Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Trên đường về, Hạ Trừng nhịn không được hỏi: "Vừa rồi Thẩm lão sư tìm anh nói chuyện gì vậy."

Lục Trí Viễn cười không đáp, nói lảng sang chuyện khác: "Buổi chiều nếu như em không có việc gì, thì đi một chỗ với anh."

Hạ Trừng không từ chối, dù sao theo cá tính của cô, bây giờ trở về nhà cùng lắm thì ngủ trưa, hồn ma Tô Hằng rất có thế thừa dịp bốn bề vắng lặng chạy đến làm phiền cô.

Cô thật sự là tuyệt không muốn trở về, đơn độc đối mặt với tên kia.

Lục Trí Viễn mang cô đi đến một nơi gọi là trung tâm hội viên thể thao, nơi đó ngoại trừ có đường đua bể bơi tiêu chuẩn quốc tế, còn có tường dội bóng, snooker, tennis và bãi sân cầu lông.

Tất nhiên cũng có thể dục Aerobic và quyền anh phổ biến, nhưng loại hình thể thao Lục Trí Viễn giới thiệu Hạ Trừng chơi, không phải là những loại hình này.

Anh ta dẫn cô đến một căn phòng lớn, cao vút với nhiều bức tường đá và một cái lỗ có kích thước khác.

Một cô bé mười hai mười ba tuổi, ở ngay trước mặt Hạ Trừng, chân không bám chặt, từ tầng ba ngã xuống, nhưng cô bé đó cũng chỉ hét lên một tiếng, treo dây thừng lơ lửng giứa không trung lúc ẩn lúc hiện.

Lục Trí Viễn hỏi: "Trước kia em đã từng chơi leo núi rồi à?”

Hạ Trừng trợn mắt hốc mồm, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Cô bé vừa rồi đã tiếp xuống mặt đất, kiên nhẫn tiếp tục trèo lên trên.

Lục Trí Viễn lắc đầu cười khổ: “Em hẳn là đã từng trải qua chuyện này.”


Hạ Trừng nói: “Tôi biết leo núi, chẳng qua thật không nghĩ đến tận mắt thấy, sẽ kích thích như thế này."

“Trước tiên em đi thay quần áo đi.”

Lục Trí Viễn yêu cầu nữ huấn luyện viên của trung tâm thể hình dẫn Hạ Trừng đi đến bộ phận bán hàng kèm theo để mua trang phục và dụng cụ thể thao phù hợp. Thậm chí có bán các loại giày chơi bóng khác nhau.

Chờ Hạ Trừng thay quần áo xong, anh ta bắt đầu dạy cô các động tác làm ấm người.

Lúc kéo gân, anh ta đè bắp chân của cô lại, dùng sức ép mạnh xuống phía dưới.

Hạ Trừng nghiến răng hét lên: “Ấy ấy ấy, Lục Trí Viễn anh có thù oán gì với tôi sao? Tôi đáng giá bị anh hành hạ ác tay như vậy sao?”

“Anh là vì tốt cho em, nếu em không nới lỏng gân cơ, thì em về nhà sau khi tập thể dục xong, sẽ bị đau.”

Hạ Trừng lớn tuổi xương cốt đã già, bình thường trong bệnh viện nhiều nhất là co cẳng phi nước đại, bây giờ nào chịu nổi loại giày vò này.

Không quá hai ba lần, cô đã co quắp trên mặt đất thở hồng hộc.



Lục Trí Viễn vẫn không bỏ qua cho cô, nắm chặt hai cổ tay cô, kéo thân thể lên: “Đứng dậy nào, nếu không anh không dạy em cách leo núi đâu.”

“Hôm nay bỏ qua cho tôi trước được không?”

“Không được em cần phải rèn luyện nhiều hơn, nhìn tính tình này của em kìa, còn không biết xấu hổi nói mình là bác sĩ, em muốn bệnh nhân chú ý thân thể, bình thường nhớ kỹ nên vận động, cũng không cảm thấy rất chột dạ sao?”

“Lời nói này của anh rất không công bằng, tôi bình thường bận bịu nhiều công việc, nào có thời gian để tôi vận động chứ.”

"Tất cả chỉ là một cái cớ mà thôi." Anh ta lấy khóa và dây từ huấn luyện viên, buộc nó vào thắt lưng và chân của Hạ Trừng. "Đừng nói nhiều, em chính là thiếu vận động, làm một vài lần nữa, em chắc chắn sẽ yêu thích loại thể thao leo núi này đến lúc đó anh bảo em đừng trèo nữa, em còn không đồng ý leo xuống cũng nên."

Trên đường về, Hạ Trừng nhịn không được hỏi: "Vừa rồi Thẩm lão sư tìm anh nói chuyện gì vậy."

Lục Trí Viễn cười không đáp, nói lảng sang chuyện khác: "Buổi chiều nếu như em không có việc gì, thì đi một chỗ với anh."

Hạ Trừng không từ chối, dù sao theo cá tính của cô, bây giờ trở về nhà cùng lắm thì ngủ trưa, hồn ma Tô Hằng rất có thế thừa dịp bốn bề vắng lặng chạy đến làm phiền cô.

Cô thật sự là tuyệt không muốn trở về, đơn độc đối mặt với tên kia.


Lục Trí Viễn mang cô đi đến một nơi gọi là trung tâm hội viên thể thao, nơi đó ngoại trừ có đường đua bể bơi tiêu chuẩn quốc tế, còn có tường dội bóng, snooker, tennis và bãi sân cầu lông.

Tất nhiên cũng có thể dục Aerobic và quyền anh phổ biến, nhưng loại hình thể thao Lục Trí Viễn giới thiệu Hạ Trừng chơi, không phải là những loại hình này.

Anh ta dẫn cô đến một căn phòng lớn, cao vút với nhiều bức tường đá và một cái lỗ có kích thước khác.

Một cô bé mười hai mười ba tuổi, ở ngay trước mặt Hạ Trừng, chân không bám chặt, từ tầng ba ngã xuống, nhưng cô bé đó cũng chỉ hét lên một tiếng, treo dây thừng lơ lửng giứa không trung lúc ẩn lúc hiện.

Lục Trí Viễn hỏi: "Trước kia em đã từng chơi leo núi rồi à?”

Hạ Trừng trợn mắt hốc mồm, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Cô bé vừa rồi đã tiếp xuống mặt đất, kiên nhẫn tiếp tục trèo lên trên.

Lục Trí Viễn lắc đầu cười khổ: “Em hẳn là đã từng trải qua chuyện này.”

Hạ Trừng nói: “Tôi biết leo núi, chẳng qua thật không nghĩ đến tận mắt thấy, sẽ kích thích như thế này."

“Trước tiên em đi thay quần áo đi.”

Lục Trí Viễn yêu cầu nữ huấn luyện viên của trung tâm thể hình dẫn Hạ Trừng đi đến bộ phận bán hàng kèm theo để mua trang phục và dụng cụ thể thao phù hợp. Thậm chí có bán các loại giày chơi bóng khác nhau.

Chờ Hạ Trừng thay quần áo xong, anh ta bắt đầu dạy cô các động tác làm ấm người.Lúc kéo gân, anh ta đè bắp chân của cô lại, dùng sức ép mạnh xuống phía dưới.

Hạ Trừng nghiến răng hét lên: “Ấy ấy ấy, Lục Trí Viễn anh có thù oán gì với tôi sao? Tôi đáng giá bị anh hành hạ ác tay như vậy sao?”

“Anh là vì tốt cho em, nếu em không nới lỏng gân cơ, thì em về nhà sau khi tập thể dục xong, sẽ bị đau.”


Hạ Trừng lớn tuổi xương cốt đã già, bình thường trong bệnh viện nhiều nhất là co cẳng phi nước đại, bây giờ nào chịu nổi loại giày vò này.

Không quá hai ba lần, cô đã co quắp trên mặt đất thở hồng hộc.

Lục Trí Viễn vẫn không bỏ qua cho cô, nắm chặt hai cổ tay cô, kéo thân thể lên: “Đứng dậy nào, nếu không anh không dạy em cách leo núi đâu.”

“Hôm nay bỏ qua cho tôi trước được không?”

Vì sự an toàn, Lục Trí Viễn đặc biệt cẩn thận kiểm tra từng cái vòng có xiết chặt hay không, ánh mắt chuyên chú của anh ta khiến cho Hạ Trừng có chút cảm động.

Lần thứ nhất bò lên trên bình đài ở giữa để nghỉ ngơi, ngón tay của cô vừa đau vừa tê dại, nhưng vẫn mừng rỡ cười đến híp cả mắt.

Lục Trí Viễn rất nhanh bò lên, ngồi xuống bên cạnh cô.

Hai người ở trên cao nhìn xuống, nơi này cách rất xa mặt đất, có thể tính bằng độ cao hai tầng.

Nếu là người có chứng sợ độ cao, chắc chắn sẽ nằm sấp trên đài, nhắm chặt con mắt, phát run sợ hãi, nhưng Hạ Trừng không sợ, cô cảm thấy rất hưng phấn.

Lục Trí Viễn nhìn chằm chằm gương mặt đỏ rực của cô: "Chơi vui không?"

Hạ Trừng gật đầu: "Vô cùng vui vẻ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận