NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Bên ngoài trời u ám cùng cơn mưa như trút nước kéo dài hết mấy ngày vẫn không chịu ngừng lại, rất nhiều nơi vì cơn mưa dữ này mà xảy ra lụt lội người chết không đếm xuể.

Không chỉ riêng gì Ân Ly quốc, tất cả những quốc gia khác đều không thể nào giải thích được hiện tượng quỷ dị này. Không chỉ cơn mưa kia, cả thiên tai động đất núi lở đều liên tục ảnh hưởng đến tính mạng người dân khiến lòng người lo sợ.

Hiện giờ hoàng thành Ân Ly quốc trên đường bị nước mưa ngập đến mắt cá chân, cả một khung thành xa hoa phồn thịnh hiện giờ lại vắng lặng không có người qua lại. Người nếu không cần ra ngoài thì chỉ muốn ở trong nhà cầu nguyện tai qua nạn khỏi, tình hình như vậy ở Ân Ly quốc trước nay vốn chưa từng có cơ hội xảy ra.

Một con ngựa chở hai người cứ như vậy phi nhanh từ bên ngoài cổng hoàng thành thẳng đến cửa cung, vệ quân thủ cổng cung từ xa nhìn thấy bóng người cưỡi ngựa đến, dưới màn mưa lớn nhạt nhòa cũng không thể nhận ra là ai.

Thời gian này trong cung rối loạn như vậy cũng không có vì đại nhân nào dám vào, nếu như bọn họ không phải chỉ là mấy vệ quân chức vị nhỏ bé cũng thật muốn trốn trong nhà mình giữ lấy mạng, ai lại có thời gian lúc này từ đi tìm đường chết.

Quân lính từ phía xa lại lớn tiếng hô to muốn át đi tiếng mưa để người đến nghe thấy: “ Không cần biết các ngươi là ai, hiện giờ khắp nơi đều đã loạn lắm rồi. Mau trở về nhà tự giữ lấy mình, sẽ chẳng có ai nghe các ngươi trình thưa được gì đâu.”

Nam nhân kéo dây cương ngừng lại trước cửa cung, hắn xuống ngựa còn đưa tay đỡ một vị cô nương đi xuống. Có vẻ cả hai người đều rất vội vì vậy không muốn kéo dài thời gian, nam nhân đưa ra một lệnh bài mới trầm giọng: “ Ta là đại công tử phủ Quỳnh đại tướng quân, ta có chuyện cần bẩm báo với hoàng thượng, lập tức mở cổng cung.”


Vệ quân nhìn lệnh bài mặt liền muốn tái xanh, hắn vội vàng đấu hai tay cúi sâu người: “ Ra là Quỳnh Thiên Vũ tướng quân, là chúng ta không có mắt nhìn ra thân phận của ngài. Đã đắc tội rồi.”

Thiên Vũ đưa tay vuốt đi nước mưa trên mặt mình, hắn nghiêm giọng: “ Đừng nhiều lời nữa, mau mở cổng.”

“ Tuân lệnh tướng quân.” Hắn vừa đáp đã xoay người lớn tiếng: “ Các ngươi còn làm gì? Nhanh mở cổng để tướng quân nhập cung.”

Đi suốt thêm hai ngày hai đêm, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi. Thiên Vũ lo lắng nhìn Đan Na sắc mặt có chút tái, quan tâm y sức khỏe không tốt lại còn phải trải mưa gió hết mấy ngày đường mới lên tiếng hỏi: “ Ngươi vẫn ổn chứ, có cần nghỉ ngơi một lúc mới đến gặp hoàng thượng?”

“ Không sao.” Đan Na mỉm cười yếu ớt nhẹ lắc đầu lại nói: “ Lục hoàng tử đã nói Huỳnh Hoa tỷ tỷ muốn ta trở về càng nhanh càng tốt, như vậy mới có cơ hội cứu được nhị ca. Tình hình hiện tại huynh cũng nhìn thấy rồi, không thể chậm trễ hơn nữa.”

“ Được rồi.”

Kỳ Nguyên đưa tay đặt bên gò má không còn chút hơi ấm của Linh Phi, rõ ràng Vân Ấn hắn để lại trên người y vẫn còn đây, thế nhưng một chút sự sống cũng không tìm thấy.


“ Phi nhi.” Nhìn vật nhỏ trên giường chỉ tựa như đang say ngủ, hoàng đế trầm giọng: “ Vì nguyên do gì ta không có cách nào tìm được ngươi?”

Nếu giống như lời Huỳnh Hoa nói, linh hồn của Linh Phi không bị tiêu biến. Như vậy chỉ cần y thật sự vẫn còn tồn tại ở nhân thế này, hắn không thể nào một chút cũng không cảm nhận được.

Kỳ Nguyên chậm ngước đầu, hắn nhắm lại đôi mắt sắc lạnh của mình. Trong một màu đen tối hiện ra hình ảnh trời đất nhập một, toàn bộ thiên hạ bị nhấn chìm dưới dòng nước dữ.

Đứng ở vị trí cao nhất thiên hạ thản nhiên nhìn xem thế giới này làm sao bị hủy đi, đôi mắt khẽ liếc đến lão đạo nhân cả y phục nhiễm máu tươi mà cười lạnh. Kỳ Nguyên đoán, lúc này đang nhìn thấy đây chính là tương lai của hắn đi.

“ Người đó ngay từ khi bắt đầu đã không thuộc về Mộc Ức Thiên, thể xác và cả linh hồn đều đã không còn nữa, người đã biết hết không phải sao?"

Kỳ Nguyên lạnh lùng nhìn lão đạo nhân xa lạ trước mặt mà không hề lên tiếng, lão ta lại cố trụ vững cơ thể mang đầy thương tích của mình gắng gượng nói: " Vốn không phải người của thế giới này, sự xuất hiện của y khiến nhân số bị đánh tráo. Y chiếm đoạt nhân sinh, cướp đi thân phận thật sự của người mang mệnh duyên phải được gắn kết cùng hoàng thiên thời không này, người đó mới thật sự là Nguyệt Linh Phi."

Nghe những lời này khiến đôi mắt vẫn luôn lạnh lùng không cảm xúc của hắn xuất hiện một tia dao động, Kỳ Nguyên giọng âm lãnh: “ Mệnh duyên?”


" Cho dù bây giờ người thật sự mang cả thế giới này hủy đi, mệnh duyên linh hồn của người và linh hồn của kẻ mang số mạng bị y cướp mất kia, hai người đã được kết nối dưới sự chứng kiến của thiên địa và thời gian." Lão Khang Dương lại nói: " Y buộc phải trả lại những gì mình vô tình đoạt lấy, và trở về nơi mà mình đến. Tuyệt không có cách để quay trở lại, vì lý do nào người không thử chấp nhận những gì vốn thuộc về mình?"Kỳ Nguyên thì thầm trong miệng: " Mệnh duyên gắn kết linh hồn cùng với ta?"

" Nếu vẫn tiếp tục làm theo ý mình, người biết rõ ngay cả tính mạng của bản thân cũng không thể giữ."

" Ra là vậy." Kỳ Nguyên nhìn bàn tay mình, hắn khẽ cười đến giá lạnh rồi lại ngước đầu nhìn trời cao: " Theo cách ngươi nói, sự tồn tại của y tại Mộc Ức Thiên này bị phủ nhận, là bởi vì các ngươi cho rằng y đã cướp đi cuộc sống của kẻ đó, kẻ mà ngươi nói là linh hồn mệnh duyên được gắn kết cùng ta?"

Không hiểu hắn vì sao đột nhiên lại có nụ cười lạnh đến vậy, lão Khang Dương lại nói: " Ngay từ đầu nếu không phải vì y bị kéo đến Mộc Ức Thiên từ một thế giới khác, rồi lại cướp mất con đường luân hồi chuyển thế của Nguyệt Linh Phi thì đã không phát sinh những chuyện này. Kẻ vẫn chưa kịp ra đời đã bị y cướp đi sự sống... đó mới chính là Nguyệt Linh Phi thật sự."

Dường như không quan tâm đến lời nói của lão, nụ cười trên môi Kỳ Nguyên lại càng quái dị và đầy sát ý: " Nếu muốn y trở về... ta chỉ có một việc duy một việc để làm."

Không hiểu vì sao, lão Khang Dương nhìn thấy dáng vẻ hoàng đế liền đoán đến khả năng tệ nhất, lão run giọng: " Kỳ Nguyên hoàng đế, người đang muốn làm gì?"

" Một khi cắt đứt thứ gọi là mệnh duyên này... ta sẽ khiến cho linh hồn của kẻ mà trời đất đã lựa chọn mà ngươi nói đó, khiến hắn vạn kiếp không thể siêu sinh, mãi mãi không có cơ hội đầu thai chuyển thế." Kỳ Nguyên lạnh giọng: " Nếu như vậy, cũng sẽ chỉ còn lại một Nguyệt Linh Phi mà thôi, ngươi nói phải chứ?"

" Người... làm sao có thể..." Không dám tin những gì mình vừa nghe, lão lui về sau. Cho dù Kỳ Nguyên sinh ra đã thừa hưởng toàn bộ Vân Ấn của người đó, thế nhưng lão lại chưa từng lường trước việc hắn còn có khả năng hoàn toàn điều khiển được sức mạnh này: " Không thể nào... ngươi hiện tại không phải Kỳ Nguyên hoàng đế. Ngươi… đến từ quá khứ?"


Nếu đã bị phát hiện ra thì cũng không cần làm như không biết nữa, Kỳ Nguyên cười lạnh: " Ngoài y ra, cho dù là thiên hay địa cũng đừng cho rằng có thể thay ta định đoạt."

Kỳ Nguyên sinh ra đã mang trong mình Vân Ấn mạnh đến chính hắn cũng khó lòng kiềm chế, chỉ cần một chút suy nghĩ trong đầu cũng có thể dễ dàng lấy mạng kẻ khác.

Hắn thời gian qua đi lại càng lúc càng mạnh hơn, có thể làm chủ được sức mạnh to lớn bên trong cơ thể mình, không bị giới hạn mà vượt qua khỏi khoảng cách vô hạn của tương lai và quá khứ.

Nói cách khác Kỳ Nguyên có thể nhìn thấy hoặc điều khiển được dòng thời gian của quá khứ, có thể nhìn thấy được một phần của tương lai thế nhưng lại không thể can thiệp vào. Với sức mạnh này Kỳ Nguyên không có khả năng không nhận ra sự thật về Linh Phi, hay nên nói là chưa từng quan tâm đến.

Đúng vậy, hắn từ lâu đã biết y không thuộc về thế giới này. Nguyệt Linh Phi không có bất cứ liên kết nào cùng với thời đại của hắn, cuộc sống của hắn. Nhưng điều làm hắn không ngờ nhất, Nguyệt Linh Phi bị kéo đi là vì sự xuất hiện của kẻ được gọi là mệnh duyên do thiên địa gắn kết của hắn kia.

“ Mệnh Duyên sao?” Lấy lại ý thức ở thực tại, mở ra đôi mắt chứa đầy hàn khí băng lãnh. Hoàng đế khóe môi lại cong lên ý cười: “ Đợi khi ta hủy đi thiên địa này, sẽ đến gặp qua kẻ được gọi mệnh duyên là ngươi.”

Dáng vẻ huyết lãnh sau khi đảo mắt nhìn đến Linh Phi vẫn tựa như say ngủ trên giường, cho dù vẫn là vật nhỏ trước mặt do chính tay hắn trân trọng yêu thương từ khi còn là oa nhi mới chào đời. Hiện tại lại không còn một chút cảm giác dịu dàng ấm áp như trước kia: “ Xem ngươi hiện tại không thể khóc cũng không thể cười, đã không còn như trước kia nữa.”

“ Nếu ngươi đã không thể trở lại…” Kỳ Nguyên lại lạnh giọng: “ Phi nhi, chờ ta mang thiên hạ này cùng ngươi bồi tán đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận