Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Phùng Tịch Nhiên ngập ngừng một chút mới lại hỏi.
"An Kỳ không muốn hỏi anh, chuyện của hai người đó sao? "
Lục An Kỳ lắc lắc đầu: "Không, mỗi người điều sẽ có những việc không nói được, niếu anh Tịch Nhiên muốn nói sẽ tự khắc nói với em, không phải sao?"
Lục An Kỳ dùng những lời lẽ thông minh hiểu chuyện, khiến cho Phùng Tịch Nhiên nhìn vào ánh mắt cô tự dấy lên một cảm giác vô cùng áy náy, nghĩ tới lần trước có hẹn đi xem phim, nhưng vẫn chưa có cơ hội xem được liền lên tiếng đề nghị.
"Lần trước anh vẫn còn nợ An Kỳ một vé xem phim, bây giờ liền đi nhé?"
"Ừm, cũng được."
"Đi thôi." Phùng Tịch Nhiên bất ngờ nắm tay Lục An Kỳ kéo đi, khiến cho cô hơi bất ngờ, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng lại không có nói thêm câu gì, cùng bước theo sau lưng anh...
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Phùng Tịch Nhiên vui vẻ quay sang nói: "Bộ phim khi nãy xem cũng được lắm đúng không An Kỳ?

"An Kỳ?"
Lục An Kỳ cứ mãi suy nghĩ hoàn toàn không để ý xung quanh, cho tới khi Phùng Tịch Nhiên đưa tay sờ lên trán của cô, cô mới giật mình theo quán tính lui về sau một bước không có động môi lên tiếng, làm cho Phùng Tịch Nhiên càng lo lắng, liền nhẹ giọng hỏi quan tâm.
"An Kỳ em làm sao vậy, từ lúc vào đây đến giờ cứ liên tục ngây người thất thần, có phải em có nơi nào không khoẻ?"
Lục An Kỳ hơi kéo khoé môi lên, lắc nhẹ đầu suy nghĩ một chút, mới bước từng bước chậm đi tiếp ra xe, vừa thăm dò.
"Anh Tịch Nhiên, em hỏi một chút nhé."
"Ừm, An Kỳ cứ hỏi đi."
"Anh Tịch Nhiên thích mẩu người con gái như thế nào vậy?"
"Giống như An Kỳ vậy."
"Hả?" Câu trả lời không chút do dự của Phùng Tịch Nhiên làm cho Lục An Kỳ càng thêm tin chắc rằng những gì cô suy đoán là chính xác.
Sở dĩ cô liên tục thất thần như thế, là bởi vì cô phát hiện Phùng Tịch Nhiên có những hành động rất lạ đối với cô, trước đây cũng thường như thế nhưng có lẽ do cô quá vô tư đi, không có để ý tới.
Nhưng từ lúc nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên cười đến rạng rỡ khi cô nói không giận anh nữa, rồi lúc anh nắm tay cô xiếc nhẹ ở trên ban công, cô có thể nhìn ra được trên gương mặt cùng đôi mắt ấy điều chứa đầy hạnh phúc.
Còn có, lúc vào trong rạp chiếu phim anh luôn đặt biệt chăm sóc cô, chọn cho cô loại thức uống mà cô thích nhất, trong khi xem phim cô vô tình làm rơi điện thoại xuống nền sàn.
Vì cúi người xuống tìm điện thoại nhặt lên, nên lúc cô ngồi trở lại ghế có vài sợi tóc phủ lên má của cô, Phùng Tịch Nhiên đã không có ngại mà đưa tay lên nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai, còn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô rất lâu, khiến cô rất lúng túng.

Cô chỉ xem anh như là một người bạn, một người anh, cho nên có những lúc cư xử không có chừng mực, bây giờ khiến cho Phùng Tịch Nhiên động tâm, cô phải nên làm gì đây? Niếu bây giờ nói thẳng ra, anh có bị tổn thương không?
Phùng Tịch Nhiên nghe Lục An Kỳ ngạc nhiên hả một tiếng to như vậy, làm cho anh nhịn không được bật cười, vừa mở cánh cửa xe ra cho cô, vừa trêu.
"An Kỳ làm gì mà la to như thế, hình mẩu người con gái như em thật rất dễ thương mà, không phải sao?"
Lục An Kỳ ngồi vào trong xe, tìm câu khéo léo: "Tại anh Tịch Nhiên không ở gần em nhiều cho nên mới nghĩ như thế, cô gái mà giống như em thật là có nhiều tật xấu a."
Cô còn đang ngước lên định nói tiếp, Phùng Tịch Nhiên bất ngờ cúi người xuống thật gần, Lục An Kỳ theo bản năng xoay qua xoay lại định tìm đường tránh, nhưng bị Phùng Tịch Nhiên giữ lại, nhìn cô thật lâu mới lên tiếng.
"Ngồi yên thì anh mới thắc dây an toàn cho em được." rồi lại dùng một nụ cười thật làm cho người khác động lòng cười với cô, sau đó vươn tay ra kéo dây an toàn cài vào cho Lục An Kỳ.
Lúc anh lui người ra sau chuẩn bị đóng cửa hông xe lại, còn cười ngọt ngào nói một câu: "Anh không ngại, cô gái như thế mới thật đáng yêu."
Rồi mới nhẹ tay đóng cánh cửa hông xe lại, đi đến bên ghế tài xế ngồi vào, rồi cho xe từ từ lăn bánh rời khỏi rạp chiếu phim.
Trên đường đi, Lục An Kỳ luôn giả vờ nói những câu như ngầm nói với anh ý nghĩ của mình, giống như lúc Phùng Tịch Nhiên đề nghị.
"Phía trước có một nhà hàng lẩu tứ xuyên rất nổi tiếng, An Kỳ có muốn ăn không?"

Cô liền nói khéo: "Lẩu tứ xuyên quả là một món ăn rất ngon, nhưng bởi vì em không ăn được cay, cho nên dù là thật rất ngon cũng không thể ăn được."
Rồi giả vờ kể cho anh nghe: "Em có một cô bạn, cô ấy có một người bạn đồng nghiệp là nam nhân cũng rất thân, sáng cùng vào làm chung một chổ chiều lại tan ca cùng giờ, nhưng một hôm cô ấy phát hiện ra nam nhân đó thích cô ấy, nhưng cô ấy nói với em chỉ xem người nam nhân đó như là anh trai cho nên rất khó xử."
"Cô ấy còn nói, mặc dù mặt đối mặt hằng ngày, nhưng không có cảm giác vẫn là không có cảm giác."
"Bởi vậy người ta nói miễn cưỡng không có hạnh phúc, anh Tịch Nhiên nói xem, có đúng không?"
Không ngờ Phùng Tịch Nhiên lại còn mỉm cười gật gật đầu suy ngẫm.
"Anh lại không thấy như vậy." rồi quay sang hỏi: "An Kỳ chưa nghe qua câu, tình yêu có thể thay đổi tất cả sao?"
Lục An Kỳ liền bắt lấy câu nói đó gật đầu xác nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận