Lục Dĩ Nam trên gương mặt treo một nụ cười, anh không khó chịu mà nhẹ giọng trả lời.
"Kỳ Kỳ, em thật nhiều chuyện đi."
Nhưng Lục An Kỳ nào để Lục Dĩ Nam nói sang chuyện khác, cô liền làm nhân viên tư pháp chấp hành nhiệm vụ, điều tra lý lịch cô gái đó.
"Anh đừng hòng lảng sang chuyện khác, mau nói cho em biết người phụ nữ đó đó thật ra là ai?"
"Làm sao em lại chưa từng nghe thấy anh nhắc đến người phụ nữ đó nhỉ?"
Lục Dĩ Nam đưa tay lên xoa xoa ấn đường, ngao ngán thở dài giải thích.
"Người phụ nữ mà em nói đó, chính là bà xã của diễn viên Thuần Mễ, cô ấy người có tiếng nói trong đài truyền hình cũng là bạn học củ của anh."
"Hôm nay tình cờ gặp được lúc anh đi bàn việc với đối tác, cô ấy có hỏi qua công việc của anh, rồi hứa sẽ nói với Thuần Mễ, giúp anh giới thiệu cho mọi người về sản phẩm công ty anh, như thế đã được chưa thưa cô cánh sát nghiệp dư?"
Lúc này bên kia đầu dây mới vang lên giọng cười ha hả của Lục An Kỳ.
"À ra là như vậy, hoá ra chỉ là hiều lầm."
Lục Dĩ Nam giả vờ không hiểu, hỏi lại.
"Hiểu lầm sao? Là ai hiểu lầm anh nhỉ?"
Lục An Kỳ vội vàng lấp liếm: "Không, không có ai cả."
"Không phải anh nói đang bận công việc sao? Mau tiếp tục bàn việc đi, không nói với anh nữa em cúp máy đây."
Lục Dĩ Nam nói "Ừm" sau đó đợi cho Lục An Kỳ tắt máy, mới mỉm cười lắc lắc đầu cho điện thoại vào túi rồi đẩy cửa gian phòng ăn đi tới bên bàn nở một nụ cười nói: "Thật xin lỗi, khi nãy có chút chuyện..."
Lục An Kỳ sau khi cúp máy, liền hí hửng nhắn cho Đường Phi Yên một tin nhắn, nói cho cô biết tất cả sự việc.
Đường Phi Yên một giây trước còn đang đau lòng tới không còn muốn làm gì, một giây sau biết ra mọi chuyện, liền vui vẻ như ngày tết, nhắn tin với Lục An Kỳ còn gửi những hình ảnh icon mặt cười toe toét.
Lục An Kỳ còn đang vui vẻ nhắn tin với Đường Phi Yên, thì số điện thoại của Hàn Chí Dương gọi tới, cô do dự một lúc mới bắt máy lên nói: "Alo."
Nhưng không có nghe anh nói gì, cô định alo lần nữa thì nghe được giọng nói có phần nủng nịu của Tử Nhiễm ở khá xa điện thoại vang lên.
"Dương, vào phòng lấy cho em một cái áo đi."
Chỉ có vài lời, nhưng lại khiến cho cô ngay cả cầm điện thoại cũng không có chút sức, cô run run tay cố giữ điện thoại nghe xem Hàn Chí Dương nói gì, nhưng chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, tiếng bước chân, tiếng đồ vật bị đụng phải, và tiếng cửa gỗ được khoá chốt.
Cô đợi rất lâu, mới lại nghe được giọng nói trầm thấp của Hàn CHí Dương vang lên, có lẽ là ở gần điện thoại, nên lần này cô nghe rõ hơn.
"Tử Nhiễm, em.."
"Một đêm ở cùng em, chúng ta đêm nay hoàn toàn để cảm xúc của mình hoà vào nhau, ôn lại những hồi ức tốt đẹp."
"Chỉ một đêm, sáng mai tỉnh dậy, cứ xem đó như là một giấc mơ, em sẽ không bắt anh phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cả." theo lời Tử Nhiễm nói, cùng tiếng bước chân thật nhẹ được thu vào trong ống nghe điện thoại, Lục An Kỳ có thể đoán được Tử Nhiễm đang bước tới gần Hàn Chí Dương.
Bên tai của cô như có tiếng ong ong như sắp không còn như được gì nữa, giọng nói Hàn Chí Dương lại lần nữa vang lên.
"Tử Nhiễm, em cần gì phải đến thế này?"
"Dương, anh biết vì sao em làm thế này mà."
"Niếu em muốn một đứa trẻ, người đó không nhất định phải là anh." lời nói của Hàn Chí Dương như rất không vui.
Nhưng cô lại không ngờ Tử Nhiễm lại không chút ngượng ngùng mà nói với Hàn Chí Dương.
"Em muốn con của em sinh ra, phải là kết tinh của anh không muốn của ai khác, chiều em một lần có được không Dương?"
Lục An Kỳ nghe đến đây, không nhịn được ném điện thoại xuống nền gạch sứ, khiến cho di động vỡ thành nhiều mảnh, cô tức giận lớn tiếng với chiếc điện thoại bị hỏng.
"Được lắm Hàn Chí Dương, anh dám cùng cô ta dung hoà giao hợp gì đó thử xem, tôi.. tôi..''
Cô nói đến đây mới như sắp khóc, niếu thật sự Hàn Chí Dương và cô ta quay trở lại với nhau, vậy có phải nói anh không còn để ý cô nữa, cô nên làm gì đây?
Không sao đâu Lục An Kỳ, Hàn Chí Dương đã nói cô mới là hiện tại, sẽ không lựa chọn Tử Nhiễm mà bỏ rơi cô đâu!
Lục An Kỳ cố gắng tự an ủi bản thân mình như thế, rồi cố nhắm mắt dỗ mình vào giấc ngủ, nhưng vẫn không thể nào ngủ được, cứ nhắm mắt lại giọng nói uỷ mị đầy ái muội của Tử Nhiễm lại văng vẳng bên tai, khiến cô cứ liên tục trở mình, rồi đi qua đi lại trong phòng mà không có mục đích là đi đâu.
Cho đến khi cô nghe được tiếng xe của Hàn Chí Dương chạy vào trong sân, rồi tiếng bước chân của anh giẫm trên cầu thang, tiếng bước chân hướng về phía phòng cô ngày càng gần thêm, cô mới nhảy bổ lên giường nhắm mắt lại nằm yên lặng.
Hàn Chí Dương không có về hẳn phòng mà đi tới trước của phòng của Lục An Kỳ, gõ nhẹ lên đó hai cái, sau đó mới nhẹ giọng lên tiếng.
"An Kỳ, em đã ngủ chưa?"
Cô vốn không có ngủ, nhưng bởi vì hờn ghen sinh ra tức giận mà không lên tiếng, Hàn Chí Dương đợi tầm hai mươi giây vẫn không nghe thấy cô không nói gì, anh mới lại lần nữa gọi.
"Anh biết em vẫn chưa ngủ, niếu em vẫn không lên tiếng vậy anh tự mở cửa vào đó."