thông qua tâm trận của tiên đảo và Kính Đàm mà rời khỏi nơi này."

Nguyễn Thanh Tuyết đã nói rõ ràng, cuối cùng mọi người cũng hiểu, đồng thời đánh giá về Nguyễn Thanh Tuyết trong lòng không khỏi nâng cao lần nữa.

Quân tử ôn nhuận như ngọc khiêm tốn nhún nhường là thật, chẳng những thiên phú tu luyện cực cao, tâm trí lại xuất chúng, nhạy cảm, thông minh lại chu đáo, kiểu người này mới đáng sợ.

Biết được huyền bí  trong đó, Hoa Vũ Lâu nhao nhao muốn thử."Theo lời sư huynh, tâm trận của thành cổ là bình phong, tâm trận tiên đảo là thuyền hoa, vậy tâm trận Kính Đàm đâu?"

Trên mặt Nguyễn Thanh Tuyết mang vui vẻ dịu dàng, đưa ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng gõ chén trà, cái ly lập tức phát ra một tiếng thanh thúy.


"Tây Tịch Nguyệt đã để lại gợi ý cho chúng ta, là nước. Trên đảo có rất nhiều đình, trong đình đều có trà cụ, tại sao vậy chứ? Chỉ sợ sẽ là vì mỗi lần Cửu Cảnh Kim Liên nở rộ, linh lực của Kính Đàm ngưng tụ cao độ trong nước hồ, nước hồ thông qua trận pháp vào trong chén trà, nếu không người để ý, trải qua một thời gian thì sẽ hóa thành linh lực, sử dụng cho tiên đảo."

Nói tới chỗ này, Nguyễn Thanh Tuyết lơ đãng nhìn Mặc Lương một cái, cũng chuyển tầm mắt qua nơi khác rất mau, Mặc Lương có cảm giác, trong mắt xẹt qua một tia cảm kích, động tác của hai người rất rất nhỏ, bởi vậy, mọi người đang chìm trong suy tư không phát hiện.

"Nước hồ xuất hiện trong chén nào hẳn là ngẫu nhiên, cho nên trước lúc rời khỏi trước Tây Tịch Nguyệt mới có thể đến nhà gỗ sau Y Vũ, trong khoảng thời gian này, hẳn là nàng tìm cái ly có nước, để lúc đạt tới mục đích, có thể nhanh chóng rời khỏi."

"Nói như thế, chúng ta chỉ cần tìm được cái ly có nước là có thể đi, chỉ là nên sử dụng như thế nào? Trực tiếp uống cạn? Hay có yêu cầu đặc biệt." Cách rời khỏi đã có, nhưng phương pháp thì sao? Lạc Phong Tử nói nghi vấn của mình.

Đối với phương pháp đi ra ngoài, Nguyễn Thanh Tuyết cũng không cách nào cho ra đáp án xác định, trên cái ly không có bất kỳ dấu vết nào, sạch sẽ lạ thường, thậm chí ngay cả vết nước cũng không có."Việc còn cần nghiệm chứng, hẳn là không khó lắm, dù sao đột nhiên Tây Tịch Nguyệt biến mất im hơi lặng tiếng, giải thích rõ phương thức cũng không phức tạp."

"Như thế, chúng ta đi tìm ly có nước, sau đó trở về." Lạc Phong Tử nói xong, muốn đi, lại bị Phàm Tâm ngăn lại.

"Thí chủ chậm đã, chỉ sợ lần này chia ra, chúng ta không có cơ hội gặp mặt trên đảo tiên lần nữa."

"Có ý gì?" Lạc Phong Tử nhướng mày.

Phàm Tâm không nhanh không chậm nói."Tây Tịch Nguyệt làm việc cẩn thận đa nghi, sẽ lưu lại sơ hở là cái ly cho chúng ta, chỉ có thể nói rõ nàng không kịp phục hồi cái ly như cũ đã bị buộc rời khỏi, hơn nữa đình, chén trà, nước hồ nhất định có liên quan gì đó, không thể đơn giản di chuyển, nếu không thì Tây Tịch Nguyệt cũng sẽ không đi tới lui giữa đình và nhà gỗ, mà trực tiếp mang nước hồ ở trên người là được, mục đích đạt thành cũng có thể rời đi một cách nhanh nhất."

_Hết chương 25_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận