Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Bởi vì động tác của Long Phong Triệt và Long Tiểu Chi rất nhanh, lại có sự ăn ý mấy trăm năm, thêm nữa đoàn linh thú đột nhiên xuất hiện làm rối loạn, ngược lại không có tu sĩ phát hiện hai người lén lút làm gì.

Mấy người Vân Khuyết tông được Mặc Bạch dẫn đầu đi đến trước mặt Tần Tông Nguy, Nguyễn Thanh Tuyết cũng mở miệng nói cảm ơn."Vân Khuyết tông tạ ơn sự khẳng khái của Tần Tông chủ, không biết Tần Tông chủ có muốn kiểm tra túi đựng đồ một chút hay không?"

Nụ cười trên mặt Tần Tông Nguy cứng ngắc, "Không cần."

Không cần phải nói vật tư khác, chỉ riêng mấy cái túi đựng đồ này thì đã thắng Mặc Đan Môn chật vật, Thanh Đan Môn chỉ sống một người, và Thương Lan tông toàn quân bị diệt.

Long Tiểu Chi vỗ cánh bay đến trước Hiên Khâu Thiên Giác, tự giác đưa tay mập ra níu lấy tà áo, sau đó chui vào, mặc dù chỉ ở trong Cửu Trọng thí luyện đại trận bảy ngày, nhưng Long Tiểu Chi lại thấy đã qua rất lâu, thậm chí có ảo giác như đã qua mấy đời, sau khi đi ra, nhìn bóng dáng quen thuộc chờ ở ngoài trận, mới có cảm giác chân thật. Trong lúc mệt mỏi, chỉ muốn lao vào trong lòng Hiên Khâu Thiên Giác ngủ một giấc.

Tiểu Hoàng Điểu kiên nhẫn đi theo bên cạnh Long Tiểu Chi, chở túi đựng đồ bay đến trước mặt Hiên Khâu Thiên Giác, thấy thế cũng dự định chui vào, lại bị hai ngón tay thon dài như ngọc nắm lấy.

"Chiêm chiếp ~" tiểu Hoàng Điểu vỗ cánh, muốn dùng hai móng vuốt nhỏ của mình ôm quần áo của Hiên Khâu Thiên Giác.

Hiên Khâu Thiên Giác nhéo nhéo cánh của tiểu Hoàng Điểu, xác định con chim tự quen biết này là con cái, nhưng giống cái cũng không được, tiện tay quăng ra, tiểu Hoàng Điểu pằng một cái đụng vào Nguyễn Thanh Tuyết theo ở phía sau.

Tông môn thí luyện cứ dùng kết quả khó tin này mà hạ màn, chúng tu sĩ chưa kịp định thần lại, bầu không khí hơi đè nén, có chút hoang mang, lại càng thấy kinh ngạc. Có thể tưởng tượng, sau lần này tỷ thí Nam Cảnh, tên của Thất Linh Tông và Vân Khuyết tông nhất định vang dội Nam Cảnh.

Thí luyện vừa kết thúc, chúng tu sĩ tự nhiên cũng ào ào rời đi, nhưng vừa mới xoay người không bao lâu, thì đột nhiên nghe thấy sau lưng một trận ầm ầm tiếng vang khổng lồ, tiếng động này rất lớn, mặt đất kịch liệt rung rinh, thậm chí không ít người đều bị ngã trên mặt đất, hai lỗ tai nổ vang.

Quay đầu nhìn, chỉ thấy trận pháp màu vàng kim chỗ Cửu Trọng thí luyện đại trận thế nhưng đang từ từ biến mất, trên bầu trời gió nổi mây phun, sấm chớp lóe lên, giữa không trung, chỉ nghe một tiếng răng rắc rõ ràng, lấy mắt thường có thể thấy rõ, không gian xuất hiện vết rạn.

Một cơn lốc màu đen cao gần mấy ngàn thước trong nháy mắt bao phủ Cửu Trọng thí luyện đại trận chỗ, không biết ai trong các tu sĩ gọi lớn một tiếng."Thời không vỡ vụn! Chạy mau, bị cuốn vào thì hỏng bét!"

Tiếng hét vừa xong, mọi người lập tức ngự kiếm mà đi, ào ào rời xa cơn lốc, cũng may đã cách đủ xa, sức hút của cơn lốc bị suy yếu, ngược lại không có ai bị cuốn vào thật, sau khi chạy đủ xa, các tu sĩ quay đầu nhìn, lập tức mở to mắt há hốc mồm, đây là tình huống gì? Cửu Trọng thí luyện đại trận sao vậy? Vì sao đột nhiên trời sinh dị tượng?

Tần Tông Nguy thấy đã một cơn lốc đã cuốn qua chỗ đại trận, một búng máu lập tức phun ra ngoài.

"Tông chủ!" Những người còn lại của Thương Lan tông thấy thế ào ào lấy lại tinh thần từ trong cơn chấn kinh, hỏi thăm tình huống của Tần Tông Nguy. Tần Tông Nguy khoát khoát tay, ý bảo mình không có việc gì, nhưng cái gì cũng không nói, sắc mặt u ám trực tiếp ngự không mà đi.

Chúng tu sĩ thấy vậy hai mặt nhìn nhau, nếu Tần Tông Nguy cái gì cũng không nói, bọn họ cũng không tiện đi hỏi, dù sao Cửu Trọng thí luyện đại trận này là của Thương Lan tông.

Cơn lốc trong Thương Lan dãy núi duy trì ròng rã ba ngày mới dần dần biến mất, trong lúc dó chưa từng thấy bóng dáng Tần Tông Nguy, cũng không có ai của Thương Lan tông ra mặt giải thích chuyện này, ngược lại kết quả cuối cùng của tỷ thí Nam Cảnh được xác định.

Vân Khuyết tông trong thủ lôi chiến đạt được đài chủ luyện đan sơ cấp, trung cấp, cùng với đài chủ võ đấu trúc cơ, kim đan, trong đại trận vật tư thu tập trong thí luyện được càng làm người ta hai mắt tỏa sáng, nguyên một đám tông môn đỏ mắt không thôi, còn như đệ tử Thương Lan tông, cảm thấy là đau lòng cào tâm cào phổi.

Mà Thất Linh Tông, mặc dù thu hoạch hơn ngàn con linh thú, nhưng trừ những thứ đó ra cũng không thu thập vật tư khác, điểm này khiến mọi người có chút hoang mang, nên biết, chỉ cần khế ước một con linh thú có linh phủ trong đại trận, thì tức là có một cái không gian trữ vật, ưu thế như thế, vậy mà Thất Linh Tông không lợi dụng.

Nhóm linh thú Thất Linh Tông "..." Trân bảo nhọc nhằn khổ sở tìm được đều bị tông chủ tặng cho người ta, phải làm sao bây giờ?

Cuối cùng, Vân Khuyết tông đoạt giải nhất, kết quả này khiến mọi người có cảm giác vừa nằm ngoài dự đoán vừa nằm trong tình lý, ngoài ý muốn là kiếm tông danh tiếng không hiện nhảy lên trở thành tông môn đứng đầu Nam Cảnh, hợp tình lý là là vì trong tông môn đó có rất đông nhân vật thiên tài khiến người ta kinh diễm.

Mặc dù Thương Lan tông lần này thua trong tỷ thí Nam Cảnh, nhưng địa vị của tông môn vẫn rất vững chắc, dù sao tỷ thí đa số là đệ tử trẻ tuổi, luận thực lực, trong lòng chúng tu sĩ vẫn là công nhận Thương Lan tông có lý lịch xa xôi.

Thứ tự của tông môn trong Nam Cảnh cũng không phải là một lần tỷ thí là có thể lật đổ, tựa như Thanh Đan Môn cố gắng nhiều năm như vậy, đã từng lấy được thành tích trội hơn Mặc Đan Môn, nhưng danh vọng Mặc Đan Môn vẫn cao hơn Thanh Đan Môn.

Kết quả tỷ thí tông môn vừa xác định xong, chuyện tiến vào bí cảnh Thương Lan cũng được lên lịch, cách thời gian mà Thương Lan tông dự đoán bí cảnh sẽ mở ra còn hơn bốn tháng, đợi xác định cụ thể thời gian địa điểm tiến vào bí cảnh, mọi người cũng ào ào chuẩn bị ngày mai Thương Lan tông mở cửa sơn môn rồi đi, đi tìm người có thực lực giúp đỡ.

Hạn chế tiến vào bí cảnh Thương Lan lần này cũng không nghiêm khắc lắm, tông môn có được tư cách tiến vào có thể mời tán tu thực lực mạnh mẽ hoặc tu sĩ tông môn khác tham gia, chỉ là danh sách có hạn, nhân viên tiến vào toàn bộ dựa vào bản thân mình điều chỉnh, Thương Lan tông sẽ không can thiệp.

Đêm nay, có rất nhiều người thức, mặc dù tỷ thí kết thúc, nhưng việc này càng giống là một thời gian giảm xóc, sự yên tĩnh trước cơn bão táp, hình như có cái gì đang lặng lẽ chuẩn bị.

Bế quan ba ngày sau, cuối cùng Tần Tông Nguy xuất quan trước khi mở cửa núi, trên ngọn núi cao nhất của Thương Lan, Tần Tông Nguy và phong chủ năm phong tụ tập lại, lần thí luyện này Thương Lan tông toàn quân bị diệt, trong đại trận đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, có lẽ bọn họ có thể thông qua miệng Tần Tông Nguy biết được một hai, bởi vì Lam Thanh Hàm là đệ tử Tần Tông Nguy, Tần Tông Nguy nhất định để lại lá bài tẩy cho Lam Thanh Hàm, nói không chừng Lam Thanh Hàm sẽ lưu lại đầu mối gì.

"Tông chủ, đã chuẩn bị thỏa đáng." Hôm nay đám người Tần Nham tụ tập, chính vì muốn biết rõ chân tướng, Tần Tông Nguy từng để lại một luồng thần thức trên người Lam Thanh Hàm, thấy rõ Tần Tông Nguy thật tâm nhìn trúng người đồ đệ này, nếu không sẽ không dễ dàng chia cắt thần thức của mình.

Dưới tình huống bình thường, sợi thần thức này lúc Lam Thanh Hàm gặp nguy cơ thì có thể giúp Tần Tông Nguy phát giác, sau đó nhanh chóng chạy đi giải cứu, nhưng không gian trong Cửu Trọng thí luyện đại trận là tồn tại độc lập, cho nên không có hiệu quả, nhưng sợi thần thức này nhưng có thể cảm nhận tâm trạng mạnh mẽ nhất của Lam Thanh Hàm trước khi chết, dùng Hồi Vọng kính, thậm chí còn có thể đưa ra tình cảnh lúc tử vong nguyên vẹn.

Hồi Vọng kính là trấn sơn chi bảo của Thương Lan tông, chẳng những có thể phá tất cả ảo cảnh của thế gian, khám phá vạn vật bản thể, còn có thể chỉ dẫn suy nghĩ trong nội tâm. Nói cách khác, bản thân Hồi Vọng kính là linh khí giống như kính chiếu yêu, nhưng sau khi luyện khí sư rèn đúc nhiều lần, có thêm một công hiệu kỳ lạ.

Trong điều kiện đặc biệt, người giữ Hồi Vọng kính có thể từ trong gương nhìn thấy vị trí vật mà mình cần tìm nhất, hoặc là gợi ý khác. Đương nhiên, điều kiện sử dụng vô cùng hà khắc, từ xưa đến nay người có cơ duyên của Thương Lan tông ít lại càng ít.

Mặc dù chức năng này cơ hồ không ai có thể sử dụng, nhưng giá trị của Hồi Vọng kính lại không thể phủ nhận, cho nên Hồi Vọng kính vẫn luôn là cơ mật của Thương Lan tông, giờ tính ra, đã có mấy vạn năm chưa sử dụng.

Trăng lên đỉnh đầu, đêm lạnh như nước, trên Thương Lan Sơn, đám người Tần Nham bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, chờ đợi Tần Tông Nguy đưa thần thức vào trong Hồi Vọng kính, trước đây, bọn họ đã có suy đoán đại khái, đám người Tần Phong chết hết không đơn giản, mà hung thủ rất có thể là Thất Linh Tông và Vân Khuyết tông, chỉ là khổ nỗi không có chứng cớ.

Tần Tông Nguy dùng ba ngày thời gian, mới thu hồi một chút thần thức, sợi thần thức cơ hồ bắt không được này là vì chấp niệm của Lam Thanh Hàm quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đột phá thời không loạn lưu của Cửu Trọng thí luyện đại trận mà chạy ra.

Sở dĩ Tần Tông Nguy chấp nhất chuyện này như vậy, trừ nguyên nhân của Lam Thanh Hàm, còn có hắn mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Trực giác của tu sĩ cũng không phải không có lửa thì sao có khói, cho nên lúc phát giác không tầm thường lúc, Tần Tông Nguy lập tức coi trọng.

Hồi Vọng kính nhìn qua thì chẳng hề khác biệt gương bình thường, chỉ là chất liệu hết sức kỳ lạ, không phải đồng không phải thiết, mà là lại giống như một loại đá, cả chiếc gương màu xanh tối tăm, bên ngoài khắc không phải là hoa cỏ hoa văn, mà là thụy thú Kỳ Lân, liếc mắt nhìn qua có cảm giác hồn nhiên thiên thành, trầm trọng xưa cũ.

Tay Tần Tông Nguy nâng Hồi Vọng kính, chậm rãi đưa linh lực vào Hồi Vọng trong kính, hoa văn Kỳ Lân ngoài Hồi Vọng dần dần tỏa sáng lung linh, cho đến khi toàn bộ sáng lên, Hồi Vọng kính phát ra một tiếng kêu, bay lên khỏi tay Tần Tông Nguy, trôi nổi giữa không trung.

Trong đại điện nhất thời ánh sáng bốn phía, ánh sáng xanh nhạt phát ra từ Hồi Vọng kính, Hồi Vọng kính vốn dùng nham thạch màu xanh tối tăm mài dũa trong nháy mắt mất vẻ cổ xưa, trong ánh sáng lộng lẫy, biến thành màu xanh ngọc sáng rọi, phía trên màu xanh ngọc, mơ hồ có ánh sáng khác lưu động, như mộng như ảo, khiến người ta mê say không thôi.

Ngoại trừ Tần Tông Nguy, bọn người Tần Nham là lần đầu tiên tận mắt thấy Hồi Vọng kính khởi động, trong mắt ào ào xẹt qua kinh diễm, vật tinh mỹ tuyệt luân như thế, chẳng trách được gọi là trấn sơn chi bảo Thương Lan.

Rất nhanh, trong lúc linh lực dư thừa tẩm bổ, mặt kính xanh ngọc dần dần như một hồ nước trong xanh, Tần Tông Nguy rót sợi thần thức kia vào Hồi Vọng trong kính, trên mặt kính xuất hiện một vòng gợn sóng, sau đó xuất hiện hình ảnh. Mấy người Thương Lan tông lập tức tập trung nhìn vào Hồi Vọng, không muốn bỏ sót một chút manh mối. 

Hình ảnh trên kính vừa xuất hiện, cảnh tượng bên trong khiến mấy người sợ hết hồn, cảnh tượng trong kính đúng là Tần Phong vừa mới thu thập xong linh lộ, Lam Thanh Hàm đang thu thập mỏ bảo.

"Đây là! Thế giới thứ mười!" Tần Nham kinh ngạc vạn phần, thế giới tầng thứ mười vẫn luôn chỉ là tin đồn, thân là phong chủ Thương Lan tông, Tần Nham tự nhiên là biết rõ thế giới tầng thứ mười, lại chưa từng nghĩ tới, sinh thời mình có thể có cơ duyên tận mắt nhìn thấy.

Tâm tình trong mắt Tần Tông Nguy gợn sóng, nhưng một câu nói cũng không nói, tiếp tục xem tiếp.

Rất nhanh, một con rắn nhỏ màu trắng xẹt qua nhanh như tia chớp, thôn tính linh lộ Tần Phong thu thập, Tần Phong nổi giận tiến lên đuổi theo chém, cuối cùng lại mất đi bóng dáng con rắn nhỏ, Lam Thanh Hàm cũng bị phần đông linh thú vây công, linh thú bắt đầu điên cuồng càn quét vật tư phụ cận.

Ngay sau đó, Thủy Khinh Hồn đánh nát Thái Âm U Huỳnh, khiến không gian rung chuyển, Tần Phong muốn tự bạo để đồng quy vu tận, lại bị Thủy Khinh Hồn chém giết, cùng lúc đó, Thanh Hành Vân bị đệ tử Thất Linh Tông ngụy trang thành Thanh An giết chết, Lam Thanh Hàm bị áp chế trong nơi hẻo lánh, không dám hành động thiếu suy nghĩ. 

Thấy Thái Âm u huỳnh vỡ vụn, đồng tử Tần Tông Nguy bỗng nhiên co lại, nhìn chằm chằm nam tử hồng y trong gương.

Hình ảnh chuyển biến rất nhanh, thời gian một loạt biến cố xảy ra quá ngắn, vô số ánh sáng trắng kéo đuôi thật dài xuất hiện, cuối cùng tiến vào dòng nước xoáy chân núi, sau khi ánh trắng biến mất, Thủy Khinh Hồn nhìn thoáng qua không trung, rồi nhảy vào dòng nước xoáy, mọi người và linh thú Thất Linh Tông theo sát phía sau.

Bên trên còn có người! Đây là phản ứng chung của mấy người quan sát hình ảnh, bởi vì phạm vi hình ảnh Hồi Vọng kính có hạn, liên tục quay quanh tình cảnh đáy động, mà động tác này của Thủy Khinh Hồn nhất giải thích rõ, trong động còn có những người khác. 

Rất nhanh, một con giao long màu vàng kim cấp tốc lao xuống, xuất hiện ở trong gương, bởi vì tốc độ quá nhanh, hơn nữa mạt thần thức này cũng dần dần không yên, hình ảnh hơi mơ hồ, mấy người chỉ trong ánh sáng vàng trung xen lẫn màu tím và màu lục bay thẳng vào dòng nước xoáy, cho dù là Tần Tông Nguy cũng chỉ nhìn ra người trên giao long màu vàng kim có áo trắng, mà tông môn một thân áo trắng tiến vào thí luyện đại trận chỉ có một, là Vân Khuyết tông.

Tiểu kịch trường:

Thất Linh Tông: "Mục tiêu của chúng ta là càn quét tất cả linh thú trong đại trận."

Linh thú nhóm: "Mục tiêu của chúng ta là càn quét tất cả trân bảo trong đại trận."

Long Phong Triệt: "Ha ha ~" nội tâm lén lút ( thu thập đến tặng Tiểu Chi.)

Nhóm linh thú cố gắng làm việc, mình thú chấn động, sao đột nhiên lại thấy hơi lạnh?

_hết chương 63_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui