Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Hàn Chí Dương tiếp tục gọi vào số của Lục An Kỳ rất lâu mới có một giọng nữ nghe máy nói: "Alo"
"Lục An Kỳ cô đang ở đâu?" Hàn Chí Dương nôn nóng hỏi.
Bên kia đầu dây cô gái trẻ giọng nói ôn nhu lịch sự nói.
"Xin hỏi anh có phải bạn của chủ nhân số điện thoại này không? Cô ấy hiện đang ở Kim Đình Nguyệt Dạ, khu vực nhà đãi khách, phiền anh có thể tới đây đón cô ấy được.."
Cô gái kia còn chưa nói xong thì Hàn Chí Dương đã cắt ngang lời cô gái: "Giữ cô ấy ở đó, mười lăm phút nữa tôi tới."
Nói rồi Hàn Chí Dương liền giẫm mạnh chân ga cho xe lao như bay trên đường, nói là mười lăm phút nhưng chỉ mới có tám phút Hàn Chí Dương đã có mặt trước cổng Kim Đình Nguyệt Dạ.
Hàn Chí Dương đẩy cửa bước xuống không quan tâm các nhân viên phục vụ cùng bảo vệ nhìn thấy anh đi tới đâu thì nhân viên nơi đó điều cúi thấp đầu nói: "Dương tổng chào." mà bước từng bước rộng đi vào vào bên trong.

Người quản lý vừa nhìn thấy Hàn Chí Dương, trên miệng liền kéo lên một nụ cười thật tươi, ông ta đi tới cúi đầu xuống còn chưa kịp nói chào, thì Hàn Chí Dương đã lạnh lùng cất giọng.
"Lục An Kỳ đang ở phòng nào?"
Lục An Kỳ? Người quản lý suy nghĩ mất một phút mới chợt nhớ ra, khi nãy cô nữ phục vụ đã báo cáo với anh có một vị khác tên Lục An Kỳ, vì uống say quá cho nên cô đã nghe máy giúp, còn nói mười lăm phút nữa sẽ có bạn tới đón, lại không ngờ người bạn trong miệng nữ phục vụ nói lại chính là Hàn Chí Dương, trên gương mặt của người quản lý liền trở nên cứng ngắt, mặt trắng mặt xanh cúi đầu nói.
"Thì ra Lục tiểu thư là bạn của ngài, thật xin lỗi đã không phục vụ chu đáo, Dương tổng mời ngài đi bên này."
Người quản lý chìa tay về phía trước động tác mời Hàn Chí Dương, đợi cho anh bước đi một bước, ông mới thu tay về nhanh chóng dẫn đầu đưa Hàn Chí Dương tới khu phòng thường đãi khách ở gần bên ngoài.
Vừa đi người quản lý vừa quan sát nhìn sắt mặt của Hàn Chí Dương, trong lòng đang không ngừng nơm nớp lo sợ bị sa thải, bởi vì trong Kim Đình Nguyệt Dạ này, người nắm quyền lớn nhất chính là Hàn Chí Dương, những năm gần đây bởi vì một số người nắm phần trăm cổ phần trong Kim Đình Nguyệt Dạ muốn đổi hướng kinh doanh nên đã kêu bán, Hàn Chí Dương đã thu mua lại cổ phần của bọn họ, mỗi người một ít, cho nên cổ phần anh đang nắm giữ ở đây hơn 60%.
Vừa đẩy cửa bước vào, bên trong là ánh đèn màu xanh dương mờ nhạt, Hàn Chí Dương nhìn hết một lượt từng bàn một, phát hiện ở một góc bàn, bộ dáng của Lục An Kỳ đang ngồi ngả nghiên đến khó coi, một tay đặt trên bàn chống một bên trán, còn một tay đang sờ sờ ly rượu, anh đứng hơi xa nên chỉ nhìn thấy khẩu hình miệng của Lục An Kỳ động.
Hàn Chí Dương nhìn thấy một bàn đầy những chai rượu có chai vẫn còn đứng, có chai nằm ngã nghiên trên bàn này mi tâm anh hung hăng nhíu chặt lại, đôi mắt chứa tia lửa giận, trong giọng nói mang đầy uy quyền hỏi.
"Ông làm quản lý ở đây bao lâu rồi?"
Người quản lý trả lời hơi ngập ngừng: "Hơn mười năm rồi thưa ngài."
Hàn Chí Dương "hừ" một tiếng rõ nguy hiểm, anh đưa một tay lên cổ nới lõng cà vạt, rồi lớn tiếng nói.
"Mười năm, mà chỉ có vài chục nhân viên cũng quản không xong? Các người không có mắt sao, lại để cho một cô gái uống nhiều rượu tới như thế."
Người quản lý run sợ cúi thấp đầu, giải thích: "Thật xin lỗi, là do tôi quá sơ suất, lần sau sẽ không như thế nữa, xin ngài bỏ qua cho."

Hàn Chí Dương quét đôi mắt lạnh như lưỡi dao băng tới người quản lý gầm lên giận dữ.
"Còn muốn có lần sau?"
"Không, không có lần sau, tuyệt đối không có lần nào nữa." Người quản lý vừa xua xua hai bàn tay, vừa chữa lại lời mình nói, sau đó tim như sắp văng ra ngoài vì hoảng sợ.
Hàn Chí Dương nghiến răng nghiến lợi, có chút ngoan độc gằn từng chữ một.
"Tốt nhất là không có, bằng không tôi sẽ không để cho ông yên thân."
Biết được mình không bị cho nghỉ việc, người quản lý mừng như vừa trúng độc đắc, ông liền gật gật đầu lia lịa: "Đã rõ thưa ngài. sẽ không có như thế nữa."
Lúc này Hàn Chí Dương mới phất tay cho người quản lý lui ra, sau đó bước từng bước rộng đi tới bên cạnh, nhẹ tay nhẹ chân lấy ly rượu trong tay Lục An Kỳ đi.
Hàn Chí Dương nhìn bộ dáng khó coi, không có chút hình tượng nào, đến đáng đánh Lục An Kỳ, thật rất muốn mắng cô thêm một trận, nhưng lại thấy cô trong tình trạng say đến bất tỉnh nhân sự, khiến cho anh thở hắt ra một hơi mạnh, rồi cúi người xuống, hơi nghiên đầu kéo cánh tay Lục An Kỳ quàng qua cổ mình vừa kéo cô đứng dậy, nói giọng lạnh nhạt.

"Lục An Kỳ thật không nghĩ cô cũng thật bản lĩnh, thiếu chút nữa khiến tôi lật tung thành Bắc Kinh này lên rồi, ngày mai xem tôi làm sao xử cô đây."
.....
Ở bên ngoài cánh cửa.
Tên Trình Hạo đang bực tức vì bị cho tin giả về hai minh tinh hạng A trong làng giải trí bí mật hẹn hò, khiến anh hí hửng mang theo máy chụp ảnh đời mới nhất, tới đây đợi cả buổi tối để săn ảnh, cuối cùng lại là phí công vô ít, anh vừa cầm máy chụp ảnh đi ra trong miệng không ngừng chửi rủa tên săn tin đáng chết.
Lúc tên Trình Hạo đó đi ngang phòng đãi khách, vì là phòng thường nên cửa làm bằng kính trong suốt, anh ta vô tình ngước mắt lên, kịp nhìn thấy tình cảnh bên trong, một giây trước còn đang bực tức, chửi rủa, một giây sau đó đôi mắt vốn đang tối sầm liền mở to ra như nhìn thấy thần tài.
Anh ta sau khi nở nụ cười nham hiểm nhỏ giọng nói: "Xem ra hôm nay cũng không hoàn toàn là xui xẻo, tin tức này còn hay hơn gấp mười lần chuyện minh tinh hạng A kia."
Trình Hạo nói rồi, nhẹ tay nhẹ chân đi tới gần cánh cửa, dùng điện thoại của mình bắt đầu quay lại tình cảnh bên trong..!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận