Mạc Dương Lãnh đưa tay cắm vào máy tính.
Rầm!
Mạc Dương Lãnh đập mạnh xuống bàn, ánh mắt anh hiện lên tia tàn khốc.
- Hắn ta dám sao?
Lãnh Tuyết Vy nhún vai nhìn anh.
- Chưa chắc được, tôi cũng nghĩ là anh ta! Muốn thăm dò?
Mạc Dương Lãnh nhíu mi tâm của mình.
- Tạm thời tôi sẽ theo dõi anh ta.
- Được, báo gấp lại với tôi!
Lãnh Tuyết Vy xoay người sải bước đi.
- Khoan đã...
Mạc Dương Lãnh đưa tay gọi với theo.
- Có chuyện gì?
- Chuyện hôn lễ, cô tính làm sao đây?
Lãnh Tuyết Vy sắc mặt có chút thay đổi, cô thở dài.
- Có lẽ nên hủy bỏ đi, tôi sẽ nói lại với cha tôi sau.
- Sao lại có thể hủy được? Cô...
Mạc Dương Lãnh luống cuống chạy lại phía cô.
- Dừng lại đi Mạc Dương Lãnh, tôi biết anh đối với tôi như thế nào.
Nhưng thật xin lỗi anh, tôi không thể tiếp nhận...
- Không thể cho tôi thử một cơ hội sao?
Mạc Dương Lãnh buồn bã nắm chặt lấy mu bàn tay cô.
Lãnh Tuyết Vy rút tay mình ra, ánh mặt hiện lên tia thương xót.
- Mạc Dương Lãnh, tôi vẫn chưa li hôn cùng Thẩm Quân Nghị...!và...tôi nghĩ tôi vẫn còn...
- Tôi biết rồi, cảm ơn cô Lãnh Tuyết Vy.
Lãnh Tuyết Vy ngước lên nhìn Mạc Dương Lãnh, bất giác lại cảm thấy anh rất giống bản thân mình lúc trước.
Yêu một người, không sự hồi đáp!
Lãnh Tuyết Vy tiến lại gần Mạc Dương Lãnh hơn, dang rộng tay ôm chầm lấy anh.
- Mạc Dương Lãnh, cảm ơn anh, khoảng thời gian năm năm qua thật sự anh đối với tôi rất tốt.
Chúng ta mãi là bạn tốt, được không?
Mạc Dương Lãnh ôm lại cô, khóe mắt có chút ướt.
- Được...!mãi mãi là bạn.
Cùng giúp nhau qua khó khăn!
Lãnh Tuyết Vy xoay người bước đi, Mạc Dương Lãnh cũng quay người về lại chỗ ngồi
Hai con người đều quay bóng lưng lại cho nhau, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một con đường.
Lãnh Tuyết Vy lái xe của mình về lại Lãnh gia, trong lòng vẫn còn âm ỉ nỗi buồn.
Cô bước chân vào nhà, Lãnh Diệc Thần đã chạy vội ra nhào vào lòng cô.
- Mẹ...
- Ừ con!
Lãnh Diệc Thần bắt đầu xoa mu bàn tay cô.
- Mẹ, mẹ có việc buồn sao?
Lãnh Tuyết Vy biết chẳng thể giấu được Lãnh Diệc Thần, chỉ đành cười trừ cho qua.
- Ừ, có chút việc thôi!
Lãnh Tuyết Vy ngước lên, Thẩm Niệm Tuyết đã đứng đó từ bao giờ.
Thẩm Niệm Tuyết rụt rè lên tiếng chào cô, Lãnh Tuyết Vy mỉm cười đáp lại rồi đẩy Lãnh Diệc Thần về phía Thẩm Niệm Tuyết.
- Hai con chơi ngoan nhé, mẹ có chút mệt!
Nói rồi, cô mệt mỏi bước vào sofa gần đó để nghỉ ngơi.
Hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều việc khiến tâm trạng Lãnh Tuyết Vy cô dường như rất âm u.
Nằm được một lúc, có một cánh tay nhỏ bé chạm vào người cô.
- Cô ơi...
Lãnh Tuyết Vy ngồi dậy, nhìn sang là Thẩm Niệm Tuyết đang cần một cốc nước.
- Cô ơi, lúc nãy cháu thấy cô mệt ạ.
Cô uống nước đi ạ.
Lãnh Tuyết Vy cảm động bưng lấy li nước để uống.
Cô nhìn Thẩm Niệm Tuyết một lúc, sao đứa bé này tính cách dễ thương quá đi mất, không ngờ một người tính tình đáng ghét như Thẩm Quân Nghị lại nuôi dạy được đứa con thế này.
- Cô ơi!
- Sao thế?
- Cô...!có thể ôm cháu được không?
Lãnh Tuyết Vy sững người lại một lúc rồi dang tay ra hiệu cho Thẩm Niệm Tuyết lại gần.
Thẩm Niệm Tuyết nhào vào lòng cô, gương mặt toát lên vẻ hạnh phúc.
- Ấm áp quá đi mất! Hóa ra hơi ấm của mẹ lại như thế này.
Lãnh Tuyết Vy đơ người, bất giác cô ôm chặt lấy Thẩm Niệm Tuyết, viền mắt có chút ướt.
Cô hiểu được hoàn cảnh của Thẩm Niệm Tuyết, con bé giống hệt như cô, là cô nhi thiếu hơi ấm, tình thương của mẹ.
Lãnh Tuyết Vy nhìn đứa bé đang hạnh phúc trong lòng mình, dịu dàng nói.
- Nếu cháu muốn, cứ gọi cô là mẹ, cô sẵn lòng làm mẹ cháu!.