Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

"Không sao." Hiên Khâu Thiên Giác cười nhạt một tiếng, thái độ rất ôn hòa, nhưng lại dời tầm mắt lại trên người Long Tiểu Chi, ý rất rõ ràng, không muốn tiếp tục trò chuyện nữa.

Cô gái áo lam âm thầm nhíu mày, hình như không nhìn ra ý của Hiên Khâu Thiên Giác, tiếp tục nói."Tiền bối, mặc dù rất vô lễ, nhưng vẫn là hy vọng tiền bối có thể suy tính một chút, dù sao giá trị cái ô này quả thực không cao."

Trong lòng Long Tiểu Chi thở dài, cách làm của hai người kia quả thực khiến người ta không thích, vì vậy ôm chiếc ô ngồi trên vai Hiên Khâu Thiên Giác, nghiêng cái đầu nhỏ, hỏi như thấy gì rất lạ."Sư phụ, chiếc ô rất đắt này sao? Không phải là chỉ cần một ngàn thượng phẩm linh thạch thôi sao?"

Giọng nói tràn đầy nghi vấn còn mang giọng trẻ con non nớt, lại khiến tình cảnh yên tĩnh trong nháy mắt.

Cô gái áo lam và cô gái áo hồng lập tức cứng họng, một câu nói cũng nói không nên lời, đại khái không có chuyện gì làm cho người ta lúng túng hơn chuyện này.

Hiên Khâu Thiên Giác đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Long Tiểu Chi."Không đắt, Tiểu Chi muốn mua mấy cái cũng được."

Đoạn đối thoại của hai thầy trò trong nháy mắt bóp chết khả năng hai nữ tử tiếp tục dây dưa, trận tranh đấu này cũng không bệnh mà mất, vì vậy Long Tiểu Chi thu hoạch một chiếc ô nhỏ.

Đứng trước túi đựng đồ chuyển linh thạch vào trong đó, Hiên Khâu Thiên Giác mang Long Tiểu Chi đi ra ngoài cửa, Long Tiểu Chi ngồi trên vai Hiên Khâu Thiên Giác nghiên cứu chiếc ô, sau khi mở chiếc ô ra, hình vẻ trên ô xuất hiện trước mặt Long Tiểu Chi.

Màu trắng làm chủ, trắng thuần như tuyết, nhưng trên hình vẽ chiếc ô có chút kỳ lạ, trong hình vẽ là một gốc cây ăn quả tươi tốt, trên cây ăn quả kết đầy trái cây màu tím, dưới tàng cây còn có một bàn đá hình tròn, trên bàn đá cũng bày biện quả màu tím, Long Tiểu Chi rối rắm nhìn một hồi, hơi không xác định hỏi."Đây là cây quýt sao? Nhưng nếu là cây quýt vì sao là màu tím? Quýt màu tím sẽ có mùi vị gì?"

Hiên Khâu Thiên Giác bất đắc dĩ bật cười, đúng là lúc nào cũng không quên ăn."Quýt tím chỉ sống ở phía Bắc cảnh đại lục, trong Nam Cảnh có rất ít người biết, còn hương vị, không khác lắm."

"Sư phụ nếm qua rồi?" Long Tiểu Chi có chút ít kinh ngạc, Hoành Đoạn Sơn Mạch nứt ra, hai cảnh Nam Bắc cơ hồ không lui tới nữa, cho dù là có thương đội linh thú bay trên không, tần số đi tới đi lui giữa hai cảnh Nam Bắc cũng phải tốn ba năm, quá trình này dài đằng đẵng lại vô cùng nguy hiểm, cho nên giữa hai cảnh Nam Bắc thật sự ít người hiểu biết lẫn nhau.

"Nếm rồi."

"Vậy sư phụ thích ăn không?"

"Thích."

Thầy trò hai người dần dần đi xa, Hiên Khâu Thiên Giác và Long Tiểu Chi rời đi không lâu, hai nữ tử tên là tiểu Điệp cùng Lam U cũng rời đi Lưu Tô các, cũng không cùng đường với hai người Hiên Khâu Thiên Giác, nhưng hai người vừa rời đi, sau lưng đã có tu sĩ lặng lẽ đi theo, dù sao hai yêu tu trưởng thành kỳ, hơn nữa còn là nữ tu, vô cùng khiến người ta ngấp nghé.

Tiểu Điệp và Lam U lại như không có cảm giác, vẫn không cố kỵ gì đi dạo một hồi, rồi mới đi ra ngoài thành, người dần dần ít đi, cho đến một ngõ phố hẻo lánh, trước sau hai người xuất hiện tu sĩ.

"Ngoan ngoãn chịu trói, hai chúng ta cũng sẽ không làm khó các ngươi, nếu như không biết nghe lời, hai huynh đệ chúng ta cũng không phải hạng người thương hương tiếc ngọc." Tu vi hai nam tu đều ở Kim Đan kỳ, mà tiểu Điệp và Lam U cũng chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ.

Ngoài dự đoán mọi người, thiếu nữ tiểu Điệp áo hồng nhìn như đơn giản, không có tâm cơ gì cười khẽ một tiếng."Lan tỷ tỷ, hai người này hung dữ như thế, tiểu Điệp rất sợ đó."

Mặc dù ngoài miệng nữ tử áo hồng nói sợ hãi, nhưng thuần khiết ngây thơ trong mắt lại rút đi trong nháy mắt, nhiễm lên hưng phấn và tàn nhẫn.

Lam U cũng là rút đi khí chất như phong lan trong u cốc, biến thành lạnh như đóng băng."Hai tên tạp chủng, một người một tên xử lý sạch sẽ."

"Tiểu Điệp cũng là nghĩ như thế." Thiếu nữ áo hồng khoan khoái đáp.

Hai tu sĩ Kim Đan kỳ thiếu chút nữa cười ra tiếng, hai nữ tu này sợ điên rồi phải không, nghĩ lấy tu vi Trúc Cơ kỳ vượt cấp khiêu chiến, hơn nữa còn là muốn giết bọn, đúng là viễn vông, nhưng mà không đợi hai tên nam tu nói chuyện, hai bóng dáng một hồng một lam đã cấp tốc vọt lên. 

Phản ứng của tu sĩ Kim Đan kỳ cũng hết sức nhanh chóng, lập tức rút kiếm đỡ công kích, lại đồng thời bị đánh bay ra ngoài, không đợi rơi xuống đất, công kích lại đến, tốc độ chỉ tăng không giảm, hơn nữa lực đạo thế nhưng còn mạnh hơn hai nam tu bọn họ.

Không đến nửa phút sau, hai tu sĩ Kim Đan kỳ đã bị mất mạng, trong ngõ phố, trong tay thiếu nữ áo hồng bóp một viên kim đan của tu sĩ Kim Đan kỳ, hơi ghét bỏ nói."Chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, kim đan này hình như cũng không còn hữu dụng."

Bên kia, cô gái áo lam lạnh băng nói."Vậy thì ném đi, chúng ta nhanh về chỗ ở, nhiệm vụ thất bại, Vãn Ccung bị đoạt, manh mối của cổ quốc Hiên Khâu bị cắt đứt, vẫn là nhanh nghĩ xem nên giải thích với tôn chủ thế nào."

Nữ tử áo hồng nghe vậy thì thần sắc cũng trầm xuống, đi bên cạnh cô gái áo lam, cùng nhau tiếp tục đi ra ngoài thành.

Bên kia, Hiên Khâu Thiên Giác và Long Tiểu Chi hoàn toàn không phát giác thân phận hai yêu tu nhìn như đơn giản hôm nay có khác thường, sau khi thu hoạch một phen chiếc ô nhỏ, hai người trở về Vân Trung Lâu. Hai người vừa vào cửa, thì bị một con màu vàng kim bổ nhào vào.

Long Tiểu Chi sợ hết hồn, đang muốn tránh né, Hiên Khâu Thiên Giác đã dùng hai ngón tay nắm thứ nhào lên.

Tiểu Hoàng Điểu bị Hiên Khâu Thiên Giác nắm cánh, cũng không giãy giụa, cứ đứng thẳng ngẩng cái đầu nhỏ chiêm chiếp kêu, một bộ ấm ức không thôi, tiểu Hoàng Điểu vẫn còn lông xù như cũ, nhưng lông vũ vàng nhạt đã biến thành màu vàng ròng - vàng ánh kim lộng lẫy.

"Đây là có chuyện gì?" Long Tiểu Chi kinh ngạc không thôi, rõ ràng buổi sáng lúc ra cửa còn bình thường, sao vừa về đến thì tiểu Hoàng Điểu đã thay một màu sắc khác, còn đang nghi ngờ, một người trên bậc thang xuống, đúng là Hiên Khâu Mặc Bạch mặt không chút thay đổi.

"Đại sư huynh, mặt của huynh?" Long Tiểu Chi vừa ngẩng đầu, ánh mắt bị cố định trên khuôn mặt có ba dấu móng vuốt rõ ràng của Mặc Bạch, hình như bị cái gì hung hăng cào một cái.

Nhìn thấy Hiên Khâu Mặc Bạch, tiểu Hoàng Điểu vốn ỉu xìu ỉu xìu lập tức xù lông, nổ tung thành một quả cầu, chiêm chiếp kêu, bộ dáng phẫn nộ kia dường như một giây sau sẽ phun ra lửa.

Long Tiểu Chi "..." Hình như nàng đã hiểu có chuyện gì xảy ra, đến tột cùng đại sư huynh chấp nhất màu vàng kim đến cỡ nào? Lại nhuộm tiểu Hoàng Điểu thành màu vàng kim.

Trong lòng Mặc Bạch cũng khổ mà, màu vàng kim đẹp mắt cỡ nào, mình thật cẩn thận, trăm nghìn cay đắng nhuộm con chim này thành màu vàng kim, kết quả chẳng những nó không cảm kích, còn cào mình một móng vuốt.

Càng khiến hắn không nghĩ tới là, con chim béo này thế nhưng trực tiếp phá phòng ngự của hắn, mặc dù khi đó hắn cũng không dùng linh lực phòng ngự, nhưng bản thể của Mặc Bạch cộng thêm tu vi Nguyên Anh kỳ, cũng không phải người bình thường có thể phá được.

Kết quả, bởi vì cử động này của Mặc Bạch, khiến tiểu Hoàng Điểu bắt đầu đi theo Long Tiểu Chi một tấc cũng không rời, nhưng có Hiên Khâu Thiên Giác ở đây, sau khi tiểu Hoàng Điểu bị ném ra ngoài vô số lần cuối cùng học ngoan ngoãn, bắt đầu dính Nguyễn Thanh Tuyết.

Tự nhiên Nguyễn Thanh Tuyết sẽ không có yêu cầu gì với màu sắc tiểu Hoàng Điểu, hơn nữa vô cùng dễ tính, cuối cùng tiểu Hoàng Điểu không cần quan tâm lông vũ của mình. Sau khi dừng lại vài ngày trong thành Tư Thủy, đám người Hiên Khâu Thiên Giác cuối cùng cũng đi.

Thầy trò mấy người cũng không ngự không mà đi, đương nhiên, ngoại trừ gặp phải tình huống không thể đi bộ, ngẫu nhiên đi ngang qua thành trì, cũng sẽ dừng lại một hai ngày tu chỉnh, nhưng phần lớn thời gian đều sẽ xuất hiện ở dã ngoại, Lê viện của Hiên Khâu Thiên Giác thành chỗ ở di động của bọn họ.

Càng đi về tây, thành trì to lớn lại càng ít ỏi, rời khỏi khu vực sông Tư Thủy chảy qua, không khí cũng trở nên khô ráo, mà càng thêm ướt át, độ đầy đủ của linh lực hệ thủy cũng gia tăng.

Ba tháng sau, dưới một chân núi hơi bằng phẳng, một thôn xóm nhỏ chậm rãi bị nắng sớm bao phủ, tiếng gà gáy liên tiếp, khói bếp bay nghiêng theo gió nhẹ, cư dân quần áo chất phác dần dần xuất hiện trên đường nhỏ của thôn xóm.

Một chỗ phía tây thôn xóm, hàng rào làm thành mảng sân vườn rộng lớn sạch sẽ, trên hàng rào ngẫu nhiên còn có dây leo quấn quanh, trong ánh nắng màu ấm có vẻ bừng bừng sức sống.

Tác giả có lời muốn nói:  lại bắt đầu đăng kí bác sĩ hành nghề, công tác của lão Hiên lần nữa tiến vào kỳ bận rộn, tại sao lúc trước phải học y, thật muốn trở lại quá khứ, đánh chết bản thân báo học thuốc Đông y, mặc dù rời khỏi bệnh viện, nhưng chỉ cần còn trong hệ thống vệ sinh, vĩnh viễn đều là sứt đầu mẻ trán, buồn bực.

Lão Hiên tranh thủ không ngừng, nhưng không thể bảo đảm số chữ, đột nhiên nhớ tới tuần trước còn tự mình làm bảng danh sách, đại khái lão Hiên đang tìm đường chết, sắp phải vào nhà đen nhỏ dắt lừa thuê. Có thời gian ở trở về sửa chữa.

_hết chương 67_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui