Thẩm Chi thở dài, đứng lên vỗ vai cô:
“Chuyện này kết thúc ở đây, em đừng nghĩ nhiều nữa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ, là em nên dốc hết toàn lực, thi vào một trường đại học thật tốt.”
Xã hội này luôn luôn nâng cao đạp thấp.Trường học cũng là một xã thội thu nhỏ, sao lại không tồn tại tình huống như vậy chứ?
Rất nhiều người cho rằng Hạ Trừng không xứng với Tô Hằng, cô đang hại anh ta, nhưng sau khi Thẩm Chi trò chuyện với cô xong, lại cảm thấy cô thông minh hơn anh ta nhiều.
Cô biết suy nghĩ lợi - hại, còn Tô Hằng thì không.
Đứa trẻ như Tô Hằng, từ nhỏ đã lớn lên trong sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ mình, nên anh ta không có năng tự gánh vác mọi chuyện.
Sau khi Thẩm Chi trò chuyện với mẹ Tô Hằng, cô ấy càng tin chắc vào suy đoán của mình.
Kiểu bé trai nhã nhặn lịch sự như vậy, thường sau lưng sẽ luôn có một người mẹ làm việc nghiêm cẩn, tính cách mạnh mẽ.
Một khi lớn lên, muốn thoải khỏi sự khống chế của mẹ thì những cô gái bên cạnh bọn họ cũng chỉ có thể bất hạnh rơi vào trong chiếc bánh có nhân, làm đá mài dao.
Bọn họ sẽ dựa vào cô gái để phản kháng mẹ mình, thề sống chết bảo vệ cá tính độc lập của mình. Còn những cô bé xui xẻo bị người ta xem như vũ khí kia, sẽ bị hai mẹ con họ xoay quanh, thậm chí còn vui vẻ vì đã giành được người kia.
Vấn đề căn nguyên giữa mẹ chồng – nàng dâu chính là vấn đề giữa mẹ và con trai.
Đơn giản mà nói, đó là một trận chiến để chàng trai trở thành một người đàn ông độc lập.
Nhưng điều khiến người ta khó chấp nhận nhất là, sau trận chiến kia, mẹ con vẫn là mẹ con như xưa, dù sao máu mủ tình thâm cũng không thể cắt đứt, còn cô con dâu lại bi thảm biến thành tội nhân thiên cổ.
Thẩm Chi là người từng trải, cô ấy hiểu rất rõ quá trình phân tranh trong một gia đình. Nhưng những kinh nghiệm sống buồn tẻ này, chỉ có người phụ nữ cũng bị chôn trong phần mộ hôn nhân mới có thể thấy hiểu được. Còn thiếu nữ đang ở tuổi đẹp nhất như Hạ Trừng chắc chắn khinh thường nghe những chuyện này, cũng không muốn nghe.
Lúc còn trẻ, có ai không từng khờ dại tin tưởng tình yêu đích thực là vô địch?
Sau lần gặp này, ở mặt ngoài Hạ Trừng nghe lời khuyên của Thẩm Chi, nhưng trong lòng lại chuyển hóa cảm xúc thành một phẫn nộ nặng nề sâu đậm khác.
Cô không bao giờ tin tưởng vào giáo viên trong trường học nữa, cũng sẽ không bao giờ ngốc đến mức cho rằng, còn có người bằng lòng đứng về phía cô.
Cuối cùng Hạ Trừng cũng quyết định rời xa Tô Hằng.
Thẩm Chi thở dài, đứng lên vỗ vai cô:
“Chuyện này kết thúc ở đây, em đừng nghĩ nhiều nữa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ, là em nên dốc hết toàn lực, thi vào một trường đại học thật tốt.”
Xã hội này luôn luôn nâng cao đạp thấp.Trường học cũng là một xã thội thu nhỏ, sao lại không tồn tại tình huống như vậy chứ?
Rất nhiều người cho rằng Hạ Trừng không xứng với Tô Hằng, cô đang hại anh ta, nhưng sau khi Thẩm Chi trò chuyện với cô xong, lại cảm thấy cô thông minh hơn anh ta nhiều.
Cô biết suy nghĩ lợi - hại, còn Tô Hằng thì không.
Đứa trẻ như Tô Hằng, từ nhỏ đã lớn lên trong sự giáo dục nghiêm khắc của mẹ mình, nên anh ta không có năng tự gánh vác mọi chuyện.
Sau khi Thẩm Chi trò chuyện với mẹ Tô Hằng, cô ấy càng tin chắc vào suy đoán của mình.
Kiểu bé trai nhã nhặn lịch sự như vậy, thường sau lưng sẽ luôn có một người mẹ làm việc nghiêm cẩn, tính cách mạnh mẽ.
Một khi lớn lên, muốn thoải khỏi sự khống chế của mẹ thì những cô gái bên cạnh bọn họ cũng chỉ có thể bất hạnh rơi vào trong chiếc bánh có nhân, làm đá mài dao.
Bọn họ sẽ dựa vào cô gái để phản kháng mẹ mình, thề sống chết bảo vệ cá tính độc lập của mình. Còn những cô bé xui xẻo bị người ta xem như vũ khí kia, sẽ bị hai mẹ con họ xoay quanh, thậm chí còn vui vẻ vì đã giành được người kia.
Vấn đề căn nguyên giữa mẹ chồng – nàng dâu chính là vấn đề giữa mẹ và con trai.
Đơn giản mà nói, đó là một trận chiến để chàng trai trở thành một người đàn ông độc lập.
Nhưng điều khiến người ta khó chấp nhận nhất là, sau trận chiến kia, mẹ con vẫn là mẹ con như xưa, dù sao máu mủ tình thâm cũng không thể cắt đứt, còn cô con dâu lại bi thảm biến thành tội nhân thiên cổ.
Thẩm Chi là người từng trải, cô ấy hiểu rất rõ quá trình phân tranh trong một gia đình. Nhưng những kinh nghiệm sống buồn tẻ này, chỉ có người phụ nữ cũng bị chôn trong phần mộ hôn nhân mới có thể thấy hiểu được. Còn thiếu nữ đang ở tuổi đẹp nhất như Hạ Trừng chắc chắn khinh thường nghe những chuyện này, cũng không muốn nghe.
Lúc còn trẻ, có ai không từng khờ dại tin tưởng tình yêu đích thực là vô địch?
Sau lần gặp này, ở mặt ngoài Hạ Trừng nghe lời khuyên của Thẩm Chi, nhưng trong lòng lại chuyển hóa cảm xúc thành một phẫn nộ nặng nề sâu đậm khác.
Cô không bao giờ tin tưởng vào giáo viên trong trường học nữa, cũng sẽ không bao giờ ngốc đến mức cho rằng, còn có người bằng lòng đứng về phía cô.
Cuối cùng Hạ Trừng cũng quyết định rời xa Tô Hằng.