Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Hồi Vọng kính bị nuốt, tròng mắt Tần Tông Nguy sắp nứt ra, dưới sự phẫn nộ lại lần nữa rút kiếm ra, đệ tử Thương Lan tông ào ào động đậy, không có mệnh lệnh của Tần Tông Nguy và Tần Nham, bọn họ không dám tùy tiện tiến lên công kích, nhưng tông chủ có vẻ đã bị tức điên khiến bọn họ rục rịch, trấn sơn chi bảo của Thương Lan tông không thể nào chắp tay nhường cho người ta.

Tần Nham cũng thấy sứt đầu mẻ trán, nếu quả thật động thủ, bọn họ cũng không biết thực lực Thất Linh Tông, hơn nữa nhìn qua thì sắc mặt Tần Tỳ Nghiên tái nhợt, lại nhìn số linh thú khế ước đông đảo của Thất Linh Tông, Tần Nham cũng không dám mạo hiểm hạ lệnh tiến công.

Bên này do dự không biết, công kích Tần Tông Nguy đã đến, Thương Lan tông có thể đặt chân trên Nam Cảnh lâu như thế, kiếm pháp và kiếm quyết Thương Lan đều là tuyệt hảo trên đời, kiếm ý bén nhọn cơ hồ ngưng tụ thành thực, hơn nữa từng chiêu đánh vào bụng bạch xà, tiến công điên cuồng như thế khiến khiến người ta không rét mà run, đến tột cùng Tần Tông Nguy này chấp nhất Hồi Vọng kính bao nhiêu.

Bản thể bạch xà vô cùng cường hãn, nhưng bất đắc dĩ bản thể cũng chỉ là ấu sinh kỳ, mà tu vi Tần Tông Nguy thì chỉ cách phi thăng nửa bước xa, thực lực chênh lệch giữa hai người không phải dùng huyết mạch có thể đền bù.

Bạch xà cứng rắn chống đỡ công kích điên cuồng của Tần Tông Nguy, cũng cảm thấy mình chịu không nổi, thân thể to lớn lui về phía sau cực nhanh, muốn thối lui đến địa giới của Thất Linh Tông. Tần Tông Nguy há sẽ khiến nó như ý, kiếm pháp càng múa càng nhanh, hoàn toàn thấy không rõ động tác của ông ta.

Thủy Khinh Hồn thấy bạch xà sa vào hiểm cảnh, lập tức tiến lên trợ giúp, Tần Nham liên tục không tìm được cơ hội lập tức phát hiện, rút kiếm tiến lên kiềm chế, nhưng hắn ta cũng biết rõ lấy thực lực của mình đánh không lại Thủy Khinh Hồn, cho nên mời Tần Tỳ Nghiên giúp đỡ, sắc mặt Tần Tỳ Nghiên do bị bạch xà áp chế đang chầm chậm chuyển biến tốt đẹp, có Tần Tỳ Nghiên gia nhập, Thủy Khinh Hồn cũng ở trong hoàn cảnh xấu.

Đệ tử hai tông môn thấy tông chủ của mình đang đánh nhau, Thương Lan tông còn xem như lạnh nhạt, có thói quen tuân theo nghe theo mệnh lệnh, huống chi lấy thực lực của Tần Tông Nguy và Tần Tỳ Nghiên, xử lý một con rắn và một Thủy Khinh Hồn còn không phải quá đơn giản sao.

Thất Linh Tông hoàn toàn tương phản, thấy tông chủ nhà mình đấu võ, quản hắn khỉ gió là ưu thế hay là hoàn cảnh xấu, có người để đánh, há có đạo lý không lên, nên biết, trong Thất Linh Tông đều là yêu linh, hơn nữa cơ hồ toàn bộ đều là linh thú, có thiên tính thích chiến đấu.

Linh thú ào ào khôi phục bản thân bản thể, chỗ dùng để nghỉ ngơi lập tức chen chúc không chịu nổi, không ít tu sĩ vì tránh cuốn vào trong đó, chỉ có thể ngự kiếm bay giữa không trung.

Chiến đấu bắt đầu rất đột nhiên, nguyên nhân gây ra cũng khiến tất cả mọi người không tưởng được, trong hỗn chiến, mọi người phát hiện tình huống có chút khác biệt với suy đoán của bọn họ, ban đầu cho rằng tình huống hai phe giằng co sẽ không có duy trì quá lâu, bởi vì linh thú khế ước của Thất Linh Tông đã đạt tới một số lượng khủng bố, còn có thật nhiều linh thú còn ở trong không gian linh thú của đệ tử Thất Linh Tông, chưa lộ diện.

Như thế khiến đệ tử Thương Lan tông đánh đánh đánh thì phát hiện đối thủ càng đánh càng nhiều, hơn nữa từng linh thú chủng tộc khác nhau, tập tính khác nhau, sở trường đặc biệt khác nhau, vậy thì ai mà ứng phó được, càng đánh càng luống cuống tay chân, đến lúc sau cơ hồ là bị treo lên đánh.

Nhưng Thất Linh Tông cũng không có chiếm ưu thế tuyệt đối, bởi vì về mặt tu vi, thực lực Tần Tông Nguy và Tần Tỳ Nghiên có thể nói là đứng đầu Nam Cảnh, cơ hồ không có địch thủ, bản thể bạch xà mặc dù cường hãn, lại không thể chịu được công kích của Tần Tông Nguy, Thủy Khinh Hồn cũng vậy, hoàn toàn bị đè đánh.

Cho nên tình cảnh có phần kỳ lạ, phương diện tu sĩ cao cấp, Thất Linh Tông đánh không lại Thương Lan tông, phương diện tu sĩ trung hạ cấp, Thất Linh Tông treo Thương Lan tông lên đánh, tổng thể tình huống này thật ra với có lợi cho Thương Lan tông, bởi vì một khi bạch xà và Thủy Khinh Hồn bại, hai người Tần Tông Nguy và Tần Tỳ Nghiên có thể nghiền ép tất cả linh thú.

Kiếm pháp của Tần Tỳ Nghiên cũng là kiếm pháp Thương Lan, tốc độ cực nhanh, kiếm ý sắc bén, nhưng đấu pháp có vài phần bỉ ổi, linh kiếm của hắn có một thuộc tính hút máu kỳ lạ, chỉ cần vạch ra miệng vết thương, thì sẽ hút máu của người bị công kích, gia tăng lực công kích của linh kiếm, điều này khiến Thủy Khinh Hồn không thể không cẩn thận hành động. Tần Nham không dây dưa Thủy Khinh Hồn nữa, mà đánh với linh thú của Thất Linh Tông.

Vũ khí của Thủy Khinh Hồn cũng không phải linh kiếm tu sĩ thường dùng, mà là một thanh đao màu đen, cổ đao màu đen tuyền phát ra khí lạnh, vung đao chắn hết một kích của Tần Tỳ Nghiên, Tần Tỳ Nghiên lại phát ra một trận tiếng cười quỷ dị, đồng thời năm ngón tay hóa thành móng vuốt, chụp vào cánh tay Thủy Khinh Hồn.

Thủy Khinh Hồn chỉ thấy móng tay của Tần Tỳ Nghiên dài ra, hiện ra vẻ sắc bén nhiễm màu xanh lá cây tối sẫm, rõ ràng có độc, Thủy Khinh Hồn muốn tránh, nhưng lần công kích này rõ ràng Tần Tỳ Nghiên dự mưu đã lâu, tốc độ cực nhanh lại đánh bất ngờ, muốn trách khỏi thì nói dễ hơn làm.

Ngay lúc Tần Tỳ Nghiên cho là mình thành công, một đóa hoa sen màu tím to bằng bàn tay không biết bay tới từ nơi nào, hoa sen là hơi mờ, rõ ràng không phải thật, Tần Tỳ Nghiên không có cảm nhận được lực công kích, cho nên mặc dù hoa sen cản trước mặt, cũng không chút do dự cào xuống.

Ai ngờ, trảo tay vừa mới lướt qua hoa sen màu tím, hoa sen tím nổ tung trong nháy mắt, cánh hoa tan ra, rơi xuống trên tay ông ta, đau đớn như bị cắt rời lập tức xuyên qua bàn tay. Tần Tỳ Nghiên hét thảm một tiếng, thu tay về, bàn tay máu tươi đầm đìa, có một mảnh hoa sen cánh hoa trực tiếp xuyên qua bàn tay ông ta.

"Tay của ta!" Một tay Tần Tỳ Nghiên giữ bàn tay bị thương của mình, nhanh chóng lui về phía sau, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, trước mắt cơ hồ không có ai trong chiến trường, tông môn cách đó tương đối gần chỉ có Vân Khuyết tông, nhưng Hiên Khâu Thiên Giác vẫn cười tủm tỉm xem cuộc vui, mấy người còn lại cũng ôm kiếm mà đứng, không có động tác gì.

Ánh mắt ở chuyển đến trên vai Hiên Khâu Thiên Giác, một con chim nhỏ màu vàng nhạt đang nghiêng người dựa trên con tử điệp kia, tử điệp ôm một con cá nhỏ, gặm đến nồng nhiệt, nhưng có khả năng bị chim nhỏ vàng nhạt chen lấn mất thăng bằng, xê dịch về chỗ cổ của Hiên Khâu Thiên Giác, tiểu Hoàng Điểu lập tức ngã lăn quay.

Tần Tỳ Nghiên dời tầm mắt đi, hai con ngu xuẩn như thế thì không thể nào, đến tột cùng là ai? Dùng thủ đoạn gì? Vì sao trên đóa sen tím kia lại có kiếm ý, hơn nữa trước khi hoa sen nổ tung hoàn toàn không có hơi thở công kích, chưa từng nghe qua tu sĩ nào có loại năng lực này.

Lúc Tần Tỳ Nghiên vừa sợ vừa nghi, bốn phía quan sát, Thủy Khinh Hồn mặt không đổi sắc nhìn Long Tiểu Chi một cái, đóa hoa sen nổ tung kia không chỉ làm Tần Tỳ Nghiên bị thương, cánh hoa rơi lả tả cũng rơi trên người hắn, lập tức chữa khỏi vài miệng vết thương trên cánh tay, sức mạnh chữa khỏi quen thuộc này đến từ ai, trong lòng Thủy Khinh Hồn rõ ràng, cũng đoán được, Long Tiểu Chi ngộ ra kiếm đạo của mình.

Tần Tỳ Nghiên băn khoăn, Thủy Khinh Hồn lại có người giúp, không cố kỵ chút nào xông tới, tay trái Tần Tỳ Nghiên bị thương, lại kiêng kỵ hoa sen màu tím, đánh mà ít bó tay bó chân, hơn nữa không biết có phải ảo giác của ông ta hay không, Thủy Khinh Hồn càng đánh càng có tinh thần, lẽ nào vừa nãy thừa dịp ông ta không chú ý mà dùng linh đan?

Lại đánh một trận như thế, hoa sen tím không xuất hiện nữa, Tần Tỳ Nghiên hơi yên lòng một chút, đoán rằng người kia cũng sợ bại lộ thân phận, không dám lại có động tác gì, dù sao lúc Thất Linh Tông và Thương Lan tông đánh nhau, nếu như có người nhúng tay, thì ý nghĩa tuyên chiến với Thương Lan hoặc là Thất Linh.

Linh kiếm Tần Tỳ Nghiên lắc lư một hư chiêu, ánh sáng trong mắt lóe lên, năm ngón tay trái hóa sắc bén trong nháy mắt, chụp vào Thủy Khinh Hồn, nọc độc trên trảo của ông ta ngay cả Tần Tông Nguy cũng phải kiêng kỵ ba phần, chỉ cần bắt trầy da Thủy Khinh Hồn, thì thắng bại cũng xác định, nhưng ngay lúc đó, một đóa hoa sen màu tím không biết bay lại từ nơi nào.

Tần Tỳ Nghiên vô thức thu bàn tay về, hoa sen lại trực tiếp phóng tới gương mặt ông ta, cho dù là ai, bị tấn công vào đầu thì cũng sẽ vô thức phòng thủ.

Động tác Tần Tỳ Nghiên lập tức xuất hiện sơ hở, cổ đao màu đen của Thủy Khinh Hồn vung lên, linh kiếm Tần Tỳ Nghiên không kịp đi giúp đỡ, cánh tay đỡ công kích của hoa sen, cổ đao màu đen đã đến bên hông của ông ta, mắt thấy sẽ phải bị Thủy Khinh Hồn chặt đứt ngang người.

"Dừng tay!" Thời khắc mấu chốt, Tần Tông Nguy gầm lên giận dữ, thiếu chút nữa chấn điếc lỗ tai mọi người, Thủy Khinh Hồn dừng lại, cổ đao màu đen dừng bên hông Tần Tỳ Nghiên, Tần Tỳ Nghiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, ông ta tin rằng chỉ cần ông ta thoáng động, Thủy Khinh Hồn tuyệt đối sẽ chặt đứt ngang ông ta, mà theo vị trí này đi, yêu đan cũng sẽ bị chém thành hai khúc.

Mọi người nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tông Nguy, một tay Tần Tông Nguy đang siết chặt một con rắn nhỏ lớn bằng ngón cái, một tay cầm Hồi Vọng kính.

Đồng tử Thủy Khinh Hồn co lại, ánh mắt ngừng trên bụng tiểu bạch xà, vết máu đỏ thẫm chậm rãi chảy xuống theo thân rắn dài nhỏ trong suốt như bạch ngọc, sau đó rơi xuống đất, chuyện xảy ra đã rất rõ ràng, Tần Tông Nguy móc Hồi Vọng kính trong cơ thể từ bạch xà ra ngoài.

Trên vai Hiên Khâu Thiên Giác, Long Tiểu Chi cắn cắn môi, trước đó nàng cũng muốn giúp tiểu bạch xà mọc cánh kia, nhưng khoảng cách quá xa là một mặt, mặt khác là thực lực Tần Tông Nguy quá mạnh mẽ, động tác quá nhanh, nên nàng căn bản không kịp làm gì.

Còn về phần Hiên Khâu Thiên Giác không có động thủ, là vì một khi Vân Khuyết tông nhúng tay, cũng cho tông môn khác lý do nhúng tay, hơn nữa gương kia quả thực không thể ăn được, Hiên Khâu Thiên Giác nhìn nhìn Nguyễn Thanh Tuyết bên cạnh, vẻ mặt nặng nề.

Trong mắt Hiên Khâu Thiên Giác, một con rắn nhỏ xa lạ và Nguyễn Thanh Tuyết, bên nào nhẹ bên nào nặng, căn bản không cần so sánh, trên mặt tình cảm, Hiên Khâu Thiên Giác cũng là vô cùng lạnh bạc, tình cảm của hắn chỉ vẻn vẹn đặt trên Vân Khuyết tông, sau này chậm rãi chuyển đến trên người Long Tiểu Chi.

"Thủy tông chủ vẫn là bỏ vũ khí xuống thì tốt hơn, nếu không cho dù lão phu không bóp chết con rắn nhỏ này, nó cũng sẽ mất máu mà chết rất nhanh, hay là Thủy tông chủ cảm thấy, lấy thực lực Thất Linh Tông, có thể đánh một trận với Thương Lan ta?" Tần Tông Nguy khinh miệt cười một tiếng, sức tay tăng thêm hai phần, tiểu bạch xà lập tức khó chịu cuộn người, muốn tránh thoát, cố gắng vỗ cánh.

Tần Tông Nguy lập tức không kiên nhẫn, duỗi tay muốn bẻ gãy cánh con rắn nhỏ, Thủy Khinh Hồn lập tức chuyển lưỡi đao, dùng mặt đao trực tiếp chém Tần Tỳ Nghiên về phía Tần Tông Nguy vị trí."Trả người lại cho ngươi!"

Hai cánh tay Tần Tông Nguy đều cầm lấy đồ, hết lần này tới lần khác tốc độ Tần Tỳ Nghiên bay tới cực nhanh, Tần Tông Nguy đành phải buông tiểu bạch xà, dùng linh lực giảm xóc cho Tần Tỳ Nghiên, để ông ta ngừng lại, Tần Tỳ Nghiên bị đánh đến khí huyết không yên, thiếu chút nữa hộc máu.

Lúc này hình tượng Tần Tỳ Nghiên vô cùng thê thảm, hoàn toàn lật đổ biểu tượng thần bí mạnh mẽ lúc ban đầu, quần áo ông ta rách rưới, tóc trắng rối tung, trên y phục vết máu loang lổ, tay trái và cánh tay phải tổn thương nghiêm trọng. lúc Tần Tỳ Nghiên còn choáng váng đầu hoa mắt, Tần Tông Nguy đã lấy linh đan ra cho ông ta dùng.

Mọi người nhìn kĩ, phát hiện dĩ nhiên là một bình đan dược cực phẩm, không nghĩ tới Tần Tông Nguy này coi trọng vị lão giả như thế, không hổ là sư đệ đồng môn. Mọi người chuyên tâm nhìn linh đan nên không phát hiện, ánh mắt Tần Tông Nguy nhìn Tần Tỳ Nghiên rất không kiên nhẫn, nếu như không phải là Tần Tỳ Nghiên khá đặc biệt, ông ta cũng không cần lãng phí nhiều tâm thần và vật tư trên người ông ta như thế.

Hết lần này tới lần khác tư chất Tần Tỳ Nghiên chỉ là trung đẳng, có thể sống đến bây giờ, toàn bộ dựa vào Tần Tông Nguy dùng ngàn vạn trân bảo kéo lên, cho nên tu vi Tần Tỳ Nghiên tăng lên theo thời gian, nhưng bề ngoài thì chênh lệch Tần Tông Nguy cùng thế hệ khá xa.

Mặc dù vật tư hao phí trên người Tần Tỳ Nghiên chất thành núi, Tần Tông Nguy cũng không tính thiệt thòi, dù sao có một con Tầm Bảo Thử, thì có nghĩa là có vô hạn tài nguyên chờ bọn họ đi khai quật.

Mặc dù tư chất Tần Tỳ Nghiên chỉ có trung đẳng, năng lực tìm bảo vật lại đứng đầu trong các linh thú, chỉ là loài chuột phần lớn trời sinh nhát gan, tính cách nhát gan, nếu như không phải là bí cảnh lần này quả thực rất khó khăn, Tần Tông Nguy cũng không mang Tần Tỳ Nghiên đồng hành.

Bên Thủy Khinh Hồn, cũng cho tiểu bạch xà dùng linh đan, vết thương trên người tiểu bạch xà không thể nào lập tức phục hồi như cũ, đây là tai hại khi trị liệu bằng linh đan, chỉ có thể thong thả cầm máu cũng làm cho miệng vết thương chậm rãi khôi phục, nhưng không thể khôi phục trong nháy mắt, chính vì như thế, yêu linh có thiên phú chữa khỏi mới khiến người ta chú ý.

Tiểu bạch xà nằm trong lòng bàn tay Thủy Khinh Hồn có chút ấm ức, không thể co người mình lại, đầu vặn vẹo qua lại, còn đang ngó nhìn Hồi Vọng kính, Thủy Khinh Hồn cũng thấy rất bất đắc dĩ, tại sao trước kia không phát hiện tiểu bạch xà chấp nhất với mấy cái gương như thế.

Hồi Vọng kính lại về tay Tần Tông Nguy, một trận tranh đấu cũng coi như chấm dứt, Hồi Vọng kính còn trong trạng thái mở, toàn thân xanh như ngọc, hoa mỹ khác thường, Tần Tông Nguy khẽ xoay người, hình như muốn cất về, ánh xanh cảu Hồi Vọng kính chợt lóe lên, xẹt qua vị trí Vân Khuyết tông.

Động tác của Tần Tông Nguy rất nhanh, ánh sáng cũng chỉ là thoáng qua, Hồi Vọng kính đã bị Tần Tông Nguy thu vòa trong nhẫn chứa vật. Lúc ánh sáng xanh lóe qua thì Hiên Khâu Thiên đưa tay dùng tay áo che kín Long Tiểu Chi, sự chú ý của mọi người cũng không nằm trên Vân Khuyết tông, khóe mắt chỉ cảm thấy trong ánh sáng xanh, đột nhiên bộc phát ra một trận xanh lam lạnh lẽo, trong đó còn kèm theo ánh tím nhẹ nhàng, và ánh sáng vàng chói mắt.

Trong lòng mọi người nghi hoặc, mặc dù ánh xanh chỉ một thoáng qua, nhưng bọn họ vẫn là thấy, trừ Hiên Khâu Mặc Bạch, mấy người còn lại đều không có thay đổi gì, nói cách khác mấy người này đều là nhân loại, còn như tiểu tử điệp và tiểu hoàng điểu, bị Hiên Khâu Thiên Giác dùng tay áo ngăn trở, bất quá chắc Hiên Khâu Thiên Giác là sợ hai con tiểu yêu không chịu nổi uy lực của Hồi Vọng kính, mới có hành động này.

Những người còn lại không chú ý, nhưng Tần Tông Nguy lại chú ý Vân Khuyết tông, thấy mấy người Hiên Khâu Thiên Giác cũng không hóa thành yêu linh, lập tức thấy khó hiểu, chẳng lẽ thật sự nhân loại, hơn nữa còn là nhân loại có số mệnh ánh sáng khác nhau? Ánh mắt Tần Tông Nguy khẽ đảo qua tay áo Hiên Khâu Thiên Giác, lẽ nào vấn đề nằm trên tiểu tử điệp yêu và con chim non màu vàng kia?

Hiên Khâu Thiên Giác thả tay xuống, nhìn Tần Tông Nguy."Chẳng lẽ vừa nãy chiến ý của Tần Tông chỉ chưa hết, cho nên tỷ thí với Vân Khuyết tông ta một phen?"

"Lão phu chỉ là vô tình, tin tưởng Hiên Khâu tông chủ sẽ không so đo." Tần Tông Nguy đã hoàn toàn bỏ xuống ngụy trang hiền hòa, giọng nói cực kì lãnh ngạo, Thất Linh Tông đã bại, chỉ riêng có Vân Khuyết tông mấy người lẽ nào ông ta còn phải sợ sao?

"Là sao?" Hiên Khâu Thiên Giác lành lạnh cười, mặt đất dưới chân chậm rãi hóa thành băng.

_hết chương 78_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui