Người có cuộc sống tốt, mỗi ngày đều được vui vẻ sung sướng thì sẽ càng tin tưởng vào số mệnh. Đặc biệt là những người có điều kiện sống không tệ lắm, bọn họ có thể sống tốt hơn bản thân họ ngày hôm trước.
Ấn tượng của mọi người đối với Hạ Trừng chính là như vậy.
Bạn học và những người quen biết cô đã không chỉ một lần lấy lòng trước mặt cô thế này: “Hạ Trừng, cậu quả thật là cô gái tốt số!”
Có chồng thành đạt, con gái con trai đủ cả, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Vợ chồng bọn họ quen nhau trong lớp học lại, sau đó cùng thi đậu đại học,. Sau khi tốt nghiệp năm năm thì kết hôn, sau mười năm mà tình cảm vợ chồng vẫn tốt như cũ, dù xét từ góc độ nào cũng khiến người khác hâm mộ.
Đây đương nhiên chỉ là lời xã giao, bọn họ ngầm ám chỉ Hạ Trừng cô có tài đức gì mà có được thân phận và địa vị như hiện tại.
Người xung quanh đều đánh giá Hạ Trừng như vậy. Ngay cả người bạn thân nhất của cô cũng không lúc nào ngừng nhắc nhở cô nên biết thỏa mãn, tất cả những thứ cô có hiện tại đều là do chồng cô dốc sức làm việc vất vả bên ngoài mang về cho cô.
Mà cô cũng giống như bọn họ muốn, lúc nào cũng làm tròn trách nhiệm, bổn phận con dâu nhà họ Tô của mình.
Gia đình sung túc, hòa thuận vui vẻ, nếu cô có gì không hài lòng, người khác sẽ bắt đầu chỉ trích cô quá kiểu cách. Chỉ có người nhàn rỗi mới có thời gian suy nghĩ lung tung như thế.
Nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ cái vẻ đạo đức giả kia của hắn sẽ còn tồn tại mãi.
Spa thẩm mỹ lại mở thêm tiệm làm tóc, mấy vị phu nhân vừa làm tóc xong đang ngồi trên ghế, tập trung tinh thần nhìn vào màn hình TV bên cạnh Ngụy Lệ Hinh.
Thật ra trước chỗ ngồi của mỗi người đều có TV, cũng có thể chuyển đến kênh kia, nhưng mọi người không hẹn mà gặp xoay mặt qua, không nói lời nào mà cùng nhìn vào hình ảnh đang xuất hiện trên màn hình.
Dư Nguyệt Hoa gội đầu xong, trợ lý nhà thiết kế dẫn cô đến chỗ của mình. Cô cũng không ngồi xuống, chỉ đứng sau lưng Ngụy Lệ Hinh, giả vờ hỏi một câu:
“Không phải vừa rồi mọi người trò chuyện rất vui vẻ sao, sao tôi mới rời đi một lúc mà đã im lặng hết vậy?”
Hà Như liếc cô một cái rồi lại chuyển tầm mắt về phía màn hình TV, thờ ơ nói: “Họp báo sắp bắt đầu rồi!”
Đây là tin tức chấn động được bàn tán nhiều nhất gần đây ở thành phố T, ai nói không biết đều là nói xạo, nhưng vì bọn họ đều là người có địa vị cho nên phải ra vẻ dè dặt, không được nhiều lời.
Không lâu sau, trên màn hình hiện lên hình ảnh của một cô gái vô cùng xinh đẹp, cử chỉ đoan trang.
Đèn flash không ngừng chớp nháy, khiến cho gương mặt tinh xảo của cô trông vô cùng tái nhợt và tiều tụy.
Thân thể yếu ớt gắng gượng đứng thẳng, cô dùng giọng điệu kiên định cấm ai nghi ngờ lên tiếng bảo vệ hôn nhân và danh dự của chồng mình: “Chồng tôi, Tô Hằng, là một người rất yêu gia đình và biết lo cho gia đình, tôi tin anh ấy sẽ không làm ra chuyện có lỗi với người nhà. Đều là do góc chụp, những tấm ảnh kia mới gây ra hiểu lầm, những tin vịt kia cũng là do tuần san lan truyền tin đồn thất thiệt, nhưng tạm thời vợ chồng chúng tôi chưa muốn dùng pháp luật để xử lý chuyện này.”
Sau khi nói xong, cô gái kia lập tức được một đám bảo an bảo vệ chặt chẽ, rời khỏi vòng vây của phóng viên.
Ngoài màn hình, trong tiệm làm tóc rộng lớn chỉ còn lại âm thanh máy sấy thổi vù vù.
Cảnh tượng này vô cùng khác biệt với tình hình bên ngoài cửa tiệm, ít nhất bọn họ cũng không giống các cô các bà ngoài kia, nhìn sự việc chỉ nhìn bề ngoài, những lời nên nói hay không nên nói đều tuôn ra khỏi miệng.
Dưới hàng cây xanh bên ngoài, một đám phụ nữ đã có chồng tụ tập lại nhìn vào màn hình di động, không ngại ngùng bình luận rôm rả.
“Haiz, đàn ông đúng là đồ đê tiện!”
“Không ngờ ngay cả người có hình tượng tốt như Tô Hằng cũng không ngoại lệ.”
Nhưng các nữ nhân viên văn phòng và các nữ sinh đại học lại có một góc nhìn khác đối với buổi họp báo.
Bọn họ đang ở độ tuổi thanh xuân hào hoa phong nhã, cho nên rất có sức đi bình luận loại chuyện quan hệ nam nữ bất chính này.
“Tôi nói rồi, chỉ có loại phụ nữ rẻ tiền mới đi quen thứ đàn ông cặn bã này.”
“Nam cặn bã, nữ ti tiện thôi, không đáng để thông cảm, người làm mất mặt phụ nữ chúng ta là đây chứ đâu.”
“Nếu là tôi, tôi sẽ đòi anh ta một khoản tiền bồi thường thật lớn, thứ dưa leo công cộng không ngại làm tình với ai khiến người ta buồn nôn này mà còn muốn níu kéo, định chờ sang năm à?”
Trong tiệm làm tóc, mấy vị phu nhân nhà giàu vẫn giữ im lặng như cũ.
Có lẽ là vật thương kỳ loại (*), bọn họ đã thấy loại chuyện thế này quá nhiều, hoặc là vừa khéo, nó đã xảy ra với chính bọn họ.
(*) Vật thương kỳ loại: chỉ người thường sẽ thương những người có cảnh ngộ giống mình.
Bọn họ vốn không cảm thấy kinh ngạc, nhưng chuyện hôm nay vẫn làm họ chìm vào bầu không khí yên lặng kỳ lạ.
Cảnh gia đình hòa thuận giả dối, vờ như không thấy, mặc vào người vỏ bọc kiêu ngạo của một người vợ cả không so đo với vợ bé bên ngoài, những nguyên tắc và cách thức sống này, bọn họ đương nhiên hiểu rõ.
Người chồng làm ăn giao thiệp rộng luôn không tránh khỏi những cám dỗ ngoài kia.
Trong những vị phu nhân ở đây, có ai chưa từng xử lí loại chuyện phiền phức này chứ.
Trong đa số trường hợp, bọn họ đều chọn cách mở một mắt nhắm một mắt, thỉnh thoảng mới đích thân ra mặt dạy dỗ hoặc cảnh cáo đối phương một phen.
Nhưng ít ai lại mở họp báo, tuyên bố tuyệt đối tin tưởng chồng mình trước giới truyền thông giống như vợ của Tô Hằng - Hạ Trừng vừa làm.