Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Sáng hôm nay, tuy không phải chủ nhật nhưng Hàn Chí Dương lại nói với cô không đi làm, Tiếc Gia Cường cũng đặc biệt tới đây rất sớm, ăn mặc chỉnh chu để đi cùng Hàn Chí Dương đến một nơi.
Trên đường đi, Hàn Chí Dương còn cho xe ngừng lại trước một cửa tiệm bán hoa, sau đó một mình đi vào trong, gần hai mươi phút sau anh trên tay cầm một bó hoa oải hương và một bó hoa tú cầu trở lại đặt trong xe, rồi mới cho xe tiếp tục chạy.
Tiếc Gia Cường hôm nay cũng ít nói đùa hơn mọi khi, cho nên lúc xe ngừng lại trước nhà lưu tro cốt, Lục An Kỳ có chút tò mò nhưng vẫn im lặng cùng Hàn Chí Dương và Tiếc Gia Cường xuống xe đi vào bên trong.
Hàn Chí Dương đặt bó hoa oải hương và hoa tú cầu ở hai hộc tro cốt gần nhau vẻ mặt trầm tư rất lâu, đôi mắt mang một tầng bi thương vô hạn, nhưng anh lại không hề nói một câu nào.

Lục An Kỳ đứng phía sau quan sát rất lâu, cô nhìn vào tấm hình cùng tên trên đó có thể phần nào đoán được, hôm nay có lẽ là ngày mất của mẹ anh, nhưng còn một hộc tro cốt bên cạnh không có hình ảnh, cũng không ghi gì rõ ràng, chỉ có tên là Dương Tử, làm cho Lục An Kỳ vô cùng thắc mắc trong đầu cứ luôn nghĩ người tên Dương Tử là ai?
Hàn Chí Dương đứng yên như vậy gần một tiếng đồng hồ, mới có chút phản ứng, anh dùng một ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ lên tấm hình của mẹ mình một chút, sau đó mới lên tiếng nói với Tiếc Gia Cường đang đứng bên cạnh hai chữ: "Về thôi." sau đó dẫn đầu rời đi trước, Tiếc Gia Cường cũng theo phía sau.
Lúc Tiếc Gia Cường đi tới chổ Lục An Kỳ, anh hơi mỉm cười vỗ vỗ nhẹ lên vai Lục An Kỳ nhỏ giọng: "Cậu ấy lần nào tới đây cũng điều im lặng như thế, nhưng anh biết trong lòng cậu ấy thật là rất đau đi."
Lục An Kỳ nhìn theo bóng dáng Hàn Chí Dương đang bước đi khá nhanh về phía ngoài, cô cũng mỉm cười nhẹ gật đầu với Tiếc Gia Cường rồi cả hai cùng theo sau Hàn Chí Dương trở ra xe.
Nhưng lúc vừa ra tới gần ngoài cổng nơi đỗ xe, Lục An Kỳ vô tình nhìn thấy Phùng Tịch Nhiên mặc trên người bộ âu phục màu kem đồng màu, đi đôi giày da bóng, thật rất khác so với cách ăn mặc cô thường nhìn thấy, bên cạnh còn có một cô gái ăn mặc thời thượng tóc dài đến nữa lưng, vừa từ trên xe bước xuống.
Phùng Tịch Nhiên vừa cúi người bước xuống xe, nhìn thấy Lục An Kỳ và hai người còn lại, trong ánh mắt hiện ra lúng túng, môi mấp máy như muốn giải thích với Lục An Kỳ nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Hàn Chí Dương như muốn phân chia người đối diện, nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng bên cạnh anh, cho nên lời lên đến miệng lại nuốt vào không nói.
Lục An Kỳ cũng nhìn ra hành động kỳ lạ của Hàn Chí Dương, cô đưa mắt nhìn Tiếc Gia Cường như muốn hỏi tại sao? Nhưng tới khi cô nhìn tới Tiếc Gia Cường củng là một màn như vậy, khiến cho cô củng dời tầm mắt nhìn đến người phụ nữ đó.

Người phụ nữ đó đôi mắt như đang có một tầng sương mù, vẻ mặt có chút nhợt nhạt, mệt mỏi từng bước từng bước tới thật gần Hàn Chí Dương, sau đó nhìn sang Lục An Kỳ một cái mới động môi nói chuyện.
"Dương, em muốn nói chuyện riêng với anh."
Lục An Kỳ rõ ràng nhìn thấy lúc người phụ nữ đó lên tiếng, sắc mặt của Hàn Chí Dương liền biến sắc, bàn tay anh nắm chặt thành quyền, như đè nén tức giận, sau đó nhìn người phụ nữ đó, nói giọng ghét bỏ.
"Bà Đinh, tôi nghĩ tôi không có gì muốn nói với bà cả."
Nói rồi Hàn Chí Dương liền quay sang kéo tay Lục An Kỳ nói một chữ "Đi" rồi không chút khách sáo bước đi vượt qua mặt người phụ nữ đó để mở cửa hông xe.

Nhưng lúc cánh tay Hàn Chí Dương vừa chạm vào cầm tay hông xe, người phụ nữ đó liền xoay người lại nói hơi lớn tiếng, trong giọng nói còn có chút run run.
"Dương, không phải anh luôn muốn biết vì sao em lại bỏ Dương Tử sao, bây giờ liền nói chuyện một chút đi."
Hai từ Dương Tử liền có tác dụng với Hàn Chí Dương, động tác mở cánh cửa xe hơi ngừng lại, người phụ nữ đó lại tiếp tục nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận