Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

"Thật ra ngay lúc mới đi vào đầm lầy Quy Khư bắt đầu, là đã tiến vào phạm vi bí cảnh, mà cái gọi là bí cảnh cũng không phải chỉ một địa điểm, lúc biển Linh Tịch chưa khô cạn, trên mặt biển có rất nhiều đảo nhỏ, những đảo nhỏ chính là bí cảnh, những tu sĩ biến thành nước kia cũng không phải biến mất, chỉ đơn giản là bị truyền tống đến những đảo nhỏ này thôi." Thủy Khinh Hồn giải thích việc các tu sĩ biến thành nước.

Lời giải thích của Thủy Khinh Hồn cũng không khiến mọi người thoải mái bao nhiêu, truyền tống đến đảo nhỏ? Nhưng biển Linh Tịch đã khô cạn, ở đâu còn đảo nhỏ gì? Lạc Phong Tử nghĩ không ra, đành phải mở miệng hỏi thăm."Thủy tông chủ, lúc chúng ta cùng nhau đi tới cũng không thấy đảo nhỏ gì cả, lẽ nào đã bị đầm lầy chôn vùi?"

Thủy Khinh Hồn nhìn Lạc Phong Tử một cái."Thật ra Thủy Hàm Châu có một đặc tính, nó tồn tại dựa vào biển Linh Tịch, nói cách khác, nếu như biển Linh Tịch khô cạn, Thủy Hàm Châu cũng sẽ biến mất, hiện giờ Thủy Hàm Châu còn đây, đã nói lên biển Linh Tịch còn chưa hoàn toàn khô cạn, có lẽ còn có một bộ phận biển Linh Tịch chưa bị phát hiện, hoặc là có nguyên nhân khác."

"Chẳng lẽ biển Linh Tịch cũng không khô cạn hết, mà chỗ Thủy Hàm Châu dẫn tới, thật ra chính là chỗ của biển Linh Tịch?" Dự đoán của Lạc Phong Tử hiển nhiên đã hợp lý nhất, nhưng Thủy Khinh Hồn cũng lên tiếng.

Hoa Vũ Lâu nhíu mày."Nếu như biển Linh Tịch còn chưa khô cạn, vì sao vẫn luôn không bị phát hiện, lẽ nào hiện thời biển Linh Tịch co thành một cái hồ?"

Hiên Khâu Thiên Giác đã có suy đoán, Thủy Khinh Hồn hẳn có quan hệ gì đó với bộ tộc Linh Tịch, nhưng là kiến thức với di chỉ Linh Tịch cũng chỉ nửa vời, có lẽ năm đó sau khi Linh Tịch diệt tộc, thành Linh Tịch ngự trên biển Linh Tịch đã xảy ra thay đổi gì rất ghê gớm, cho nên hiện thời mọi người không thể biết rõ vị trí của Linh Tịch thành.

Mà tu sĩ biến thành nước, chỉ là điều kiện truyền tống cần thiết, những đảo nhỏ kia đều chỗ mà người của Linh Tịch tộc từng sinh sống, cũng có thể xem như một bộ phận của di chỉ Linh Tịch, mà mục tiêu của Thương Lan tông là hòn đảo trung tâm của di chỉ Linh Tịch, thành Linh Tịch chỗ chủ đảo.

Trong lòng mọi người ôm các loại suy đoán, lại không được đến xác nhận, nhưng cũng may, bọn họ đi hướng tây chưa tới một canh giờ, Thủy Hàm Châu trong tay Thủy Khinh Hồn đột nhiên sáng lên, Thủy Hàm Châu màu xanh đậm giống như tràn đầy linh lực, phát ra ánh sáng thật mỏng như đang mang mạng che mặt. 

"Thủy Hàm Châu có phản ứng!" Tất cả mọi người phát hiện Thủy Hàm Châu khác thường, không có cách nào, lúc Thủy Hàm Châu này phát sáng đúng là quá mỹ lệ, oi là thật giống như trái tim biển khơi, trong một hạt châu mà như ngưng tụ một mảnh biển cả xanh đậm, thậm chí mọi người có thể cảm nhận rõ ràng thủy linh lực tràn đầy xung quanh và cả cảm giác nước biển lạnh lẽo thấm vào.

Rất nhanh, Thủy Hàm Châu phát sáng bay khỏi tay Thủy Khinh Hồn, lơ lửng giữa không trung một lát, sau đó cấp tốc bay về tây. Mọi người lập tức ngự không phi hành, theo thật sát ngay sau Thủy Hàm Châu, sương mù trong đầm lầy Quy Khư rất dày, bọn họ không thể phân tâm, nếu không rất dễ dàng mất tung tích của Thủy Hàm Châu.

Trong sương mù dày đặc,  giữa không trung đầm lầy Quy Khư có một đám bóng người cấp tốc lướt qua, tốc độ vô cùng nhanh, có thật nhiều linh thú của đầm lầy Quy Khư còn chưa phản ứng lại.

Mọi người bay theo sát Thủy Hàm Châu một thời gian, cả hành trình đều yên lặng, không có ai lên tiếng, tim của mỗi người nhảy đều hơi đập nhanh, bọn họ sắp mắt thấy diện mạo thật sự của bí cảnh Quy Khư này, một nơi mà qua vài ngàn năm cũng chưa có ai đặt chân tới.

"Thủy Hàm Châu dừng lại." Thủy Khinh Hồn và Hiên Khâu Thiên Giác bay trước nhất, trong tầm mắt, ánh sáng màu xanh đậm của Thủy Hàm Châu xuyên thấu qua làn sương dày đặc mà truyền lại, ánh sáng đượm sắc lam kia ngừng ở phía trước không xa, không chuyển động nữa, nhưng trong sương mù dày đặc cũng không xuất hiện bóng dáng của kiến trúc, chẳng lẽ là sương mù quá đậm?

Đoàn người ăn ý tăng nhanh tốc độ lần nữa, xuyên qua sương mù dày đặc rất nhanh, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng rõ, sương mù dày đặc thế nhưng tự động biến mất, trong một khu vực hình tròn trước mặt, hình thành một khu vực chân không không có sương mù.

Khu vực hình tròn này chỉ có trên dưới một trăm thước vuông, xem ra cũng không quá khác biệt phần đầm lầy mà bọn họ đã đi qua, dưới chân là làn nước nối thành một mảnh, không có đất đai lộ ra, mặt nước trong suốt có thể thấy rõ ràng đáy nước, chiều sâu làn nước từ khoảng chưa qua mắt cá chân đến phần eo, nhưng không ai dám hạ xuống.

Khắp nơi trong đầm lầy Quy Khư tràn trề vẻ giả dối, đáy nước thấy rõ kia có lẽ chỉ là một tầng nước bùn nhẹ nhàng, một cước giẫm vào thì có lẽ phía dưới là vực sâu không đáy.

Trong khu vực không quá lớn này, cảnh vậy vừa nhìn hiểu ngay, đừng nói di chỉ gì, ngay cả dấu vết từng có con người hoạt động cũng không nhìn thấy, nhưng Thủy Hàm Châu đang vững vàng bay giữa không trung, vừa không rơi xuống, cũng không bay đi, hình như đã đến mục đích, đoàn người tại đây di chuyển trong khu vực hình tròn này, vẫn không có chút nào thu hoạch.

"Xem đến hóa thành nước quả thực là điều kiện tất yếu để tiến vào bí cảnh, hiện thời chỉ có chờ thân thể chúng ta chậm rãi biến hóa." Hiên Khâu Thiên Giác thăm dò một cái trong khu vực phía dưới, phát hiện phía dưới xác thực là đầm lầy thăm dò không đến cuối, không có khả năng đặt chân, Hiên Khâu Thiên Giác thu ô, suy nghĩ nâng Long Tiểu Chi trong lòng ra ngoài.

Long Tiểu Chi ngủ say sưa, ngực Hiên Khâu Thiên Giác rất ấm áp vừa lúc hợp để ngủ, cho nên lúc nước mưa rơi trên người nàng, Long Tiểu Chi còn cho là mình đang nằm mơ, nhưng một giọt, hai giọt, ba giọt.

Long Tiểu Chi không thể không mở mắt, nghi ngờ nhìn lại, phát hiện Hiên Khâu Thiên Giác cũng không thèm dùng linh lực cản nước mưa, tùy ý cho giọt mưa rơi vào người, mái tóc khẽ ướt của Hiên Khâu Thiên Giác áp vào gò má, có vẻ cùng không hợp với vẻ ưu nhã ôn hòa bình thường, nhưng lại thêm một chút khí chất nói không nên lời.

Long Tiểu Chi quay đầu nhìn về phía xung quanh, phát hiện không chỉ có Hiên Khâu Thiên Giác, Thủy Khinh Hồn cũng đang bị ướt mưa, Long Tiểu Chi rất là nghi ngờ, đã xảy ra chuyện gì sao?"Sư phụ?"

"Không sao, chỉ là điều kiện tất yếu để đi vào bí cảnh, Thủy Hàm Châu có thể kéo dài thời gian tu sĩ biến thành nước, nhưng nước mưa của đầm lầy Quy Khư lại gia tăng tốc độ tu sĩ biến thành nước." Hiên Khâu Thiên Giác giải thích một chút, mọi người xung quanh nghe vậy, ào ào lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, giờ bọn họ đã tìm được bí cảnh, chỉ thiếu việc thành nước, nắm chặt thời gian, sợ bị đám người Thương Lan tông đuổi theo, gặp mưa xem ra là một lựa chọn tốt.

Long Tiểu Chi chuyển lời nói của Hiên Khâu Thiên Giác trong cái đầu nhỏ của mình hai vòng, lại nhìn trôi lơ lửng giữa không trung Thủy Hàm Châu, rất nhanh hiểu ra từ đầu đến cuối mọi chuyện, chỉ sợ bản thânđầm lầy Quy Khư này là một truyền tống trận khổng lồ, mà thứ khiến truyền tống trận khởi động là nước mưa rơi xuống từ không trung, nhưng trừ việc này ra, hẳn là còn có hạn chế về những phương diện khác, nếu không thì sẽ không có chuyện nhiều năm như vậy cũng không có ai phát hiện.

Có lẽ Thủy Hàm Châu là một giai đoạn chuẩn bị khác, bản thân Thủy Hàm Châu có chức năng ức chế tu sĩ biến thành nước, nhưng đồng thời cũng là điều kiện tất yếu để tu sĩ biến thành nước.

Người có Thủy Hàm Châu có thể đi xa hơn trong đầm lầy, cho nên có thể không bị biến thành nước trước khi đến di chỉ thành chủ Linh Tịch, đột nhiên Long Tiểu Chi bừng tỉnh, có khi nào thật ra Thủy Hàm Châu là do Linh Tịch tộc cố hết sức để lại cho hậu nhân, để cho hậu duệ Linh Tịch có thể dựa vào Thủy Hàm Châu, lần nữa trở lại thành Linh Tịch.

Mà phía dưới Kính Đàm, trên đảo lơ lửng của thành Cổ Mạch, thứ mà tán tu Tây Tịch Nguyệt lấy từ trên người Nhan Như Liệt chính là Thủy Hàm Châu, vì tìm kiếm di chỉ Linh Tịch, nhưng là vì sao Thủy Hàm Châu lại tới tay Thương Lan tông? Sao bây giờ lại ở đây?

Mặc dù Long Tiểu Chi hơi buồn ngủ, nhưng cũng đã không lòng dạ nào ngủ, cho nên vỗ vỗ cánh nhỏ bay đến bên cạnh Thủy Hàm Châu, vừa sờ cằm nhỏ, vừa nghiêm túc suy tư, trên gương mặt bụ bẫm tràn đầy vẻ nghiêm túc.

"Thủy Hàm Châu này không phải viên trong tay Tần Tông Nguy, là ta mang ở trên người, nếu như Tiểu Chi thích, sau khi chuyến này chấm dứt, ta sẽ tặng Tiểu Chi nhé." Thủy Khinh Hồn duỗi tay vỗ vỗ Long Tiểu Chi, thân mình nhỏ bé của Long Tiểu Chi bị vỗ rơi xuống, vỗ xong, Thủy Khinh Hồn còn chưa hài lòng, duỗi tay chọc chọc mặt béo của Long Tiểu Chi.

Long Tiểu Chi cảm thấy chịu không nổi, vỗ cánh khéo léo né tránh, sau đó ngẩng đầu nhỏ, dùng ánh mắt nhân loại ngu xuẩn khinh bỉ nhìn Thủy Khinh Hồn chọc má nàng.

Thủy Khinh Hồn lập tức nâng tay, không khách khí trực tiếp bắt được Long Tiểu Chi, động tác Thủy Khinh Hồn quá nhanh, Long Tiểu Chi còn không thấy rõ động tác của hắn, rất nhanh, mặt béo của Long Tiểu Chi lọt vào một trận vừa chọc vừa nắn.

Long Tiểu Chi "..."

Chờ Thủy Khinh Hồn buông Long Tiểu Chi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiểu Chi đỏ bừng, điệu bộ ta không muốn nói chuyện, tôn nghiêm của ta bị khiêu chiến, ta rất thương tâm.

Tiểu Hoàng Điểu ngậm một xâu cá khô bay lên, thả tới trước mặt Long Tiểu Chi, nịnh nọt kêu hai tiếng, thấy Long Tiểu Chi không có phản ứng, lập tức đi tới, dùng lông xù trên người mình cọ cọ vào Long Tiểu Chi.

Long Tiểu Chi giương mắt nhìn con chim béo chỉ lo xem cuộc vui trong thời khắc mấu chốt này."Giao tất cả cá khô của ngươi ra đây, ta sẽ tha thứ ngươi."

Tiểu Hoàng Điểu lập tức dùng hai chiếc cánh bé xíu của mình che trước ngực, dáng điệu của thiếu nữ đàng hoàng bị vô lễ, đôi mắt nhỏ chớp chớp, sau đó chiêm chiếp kêu hai tiếng, làm ra vẻ cái gì cũng không xảy ra, ta không nghe hiểu cái gì cả, nhàn nhã bay trở về đến bờ vai Nguyễn Thanh Tuyết.

Tiếng cười trầm thấp dễ nghe của Thủy Khinh Hồn vang lên, bị Long Tiểu Chi liếc một cái. Long Tiểu Chi vô thức phùng mặt, lại bị Thủy Khinh Hồn chọc một cái, lập tức lắc lắc cả người, ngồi đưa lưng về phía Thủy Khinh Hồn, chỉ chừa cho Thủy Khinh Hồn một cái ót.

"Tiểu Chi tức giận? Muội có thể chọc về, ta không tức giận." Nét vui vẻ tràn ngập trong mắt Thủy Khinh Hồn.

Long Tiểu Chi hừ nhẹ một tiếng."Da dày thịt béo, chọc không nổi."

Thủy Khinh Hồn tiếp tục cười."Không sao cả, chọc không nổi, hôn lại cũng được, nhiều nhất ta chịu thiệt thòi một chút."

Long Tiểu Chi nghe vậy thì nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Thủy Khinh Hồn, nghiến nghiến răng, sau đó dùng vẻ mặt ghét bỏ chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Thủy Khinh Hồn."..." Sao luôn có cảm giác vừa nãy có chỗ nào không đúng?

_hết chương 80_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui