Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Hàn Chí Dương còn đang không vui, nghe Lục An Kỳ nói giọng mỉa mai, châm chọc, liền nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.
"Còn không phải là do Lục An Kỳ cô ban cho sao?"
Lần này tuy là trong lời nói mang đầy nguy hiểm, nhưng trong lòng cô lại khởi ý vui vẻ, cô nhe răng cười với anh rồi chồm sang bên bàn, đưa khuôn mặt lại gần anh thương lượng.
"Cái đó.. Niếu anh cũng không thích, vậy bây giờ tôi liền nói họ xoá hết hình ảnh nhé."
Anh cũng không thích? Câu nói này có phải biểu thị, cô không thích bọn họ chụp ảnh của anh?
Hàn Chí Dương sau khi nghĩ ra ý này, mi tâm của anh mới bắt đầu giãn ra, anh nhìn đôi mắt Lục An Kỳ như có ngôi sao lấp lánh, nhìn anh đợi biểu thị, nhịn không được cánh môi hơi giương lên, sau đó hỏi lại Lục An Kỳ.

"Hay là không bằng tôi đứng lên cho họ chụp, khi nào thấy đủ thì về, không cần ăn?"
Lục An Kỳ liền trợn mắt, nói to: "Không được." sau đó tự thấy mình phản ứng có chút kỳ lạ, nên lấp liếm.
"Ý của tôi là, anh là một người có tiếng trong giới thượng lưu, để mọi người biết anh ngồi ở vỉa hè như vậy liền mất uy phong.."
"Dương tổng cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức nói bọn họ xoá tất cả, một tấm cũng không để xót lại." hi
Theo lời cô nói, cô liền đứng lên đi tới chổ bọn họ, mỉm cười thật ngọt, rồi nhắc nhỏ bọn họ rằng CEO của cô không thích như thế, bảo bọn họ xoá hình đi, sau đó đứng đợi, nhìn bọn họ xoá xong tất cả hình ảnh, cô mới vui vẻ trở lại bàn.
Người chủ quán cũng vừa làm xong hai phần ăn đặc biệt mà trước đây cô và Đường Phi Yên đến đây luôn sẽ gọi, mang tới đặt lên bàn, sau đó nói chúc ngon miệng rồi mới đi vào trong quầy.
Lục An Kỳ rút một đôi đũa đưa cho Hàn Chí Dương, nói anh mau ăn còn nóng, đợi anh cầm đũa gắp một ít cho vào miệng, cô mới cười tươi nói với anh.
"Thế nào? Ăn ngon đúng không?"
Đợi cho anh gật đầu, cô mới rút cho mình một đôi đũa, vừa gắp một miếng bánh bột cho vào miệng vừa nói với anh.
"Dương tổng, tôi nói không sai mà, ngày trước tôi và bạn tôi rất thường đến đây, vì giá vừa rẻ lại vừa ngon." hi

Cô còn định nói thêm thì di động của Hàn Chí Dương reo lên, nên cô không nói nữa vui vẻ ăn phần của mình.
Tính tiền xong, cô cúi chào người chủ quán rồi mới lên xe lái đi, cô nhìn hai bên đường, những quang cảnh quen thuộc khiến cho cô không ngừng cười mỉm thích thú.
Hành động nhỏ này, làm sao qua được mắt của Hàn Chí Dương? Anh biết cô vì đơn kiện của Lục Dĩ Nam, nên mới phải xa nơi cô từng lớn lên, cho nên từ lúc xuống máy bay đến giờ, tuy là cô chưa nghỉ ngơi, nhưng cứ huyên thuyên suốt trên dọc đường.
Anh đưa mu bàn tay lên xem thời gian trên đồng hồ, nhìn thấy vẫn còn sớm, nên giả vờ nói muốn đi xem một vòng Đài Bắc, Lục An Kỳ hai mắt sáng rỡ liền làm hướng dẫn viên đưa anh đi rất nhiều nơi, cứ tới mỗi một nơi, cô sẽ không thấy mệt mà nói cho anh biết nơi đó như thế nào, có gì đặc sắc, còn kể cho anh nghe ngày trước cô và Đường Phi Yên đã tới nơi này, nơi kia, vui như thế nào? Điều hào hứng kể cho anh nghe rất nhiều.
Anh ngược lại không thấy phiền, mỗi lần cô nói, anh điều rất tập trung nghe, mặc dù bên ngoài vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, nhưng không hề bỏ xót một câu một chữ nào, có khi sẽ còn có cho cô một nụ cười nhạt.
Sau một hồi lái xe vòng quanh, Lục An Kỳ dừng xe lại bên đường nói anh chờ, rồi đi vào trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ, rất nhanh cô đã trở lại, trên tay cầm theo hai ly giấy đang bốc khói, chui vào trong xe cười vui vẻ đưa cho anh một ly.
Hàn Chí Dương không đưa tay ra cầm mà nhìn cô nói ngắn gọn ba chữ.

"Đây là gì?"
"Là sôcôla." cô cũng trả lời ngắn gọn.
Lông mày Hàn Chí Dương giật giật, hơi nhíu lại: "Tôi không uống những thứ này."
Lục An Kỳ không nản lòng, tiếp tục đưa ly giấy tới gần anh hơn, nói giọng quan tâm.
"Tôi biết, nhưng cả ngày hôm nay anh vẫn chưa nghỉ ngơi, bây giờ đã trễ, anh uống cà phê sẽ không ngủ được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận