NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

Trong dòng người đông đúc trên đường đến kẹt cứng, một thân hình nhỏ nhắn chen lấn không chút trở ngại lách một cái hai cái đều có thể tiến về phía trước.

Nhiên Tuyết cười lớn còn xoay đầu hò hét: “ Nhanh lên, bên kia có bán mặt nạ hình thú kia, không đến liền bị kẻ khác mua hết cả.”

“ Ngươi chậm lại cho ta.” Nhiên Lãnh không giống y dáng người hài đồng có thể chen chúc được trong dòng người đông đúc này, hắn bị chặn lại phía sau một đoạn khó khăn tiến về phía trước. Mắt nhìn thấy tiểu tử kia ngày một lách người lên xa hơn mới gắt giọng: “ Ta bảo ngươi chờ đó, có nghe thấy hay không?”

“ Ha ha ha, ngươi đang nói cái gì cơ?” Nhiên Tuyết vờ như không thấy sắc mặt tối đen của hắn, y vừa cười lại ngây ngô tiếng có tiếng không hỏi lại: “ sao... ngươi nói lớn lên. Ở đây ồn quá, ta không nghe thấy.”

“ Ngươi…”

“ Ta sang bên kia tranh mua mặt nạ trước, ngươi tự mình chen lên sau đi.” Nhiên Tuyết nói rồi cũng không chờ xem Nhiên Lãnh đồng ý, cứ như vậy mất hút trong dòng người trước mặt hắn.

Cách đó không xa Linh Phi cùng Kỳ Nguyên cũng đã xuống dưới tham gia vào lễ hội, y xem múa lân một hồi lại hướng mắt đến một ông lão bán hồ lô quả. Hai mắt sáng lên mà lôi kéo tay Kỳ Nguyên: “ Nguyên ca ca, bên kia… là kẹo hồ lô giống như trên phim kìa.”

“ Trên phim?” Kỳ Nguyên không hiểu ý Linh Phi là gì, hắn thế nhưng theo hướng y chỉ nhìn đến chỗ ông lão bán kẹo hồ lô phía xa bên kia đường: “ Cũng không phải vật gì hiếm lạ, những thứ này Ân Ly quốc ta đi trên đường cũng có thể nhìn thấy.”

“ Ta trước giờ lại chưa từng thấy.” Linh Phi cùng lắm đời trước từng nhìn thấy trên mấy bộ phim ảnh cổ trang, y còn không biết sâu kéo này được làm từ thứ gì nữa kia. Chính vì vậy mới không kiềm nổi kéo người chạy vội sang bên đó: “ Phi nhi muốn ăn, chúng ta lại đó mua đi.”

“ Cẩn thận một chút.”


“ Tùng ~ ~ Tùng ~….”

Vài tiếng trống vang vọng kéo dài khiến tiếng nói của Kỳ Nguyên bị át đi, cũng vào lúc này trên bầu trời đen bắt đầu lập lòe những đốm sáng nhỏ từ từ bay lên cao.

Đây chính là truyền thống của Thái Lân quốc từ xưa đến nay, rất ít người có cơ hội nhìn thấy.

Mười ngày trước lễ đăng cơ của tân đế, nhà nhà đều treo lên một chiếc hoa đăng phát sáng, đến đêm cuối cùng thì hoa đăng sẽ được bọc một màng giấy trong suốt treo bên dưới đèn thiên đang và thả lên trời, mang theo lời cầu phúc cho một triều đại ấm no đủ đầy.

Đêm trước ngày đăng cơ cũng chính là hôm nay sẽ nổi lên ba hồi trống, hồi thứ nhất để vương thất Thiên Lân thả hoa đăng nên mới nhìn thấy những đốm sáng kia.

Hồi thứ hai sẽ là người dân ở hoàng thành Thái Lân quốc, họ tụ tập lại tại tháp Ngọc Quang Đăng và thả tất cả hoa đăng của mình. Hồi thứ ba mọi người cũng có thể cầu nguyện và chúc phúc cho chính quốc gia của mình.

Vừa hay lúc này khi hồi trống thứ nhất vang lên, tất cả mọi người trên đường bắt đầu một hướng đổ về chân tháp Ngọc Quang Đăng. Trên mặt mỗi người đều là nụ cười vui vẻ, cùng những lời ca tụng tốt đẹp về truyền thống của quốc gia.

Vì trên đường đột nhiên có chuyển biến như vậy, khiến người có cơ thể nhỏ như Linh Phi bị lôi kéo bất ngờ rời khỏi tay Kỳ Nguyên cuốn vào dòng người đông nghịt.

Không chỉ có y mà ngay cả Nhiên Tuyết cách đó không xa đang chen lấn cũng không thoát, y bị đẩy tới đẩy lui đến choáng đầu. Xô đẩy một hồi còn không biết mình bị kéo tới đâu, mà chỉ biết càng lúc càng xa quầy bán mặt nạ mình muốn đến.

“ Ấy… này, đừng có đẩy.” Nhiên Tuyết khó chịu lớn tiếng: “ Đã nói đừng có xô đẩy… khốn kiếp, là tên chết tiệt nào giẫm vào chân của lão tử?"


“ Á.” Linh Phi bị cuốn vào dòng người rồi thì bị chen lấn xô tới xô lui, một hồi liền nhận ra không thấy Kỳ Nguyên đâu nữa: “ Nguyên ca ca?”

Bị xô tới đẩy lui một hồi cuối cùng cũng tìm thấy một con đường thoát, trên đoạn đường lớn người chen chúc xuất hiện một lối nhỏ không người. Nhiên Tuyết liều mạng lách cơ thể của mình sang bên đó, cứ như vậy bị đẩy khỏi dòng người như nước lũ trên đường.

Vừa thoát ra được còn chưa dễ thở một hơi, thế nhưng đụng một cái “cộp” rõ to, Nhiên Tuyết ôm lấy trán đau nhói của mình còn quát lên: “ Ngươi mù rồi hay sao, dám đụng trúng đầu ta?”

“ Xin… xin lỗi.” Tự nhiên vừa chen ra được đã đụng trúng đến đau điếng, Linh Phi xoa trán đứng lên vội vàng xin lỗi: “ Ta không cố ý, vừa rồi bị bọn họ xô ra ngoài nên mới…”

“ Ngươi…”

“ Ngươi... chẳng phải là tên tiểu tử ồn ào cố tình gây chuyện ở hàng hoa hôm nay sao?” Linh Phi bất ngờ nói ra tiếng rồi mới vội dùng tay che miệng mình lại, dù sao cũng không nên nói người vừa bị mình đụng trúng như vậy: “ Xin lỗi… ta lỡ lời.”

“ Tiểu tử?” Nhiên Tuyết hơi nhíu lại chân mày, y cảm thấy khó chịu khi bị một tên mặt non thế này gọi là tiểu tử đến quên cả cái trán bị đụng đau của mình: “ Ngươi mới được bao tuổi mà mới gặp đã gọi kẻ khác là tiểu tử?”

“ Cái này.” Linh Phi nhìn lại mình một chút, đúng là y phát triển không tốt, không giống một thiếu niên mười tám. Nhưng như vậy cũng không nói lên cái gì, dù nhìn thế nào đi nữa y cũng lớn hơn đối phương, có gọi tiểu tử cũng đâu có gì lạ: “ Ngươi… cùng lắm cũng mới mười tuổi đi?”

“ Đừng có mà ăn nói lung tung.” Nhiên Tuyết mặt đỏ bừng tức giận, y vừa lớn tiếng vừa nhón chân lên như muốn đuổi kịp chiều cao của Linh Phi mà ưởng ngực: “ Đừng xem vẻ bề ngoài của ta mà lầm, không cần biết ngươi bao tuổi, ta so với ngươi là lớn hơn, lớn tuổi hơn đó biết chưa?”


“ Lớn hơn ta?” Linh Phi ngạc nhiên nhìn hài tử bận tử y trước mặt, dáng vẻ vừa nhón chân vừa ngẩng cao đầu cũng không ngang bằng với mình của y mà phì cười: “ Ngươi… thật sự… thật sự lớn hơn ta được rồi chứ, ha ha.”

“ Ngươi… ngươi dám xem thường ta?” Nhiên Tuyết tức nghẹn lại nóng giận: “ Nói cho ngươi biết ta đường đường là vương tử một nước, đợi lát nữa người của ta đến rồi liền bắt ngươi xin lỗi vì dám coi ta là tiểu tử.”

“ Vương tử?” Linh Phi ngạc nhiên một chút nhìn hài tử có vẻ đáng yêu cứ nhảy nhảy trước mặt mình, xem tính khí này chắc y thật sự không có nói dối thân phận của mình. Linh Phi không muốn thêm rắc rối liền nói: “ Được rồi, ta nói này tiểu vương tử.”

“ Ngươi nói cũng không muốn bỏ chứ “tiểu” kia ra?”

“ Được được, vậy thì ta nói vương tử.” Linh Phi nén cười lại nói: “ Vừa rồi xem như là ta không đúng, không cần đợi người của ngươi đến, ta thành thật xin lỗi với ngươi. Nhận lỗi cũng nhận rồi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta được rồi chứ?”

“ Không được.” Nhiên Tuyết tự nhiên khoanh tay cao giọng.

Thấy y như vậy cũng không tránh khỏi khiến Linh Phi cười khổ một phen: “ Vương tử a, ta cũng đã tạ lỗi với ngươi rồi không phải? Vì sao vẫn cứ phải làm khó, ngươi muốn thế nào mới chịu bỏ qua?”

“ Ai muốn làm khó nhà ngươi, ngươi đi rồi thì ai đứng ra làm chứng cho ta?”

Tựa như không ngờ tiểu tử kia nói những lời này, Linh Phi ngạc nhiên ngây người một chút mới làm lạ hỏi: “ Ngươi nói làm chứng cho ngươi?”

“ Đương nhiên.” Nhiên Tuyết tính tình ngang ngược cũng tỏ ra lúng túng mà nhỏ giọng: “ Ngươi đợi người đến, giúp ta giải thích ta bị đám người đó lôi kéo xô đẩy qua đây, ta không phải cố ý trốn đi chơi.”

“ Tha cho ta đi tiểu vương tử.” Linh Phi Phi gượng cười lại nói: “ Ta cũng vừa bị lạc mất còn phải nhanh chóng trở về, hơn nữa vừa rồi lúc bị đụng trúng mới nhìn thấy ngươi, ta lấy cái gì mà làm chứng cho ngươi?”


“ Không được, ngươi không phải muốn tạ lỗi sao? Vậy ngươi ở lại làm chứng cho ta, sau đó ta liền không tính toán nữa.”

“ Ngươi cũng đừng có vô lý như vậy, ta đã nói hiện giờ bản thân rất vội, làm gì có thời gian ở đây chờ người với ngươi. Không nói nữa, ta cáo từ trước vậy.”

“ Khoan đã, không được đi.” Nhiên Tuyết thấy người muốn chạy thì vội vàng ôm chặt lấy cánh tay y: “ Ngươi xem như giúp đỡ trẻ nhỏ không được sao, cũng đâu mất bao nhiêu thời gian?”

“ Ngươi còn có mặt mũi hay không, vừa rồi nói lớn hơn ta bây giờ còn tự nhận mình là trẻ nhỏ?” Linh Phi thật muốn chịu thua với tiểu tử này, so với Đường Vân Tịnh thường chạy tới tìm y thì hình như còn khó đối phó hơn.

“ Dù sao cũng không buông, ta cần người giúp mình làm chứng, hiện giờ chỉ có ngươi thôi.”

“ Ta thật sự rất là vội, hay là ngươi cứ cùng với ta đi, đợi tìm được người đi cùng ta rồi mới…”

“ Buông tay của ngươi ra…”

Sau tiếng nói âm trầm đến đáng sợ truyền đến, Linh Phi chỉ kịp phát hiện Kỳ Nguyên thình lình xuất hiện phía sau bọn họ. Bản thân bị vòng tay rắn chắc ôm lấy, mắt đã nhìn thấy hắn một chưởng hạ xuống muốn lấy mạng Nhiên Tuyết mà hoảng sợ lớn tiếng: “ Hoàng thượng, khoan…”

Lời nói vội của Linh Phi đương nhiên không kịp ngăn Kỳ Nguyên đánh xuống một chưởng, ở khoảng cách này Nhiên Tuyết chắc chắn không thể thoát được, hơn nữa nếu trúng một chưởng của Kỳ Nguyên thì y khả năng giữ được mạng sống là không thể.

Chỉ trong tích tắc Nhiên Tuyết nín thở, nhắm chặt mắt qua đi mà không cảm thấy đau đớn gì, y hé mắt mới phát hiện bàn tay muốn đánh xuống mình kia đã bị kẻ khác ngăn lại.

Nhiên Tuyết ngước đầu nhìn dáng người cao lớn đang bao trọn cơ thể mình, cùng với sắc mặt u ám dọa người của hắn: “ Lãnh?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận