Hạ Trừng lặng lẽ giơ tay lên, khuôn mặt không biến sắc lau nước mắt, nhưng động tác này của cô vẫn bị hồn ma Tô Hằng phát hiện.
Hắn thở dài một hơi: "Anh không phải đang chỉ trích em, hoặc mắng em, anh chỉ là..."
Hồn ma Tô Hằng không cách nào nói tiếp, hắn nói càng nhiều, sẽ chỉ làm cô càng thêm thương tâm khổ sở.
Lúc ấy Hạ Trừng muốn đơn giản hóa mọi chuyện, hắn không phải không biết, nhưng tình cảm một khi xuất hiện vết rạn nứt, cố gắng sửa chữa cũng không thể khôi phục về hình dáng ban đầu, bọn hắn lâm vào một vòng lặp vô hạn kinh khủng - đầu tiên là chỉ giữ im lặng, ngay sau đó là giương cung bạt kiếm,tiếp nữa là không có lời nào để nói, và cuối cùng của vòng lặp là đấu tranh lẫn nhau.
Tình huống bết bát như vậy, tưởng chừng như vĩnh viễn không đình chỉ dù chỉ là một ngày.
Huống chi, hiện tại ngay cả cơ hội muốn sửa đổi hắn cũng không có.
Ông trời không chịu bỏ qua mọi sai lầm để cho hắn trùng sinh, việc này biểu hiện rằng hắn đã đánh mất đi quyền lợi với cô.
Bởi vì kiếp trước không cố gắng mà quý trọng, đời này đã định trước hắn chỉ có thể làm người đứng xem, cho nên hắn tuyệt đối không cách nào trơ mắt nhìn Hạ Trừng bước đi trên con đường cũ.
Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức mình để ngăn cản cô phạm sai lầm lần nữa.
" Trừng Trừng, anh xin em, hãy nghe lời anh khuyên, Lục Trí Viễn và Tô Hằng kiếp này đều không phải là người tốt. Nếu người nào kết hôn với một trong số bọn họ sẽ khó đảm bảo tương lai sẽ không gặp phải người thứ hai, thứ ba, thậm chí vô số người như Viên Lỵ. Chỉ một mình Viên Lỵ mà em đã không ứng phó nổi, chớ nói gì đến việc xuất hiện nhiều nhiều người như cô ta. Bọn họ cũng không thích hợp với em, người thích hợp làm chồng nhất phải là loại giống như Nhạc Kiến Minh, loại đàn ông này mới hiểu được cách che chở một đời cho em."
Hạ Trừng im lặng.
Xe đã đi tới cổng nhà, Tô Hằng dừng xe xong, nhưng lại không tắt động cơ đi, mà anh lại rút mấy tờ giấy từ trong hộp ra, đưa tới tay Hạ Trừng, cũng không mở miệng nói chuyện.
Hạ Trừng cảm tạ anh ngay lúc này không hỏi vì sao cô khóc, thế nhưng những giọt nước mắt này giống như dòng sông vỡ đê, hoàn toàn không có cách nào ngăn lại được.
Cô liên tiếp lau hết nửa bao giấy lau, thật không dễ dàng gì mới dừng lại được.
Người sống trên đời này rất kiên cường lại vừa rất dũng cảm, chẳng qua cũng chỉ là để cho người khác xem. Nhưng trong lòng phải chịu đựng những tổn thương như thế nào, không có làm sao khôi phục lại được, thì có tự bản thân mình biết.
Không thể không nói, Hạ Trừng không có cách nào thoát khỏi cảm giác đau đớn khi bị phản bội, nó giống như con giòi trong xương, không cách nào loại bỏ được, cho dù cô có trùng sinh cũng không thể quên được cảm giác tan nát cõi lòng lúc ấy được.
Nhưng may mắn bây giờ cô có được rất nhiều điều trong cuộc sống, bất cứ lúc nào cô cũng có thế tìm tới mục tiêu mới, thay đổi sự chú ý của cô.
Cô không muốn lãng phí thời gian vào hồi ức quá khứ, nếu không phải hồn ma Tô Hằng kích thích đến những cảm xúc đã lâu của cô, có lẽ cô sẽ cho là mình đã quên hết thảy.
Đáng tiếc mọi chuyện người tính không bằng trời tính, cô còn phải tiếp tục cố gắng.
Về sau Hạ Trừng bình tĩnh, Tô Hằng giống như hoàn toàn không biết cô đã khóc qua, tự mình đưa cô đến cửa nhà.
"Đã muộn rồi, mình không vào nhà cậu đâu, để tránh đánh thức cha mẹ nuôi."
"Cảm ơn cậu đã đặc biệt đến đón mình về."
" Không cần khách khí."
Hạ Trừng trầm mặc một hồi, nói: "Trên đường trở về cậu nhớ lại xe cẩn thận."
Tô Hằng gật đầu: "Được, mình biết rồi." Anh có chút lưu luyến không rời: "Ngủ ngon."
" Ngủ ngon."
" Gặp lại."
Cô mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, quay người đi vào cửa lớn.
Chân trước Hạ Trừng vừa mới vào nhà, Phó Mạn từ đâu trên cầu thang chạy tới: "Cha con còn tỉnh, nhưng ông ấy không muốn xuống đây, là sợ để con cảm thây ông ấy quản con quá nhiều."
Hạ Trừng nói: "Vậy con vẫn nên tranh thủ thời gian trở về phòng, tránh trêu chọc vào ông ấy."
Phó Mạn nhìn Hạ Trừng một chút, gọi cô lại, nhưng lại lắc đầu nói: "Không có việc gì, con nhanh lên tầng nghỉ ngơi đi.
Gương mặt kia rõ ràng là đã khóc qua, nhưng có lúc quan tâm không thể nói ra miệng, có thế lý giải đây là sự tôn trọng.
Nếu như Hạ Trừng muốn nói, sớm muộn sẽ nói, Phó Mạn cũng sẽ không miễn cưỡng cô nói ra lý do vì sao khóc.
Sau khi trở về từ party du thuyền, hồn ma Tô Hằng giống như tự biết mình đuối lý, cho dù xuất hiện xung quanh Hạ Trừng, cũng không còn nói chuyện với cô, hắn chỉ yên lặng ngồi đợi bên cạnh cô.