NHÂN SINH THIÊN HẠ DO NGƯƠI NẮM GIỮ

“ Hoàng thượng.” Linh Phi suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định lên tiếng hỏi: “ Tuyết Sinh Linh kia thật ra là thứ gì, quan trọng đến mức người nhất định phải lấy cho bằng được sao?”

Kỳ Nguyên ánh mắt nhìn Linh Phi một chút nhưng lại không trả lời y, Triệu Khiêm đoán xem cũng chẳng phải chuyện bí mật gì vì vậy lên tiếng nói: “ Hắn nhất định muốn đoạt được Tuyết Sinh Linh là vì ngươi.”

Linh Phi ngạc nhiên: “ Vì ta?”

“ À phải, cũng không thể hoàn toàn nói là vì Nguyệt thế tử ngươi. Kỳ Nguyên không thể sống mà không có ngươi đi, vậy nên nói hắn vì chính mình có lẽ sẽ hợp lý hơn.”

Nhìn xem vẻ mặt ngây ngô không hiểu chuyện của Linh Phi, Triệu Khiêm nói tiếp: “ Tuyết Sinh Linh có thể dùng trên người ngươi, đối với Kỳ Nguyên thảo mộc này đương nhiên rất quan trọng.”

“ Dùng trên người ta là ý gì, ngài có thể nói rõ hơn được không?”

Triệu Khiêm liếc mắt nhìn Kỳ Nguyền, chỉ thấy hắn ôn nhu quan sát tiểu bảo bối của mình mà không có ý định ngăn cản. Triệu Khiêm vì vậy cứ nói thẳng ra: “ Ngươi cũng nghe rồi, người sở hữu Vân Ấn so với người thường có thọ mệnh dài hơn rất nhiều. Sức mạnh càng lớn thì sự sống cũng càng thêm bền bỉ, mà hắn…”

Triệu Khiêm ra ý chỉ Kỳ Nguyên mới nói tiếp: “ Kẻ cuồng huyết cùng giết chóc này sở hữu vẫn ấn mạnh đến đâu ta không cần nói ngươi cũng biết rồi, thời gian của hắn khả năng lớn không thể dùng hàng trăm năm để tính toán đi.”

“ Thọ mệnh dài như vậy?” Linh Phi sau khi ngạc nhiên thì bắt đầu hiểu ra vấn đề sau đó là gì, y trầm mặt suy nghĩ đến chân mày cũng muốn nhíu chặt lại.

Triệu Khiêm lại chẳng muốn bỏ nhiều thời gian để kẻ khác tự mình suy ngẫm, hắn uống một ly uống mới trầm giọng: “ Người thường như chúng ta đây lại không giống như vậy, đời người ngắn ngủi cùng lắm chỉ kéo dài trăm năm. Ngươi nói sau khi mình đi rồi, hắn thời gian còn lại tiếp tục sống thế nào?”


“ Việc này… ta…” Linh Phi chưa từng nghĩ đến sẽ còn có chuyện này, cho dù y quyết định ở bên cạnh hắn một đời, cho dù là nguyên do gì cũng không muốn cùng hắn tách ra. Thế nhưng giống như Triệu Khiêm nói, có một ngày y thật sự không thể tiếp tục ở cạnh hắn nữa, Kỳ Nguyên sẽ ra sao?

Linh Phi mãi mãi cũng không muốn lại một lần nhìn thấy hắn điên cuồng tự hủy hoại tất cả cũng như chính mình.Triệu Khiêm nói: “ Tuyết Sinh Linh là linh thảo của người Thanh Yên quốc, tuy rằng Tuyết Sinh Linh đối với bọn họ không có công dụng cần thiết, nhưng sử dụng cho người bình thường sẽ kéo dài được thọ mệnh của kẻ đó. Ngươi bây giờ cũng hiểu hắn muốn có linh thảo là vì lý do gì đi.”

“ Hoàng thượng, chuyện này…”

“ Đây là ý định của ta, không liên quan đến ngươi.” Không đợi Linh Phi nói hết đã lên tiếng cắt ngang, Kỳ Nguyên đưa bàn tay đặt trên gò má của y ôm lấy: “ Ta là vì sự ích kỷ của chính mình mới nhất định phải lấy bằng được Tuyết Sinh Linh, cho dù ngươi nghĩ gì đi nữa cũng không quan trọng.”

“ Nhưng…”

Kỳ Nguyên nhớ lại lời khẳng định vừa rồi của Nhiên Lãnh, hắn đôi mắt chợt trở nên sắt lạnh. Ly rượu trên tay Kỳ Nguyên không chịu được bị siết chặt đến vỡ nát, hắn âm giọng cũng lạnh đi: “ Bằng bất cứ giá nào, cho dù phải san bằng Thanh Yên quốc ta cũng phải lấy bằng được Tuyết Sinh Linh.”

“ Hoàng thượng.” Linh Phi vẫn mãi giữ thái độ mơ hồ lúng túng, y lúc này mới hoảng sợ kéo bàn tay vẫn cứ mãi siết chặt của Kỳ Nguyên.

Không chú ý đến cả mấy bình rượu trên bàn cũng vô cớ vỡ nát, Linh Phi hành động trở nên lưu loát ném mấy mảnh vở trong tay Kỳ Nguyên, còn cẩn thận dùng khăn lau đi vết máu cho hắn. Giọng y vừa có lo lắng cùng vừa có tức giận: “ Người đừng một chút liền không thể kiềm chế như vậy có được không?”

Triệu Khiêm đối với biến động vừa rồi cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, hắn chỉ có chút tiếc rẻ mấy bình rượu ngon đều không được uống nữa.

Triệu Khiêm đợi khi tâm trạng của Kỳ Nguyên ổn định hơn rồi mới lên tiếng: “ Bỏ qua vấn đề ngươi có thể tìm được vị trí chính xác của Thanh Yên quốc hay không, hay Thanh Yên quốc có thật sự sẽ bị ngươi san bằng dễ dàng hay không. Ta thấy Tuyết Sinh Linh này ngươi không cần lo lắng nữa, tự nhiên sẽ đến tay thôi.”


Kỳ Nguyên mặt lạnh không lên tiếng, trái lại Linh Phi lại cảm thấy ngạc nhiên. Y đưa mắt nhìn Triệu Khiêm vô cùng nhàn nhã chống tay nhìn mình, dáng vẻ của hắn như vậy không giống như là đang nói đùa.

Linh Phi chậm một chút mới hỏi hắn: “ Vừa rồi hoàng đế Thanh Yên quốc cũng đã nói nhất định không thể giao ra Tuyết Sinh Linh, ngài dựa vào đâu nói chúng ta tự nhiên sẽ có được?”

“ Nhiên Lãnh tuy là hoàng đế Thanh Yên quốc, nhưng Tuyết Sinh Linh cho kẻ nào và không cho kẻ nào lại không do hắn quyết định.” Triệu Khiêm mỉm cười cũng tự tin nói: “ An tâm trở về chờ đời đi, ta nghĩ Nguyên ca ca của ngươi cũng không có cơ hội phải vất vả lật tung thiên hạ để tìm Thanh Yên quốc đâu.”

- --------------------------------------------------------------------------

Sau tối hôm đó Linh Phi cũng không quá để tâm đến lời của Triệu Khiêm, dù sao Tuyết Sinh Linh mà bọn họ nhắc đến cũng là linh mộc của người Thanh Yên quốc. Không nói đến việc hoàng đế Thanh Yên không đồng ý giao ra, đây còn là thứ giúp con người kéo dài tuổi thọ, vật vô giá như vậy làm sao có thể dễ dàng mang đến cho kẻ khác.

Đại lễ đăng cơ của Triệu Khiêm diễn ra vô cùng thuận lợi, kéo dài hết một ngày thì chính thức trở thành hoàng đế Thái Lân quốc.

Linh Phi nhớ Nhiên Tuyết trước lúc bị kéo đi còn nói với mình hẹn gặp lại, nhưng thời gian này tuy bọn họ đều có tham gia chúc mừng đại lễ đăng cơ, mà lại không có cơ hội nào để gặp mặt hay nói chuyện.

Những tưởng mọi chuyện không có gì thay đổi, không ngờ đêm trước ngày xuất phát trở về Ân Ly quốc Linh Phi lại phát hiện có người trèo cửa sổ vào phòng mình.

“ A…” Tay vẫn còn đang thu dọn đồ lại bị dọa cho sợ muốn chết, Linh Phi chỉ giật mình la lên một tiếng lại ngây người ra.

Ban đầu còn cho là thích khách gì đó đột nhập phòng mình, ai ngờ lại nhìn thấy vị “ thích khách ” kia vật vã trèo cửa sổ, vì độ cao của nơi này mà treo nửa người bên ngoài và bên trong phòng rồi thì... kẹt luôn.


"..."

Tên “ thích khách ” nghe Linh Phi la một tiếng thì thả một tay đang bám trên thành cửa ra vẩy vẩy mấy cái, cũng vì vậy mà sức không đủ khiến bụng đè ngang thành cửa vùng vẫy có chút đáng thương.

Linh Phi còn chưa biết xảy ra chuyện gì thì mới nhìn lại hình như có chút quen mắt, đúng lúc lại nghe “ thích khách ” giọng nói khó chịu lên tiếng: “ Đừng… đừng có la, là ta… là ta nè.”

Vừa rồi còn thấy có chút quen, lúc này nghe thấy giọng đối phương mới khiến Linh Phi ngạc nhiên kêu lên: “ Nhiên Tuyết? Sao lại là ngươi?”

“ Nói sau… nói sau đi.” Bị treo nửa người trên cửa sổ còn chẳng có sức nữa, Nhiên Tuyết nói vội: “ Ngươi còn đứng đó làm cái gì, mau lại giúp ta một tay nhanh lên.”

“ À… ta biết rồi.” Linh Phi lúc này mới hoàn hồn, y vội vàng chạy tới túm lấy hai tay của Nhiên Tuyết, xong lại lôi kéo giúp y tréo vào trong này: “ Sao ngươi lại đến đây, lại còn leo cửa sổ nữa. Người kia đâu, hắn có biết ngươi đến phòng của ta hay không?”

“ Ngươi nói Lãnh sao?” Nhiên Tuyết dùng tay xoa bụng mình bị đau vì bị đè trên thanh cửa, y xua tay: “ Đừng nhắc đến hắn nữa, nói chuyện chính đi. Khúc gỗ nhà ngươi đâu rồi?”

Linh Phi làm lạ: “ Khúc gỗ?”

“ Thì chính là cái tên mặt đằng đằng sát khí ấy.”

Giờ mới hiểu Nhiên Tuyết đang muốn nói tới ai, Linh Phi gượng cười một chút rồi mới trả lời: “ Người cùng ta dùng bữa tối xong thì đã bị Triệu Khiêm hoàng đế cho gọi đi mất, có thể vì ngày mai chúng ta phải trở về nên bọn họ muốn cùng nhau uống thỏa một bữa.”

“ Ra vậy, thảo nào tên mặt lạnh nhà ta cũng bị gọi đi rồi.”


Linh Phi lại nghe hai chữ “ nhà ta ” kia mà phì cười, trong lòng đoán mò một chút cũng không hỏi quan hệ giữa Nhiên Tuyết và Nhiên Lãnh. Dù sao những người như Minh Hạo và Ân Ly y cũng đã gặp qua rồi, vì vậy không cảm thấy kỳ lạ nữa.

Linh Phi đỡ Nhiên Tuyết lại ngồi xuống ghế rồi mới hỏi: “ Ngươi đến tìm Nguyên ca ca sao, sao không đi cửa chính mà lại trèo từ cửa sổ vào?”

“ Ta tìm hắn làm cái gì, hắn không có ở đây ta mới bớt đi vài phần rắc rối.” Nhiên Tuyết lúc này đột nhiên lại xoay người, y túm lấy hai cánh tay của Linh Phi mà ra sức lay: “ Không tốn thời gian nữa, Linh Phi mau đánh ta.”

“ Đ… đ… đánh?” Bị Nhiên Tuyết lay đến chao đảo, Linh Phi vội gỡ tay y ra còn lui lại mà ngạc nhiên trợn tròn mắt: “ Tự nhiên sao lại bảo ta đánh ngươi?”

“ Ngươi tránh cái gì mà tránh?” Nhiên Tuyết nói lớn còn vội vàng đứng lên cứ tiến sát lại trước mặt Linh Phi: “ Đừng phiền phức nữa, bảo người đánh thì đánh đi. Nhanh một chút, càng mạnh càng tốt.”

“ Nhưng…”

“ Nhanh lên, ta không có nhiều thời gian đâu, hắn mà bắt được thì coi như tiêu.”

Linh Phi lui một hồi thì đụng đến mép giường, y nhìn Nhiên Tuyết chủ động đưa mặt đến còn vô cùng hào phóng ép y ra tay đánh mình. Nhìn xem Nhiên Tuyết quả thật rất vội, Linh Phi tuy chẳng rõ đầu đuôi thế nhưng cũng nghe lời đưa tay mình lên: “ Vậy… vậy thì ta đánh đây.”

Nhiên Tuyết vừa xoa mặt mình lại vừa gật đầu: “ Ừ, đánh đi. Đánh mạnh vào, đánh khóc ta cũng không trách ngươi.”

“ Được rồi.” Linh Phi đúng là bị khiến cho hồ đồ rồi, y vung tay lên hướng đến bên má của Nhiên Tuyết mà hạ xuống. Lúc biết mình sẽ tát Nhiên Tuyết một cái có có cảm giác như đang bắt nạt một tiểu hài tử, Linh Phi vì vậy liền nhắm mắt lại mà làm liều.

“ Bộp.”

Sau khi cảm giác thấy tay mình vừa đánh lên mặt đối phương mới hé mắt ra, nhìn thấy Nhiên Tuyết đang ngây ngốc nhìn mình mới khiến Linh Phi hoảng lên. Y vội kéo tay Nhiên Tuyết còn lúng túng: “ Xin lỗi, ngươi không sao chứ, có phải đau lắm không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận