“Tiểu tiện nhân, nằm đơ như này làm gì? Ban ngày ban mặt đi tìm chết, ngươi nhưng thật đi chết a! Nhà họ Tôn kiếp trước đã tạo cái nghiệt gì mà để hai cái đồ đê tiện này vào cửa.”Tạ Ngọc Uyên đột nhiên mở to mắt.
Sau khi mê man qua đi, nàng ngơ ngác nhìn xà nhà trên đỉnh đầu.Đây là nơi nào?Sáu năm làm quỷ, không phải nàng nên đi đầu thai sao?Tiếng mắng chửi lại vang lên cùng với tiếng chổi quất xuống : “Cái đồ đê tiện nhà ngươi cả ngày ngoài giả ngây giả dại thì lại đi câu dẫn nam nhân, đến kỹ nữ lầu xanh cũng sạch sẽ hơn thứ rác rưởi như ngươi, hồ ly tinh.....”“Đau...đau....đừng đánh nữa...”Âm thanh đáng sợ vang lên phảng phất như đến từ địa ngục.Tạ Ngọc Uyên trong lòng cả kinh vội vàng nhảy xuống giường lao ra ngoài sân, ánh mắt gắt gao nhìn vào nữ nhân đang run rẩy ở góc tường.Nàng......vẫn còn sống !Nước mắt nàng rơi xuống.
“Nương....”Tạ Ngọc Uyên xông qua đó, ôm lấy người Cao thị, dùng thân thể mình gắt gao che chở cho nàng.“Ta đã nói ngươi cái đồ tiểu tiện nhân này giả chết mà, ta cho ngươi giả, cho ngươi giả này....”Tiếng chổi quật liên tiếp lên người, đau đớn từng trận kéo đến, Tạ Ngọc Uyên im lặng mỉm cười.
Đau, chứng tỏ trước mắt hết thảy không phải là mộng.
Ông trời có mắt cho nàng cơ hội trọng sinh, thay đổi tất cả.
Ngực đau đớn khó chịu dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Tạ Ngọc Uyên cắn răng xin thề một kiếp này thiếu nợ trả nợ, thiếu mạng đền mạng, ai cũng đừng hòng chạy thoát.“Nha, đồ đ.ĩ nhỏ bảo vệ cho đ.ĩ lớn, Tôn gia ta từ lúc nào thành nơi chứa đãng phụ rồi?”Thả nương ngươi cái rắm!Tạ Ngọc Uyên ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn phụ nhân.
Người này là Tôn gia con dâu thứ Lưu thị, lớn lên mũi tẹt, mắt nhỏ, mông ngực không có, miệng so với hố phân còn thối hơn.“Ai nha, tiểu bát vương còn dám trừng ta, ta không đánh chết ngươi không được.” Lưu thị nổi trận lôi đình cầm cây chổi lên lại muốn đánh.Tạ Ngọc Uyên không tránh né, chỉ chỉ cổng lớn nói: “Nhị thúc tới rồi.”Lưu thị mặt biến sắc, lập tức ném cây chổi đi, cười nịnh nọt đi đến: “Đương gia, hôm nay sớm vậy đã về rồi sao ?”Tôn lão nhị trừng mắt liếc nàng ta, “Ồn cái gì mà ồn, đi về !”Lưu thị bị nam nhân thét, không dám nói thêm nửa lời, rũ mắt mà đi theo phía sau nam nhân.Tôn lão nhị đi tới cửa đột nhiên dừng bước, dùng ánh mắt âm trầm mà bỉ ổi liếc nhìn Tạ Ngọc Uyên.
Tạ Ngọc Uyên giả vờ sợ hãi, cúi đầu che giấu ánh mắt tràn ngập hận ý.Tôn gia có tổng cộng ba nữ tử đã xuất giá và hai nhi tử.
Cha nàng mặc dù là lão đại nhưng là nửa đường nhặt được.
Tôn lão nhị mới là Tôn gia thân nhi tử duy nhất.
Tôn gia nghèo kiết xác, thật vất vả đem gả ba nữ nhi ra ngoài đổi lấy chút tiền sính lễ, hai vợ chồng già liền thu xếp cho nhi tử cưới vợ.
Cha nàng sống độc thân tới hai mươi tám tuổi thì nhặt về một người vợ điên và một đứa con riêng.
Người vợ điên ấy là mẫu thân nàng, còn đứa con kia chính là nàng Tạ Ngọc Uyên.
Năm đó, nàng mới tròn sáu tuổi.Nương nàng tuy điên nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Từ khi các nàng vào cửa, Tôn lão nhị luôn nhìn chằm chặp bọn họ như chó canh nhà.
Cũng may cha nàng bảo vệ nương rất tốt, con chó đó chưa từng có cơ hội thành công, mấy năm nay luôn bình an vô sự.
Sau này, gia cảnh ngày càng sa sút, cha bị người Tôn gia ép vào núi đào than đá kiếm tiền, dăm ba bữa mới về được một chuyến vì thế khiến sắc cẩu Tôn lão nhị có cơ hội ngo nghoe rục rịch.Tạ Ngọc Uyên chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn.
Kiếp trước, nương nàng vẫn là bị tên súc sinh này bắt nhốt.
Nàng bị hai lão cẩu Tôn gia trói ở phòng ngoài, trong miệng nhét vải bố.
Đêm hôm đó, nàng nghe tiếng nương kêu tê tâm liệt phế, nước mắt đều đã cạn khô.
Tôn lão nhị sau khi phát tiết xong, nâng quần đi ra, híp híp đôi mắt dâm tà sờ soạng mặt nàng nói : “ Tiểu tiện nhân, thực mau sẽ đến lượt ngươi.”Cha từ mỏ quặng trở về biết chuyện liền ra tay đánh nhau với người Tôn gia, một nhà ba người liền bị đuổi ra ngoài sống nhờ ở miếu hoang đầu thôn đông.
Cha vì muốn nương và nàng có nơi che mưa chắn gió liền mạo hiểm cùng người ta đi vào núi sâu đào than đá, cuối cùng chết trong mỏ quặng.Lại sau đó .....