Nhân Sinh Trong Sách

Tu Diệp Vân chưa từng có lần tắm nhanh như vậy. Cầm lấy khăn mặt lung tung chà xát vài cái, chỉ là muốn đem dơ bẩn trên người nhanh chóng tẩy sạch, đúng rồi… Tóc, còn cả tóc, cả người chìm vào dục trì, Tu Diệp Vân rất nhanh lại tẩy tẩy vài cái, sau đó liền lau khô thân mình, hong khô tóc tiến vào phòng Minh Tinh.

May mắn, Ti Kha chưa khóa trái cửa, Tu Diệp Vân đẩy cửa vào. Sau khi đi vào, liền cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không được, chỉ có thể cảm thấy Minh Tinh thống khổ suyễn thanh, Tu Diệp Vân đi đến bên cạnh Minh Tinh, mồ hôi trên trán người nọ từng khỏa trượt xuống.

Minh Tinh giãy dụa trong thống khổ, hai chân mở rộng, Ti Kha mang bao tay trắng, cau mày, biểu hiện trên mặt hết sức nghiêm túc.

“Bệ hạ, thỉnh ngài cố lên, bằng không hài tử không ra được.” Ti Kha giọng điệu mang theo khẩn trương, Minh Tinh hình như không có chút sức lực nào, hài tử ngay cả một dấu hiệu sắp ra cũng không có.

“Không được… Ta không được…” Minh Tinh suy yếu nói hai câu, vốn cũng vì mang thai mà tinh thần yếu ớt, hiện giờ đau đớn kịch liệt lại khiến y một chút sức cũng không dấy lên được, làm sao còn có thể sinh hài tử?

Trước kia khi sinh Minh Tuyết bản thân chịu đựng như vậy, thế nào lúc này lại kém cỏi như vậy? Có phải đã bị Tu Diệp Vân làm hư hay không?

Chính lúc này, Minh Tinh cảm giác một bàn tay đặt trên trán mình, thay mình lau đi mồ hôi, bên tai còn có thanh âm ôn nhu, “Minh Tinh, cố lên a… Này là con của chúng ta…” Minh Tinh mở to mắt, thấy Tu Diệp Vân quỳ gối trước giường, lo lắng nhìn mình.

“Nếu đau, hãy nắm tay ta, dùng sức thế nào cũng được, ta không sợ đau.” Tu Diệp Vân nắm chặt tay Minh Tinh, “Yên tâm, có ta ở bên ngươi…”

Minh Tinh cắn môi, nhìn ánh mắt ôn nhu của Tu Diệp Vân, bên trong lộ ra nhè nhẹ kiên định. Ra sức… Nhất định phải hảo hảo sinh hạ hài tử, Minh Tinh nhắm mắt lại, trên tay bất tri bất giác dùng sức, móng tay đâm vào mu bàn tay Tu Diệp Vân tạo ra vài vệt đỏ tươi hình bán nguyệt…

“A ——————!” Minh Tinh quát to một tiếng, đột nhiên cảm giác có cái gì từ trong bụng đi ra, “Ha… Ha…” Thở phì phò, Minh Tinh mở to mắt, “Diệp Vân…”

Tu Diệp Vân cúi đầu, áp cái trán trên tay Minh Tinh, một bàn tay vuốt ve khuôn mặt Minh Tinh, không động dung.

Ti Kha cắt cuống rốn hài tử, sau đó tắm sạch sẽ rồi bọc lại.

“Diệp Vân… Ta…”

“Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân ngẩng đầu.

“Ta… Ta bụng còn đau…”

Ti Kha nghe nói, liền giao hài tử cho Bạch Kim Ngọc, sau đó quay lại, “Nguy rồi, bệ hạ còn có một hài tử…”

Cái gì! Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó nhìn Ti Kha lại bắt đầu tiếp tục chuyện vừa rồi, mà Minh Tinh lại bắt đầu thống khổ rên rỉ lần nữa.

May mắn, có Ti Kha ở đây, hơn nữa có Minh Tinh cố gắng, hết thảy cũng rất thuận lợi, mặc dù là sinh non, nhưng hai nhi tử cũng coi như khỏe mạnh. Lúc này hai nhi tử được Ti Kha bao lấy hảo hảo đặt trong nôi, Minh Tinh đã sớm lâm vào mê man.

Tu Diệp Vân đi đến bên nôi nhìn hài tử, hai tiểu tử kia là song bào thai, chỉ là mới sinh ra, thoạt nhìn có chút xấu. Tu Diệp Vân bĩu môi, này… căn bản không phải một chút… mà là rất xấu…


Thiên na… Hài tử của hắn cùng Minh Tinh thật xấu…

Minh Tinh tỉnh lại liền ồn ào muốn xem hài tử, Tu Diệp Vân đứng bên giường do dự.

“Làm sao vậy? Ta muốn nhìn hài tử một chút, ta đã không sao nữa rồi …” Minh Tinh ánh mắt lượng lượng, không rõ vì sao Tu Diệp Vân không cho mình xem hài tử, “Có phải hài tử xảy ra chuyện gì?”

“Không phải.”

“Kia… Diệp Vân ngươi không thích chúng?”

Tu Diệp Vân ngẩn người, “Sao có thể? Chúng là con của chúng ta, chỉ là…” Tu Diệp Vân mặt nhăn nhíu, sau đó ôm một đứa tới, “Thế nào lại xấu như vậy?” Được rồi… Hắn có chút không chấp nhận được… Rõ ràng là kết tinh của người có gen thập phần tốt đẹp…

Minh Tinh nhận lấy hài tử, nhìn khuôn mặt hài tử, đột nhiên bật cười khúc khích, “Diệp Vân… Tiểu hài tử mới sinh ra đều như vậy a…”

Tu Diệp Vân mặt hiếm có lúc đỏ hồng, hắn… là một người hiện đại, thế nào lại quên chuyện này, huống chi, Minh Tinh còn sinh non, hài tử gầy teo cũng là bình thường, sau này ăn uống tốt sẽ phục hồi.

Quả nhiên… Quả nhiên quan tâm tắc loạn sao? Bởi vì là con mình… Tu Diệp Vân biểu tình 囧, bị Minh Tinh khinh thường. Yên lặng đem hài tử còn lại ôm ra, sau đó ngồi vào bên giường, “May có Ti Kha, nàng ngao dược cho ngươi không chỉ cam đoan ngươi khỏe mạnh, cũng đồng thời cho hài tử khỏe mạnh, mặc dù là sinh non, nhưng hài tử vẫn tốt lắm.”

“Ân.” Minh Tinh yêu thương nhìn nhi tử, “Đúng rồi, chúng là nam hay nữ, ai lớn ai nhỏ?”

“Ha ha, là một đôi song bào thai tiểu hoàng tử a…” Tu Diệp Vân cười hì hì nói, “Lớn nhỏ…” Tu Diệp Vân nhìn nhìn hài tử trong tay mình, đeo một cái lắc tay màu lam, “Kia… Trong tay ta chính là ca ca, Ti Kha sợ lầm. Liền đeo riêng lắc tay cho hài tử vừa để tiêu độc, cũng tiện phân biệt.”

“Tu Việt Thanh… Tu Việt Tĩnh… thế nào? Tu Việt Thanh là ca ca, Tu Việt Tĩnh là đệ đệ…”

“Cái gì?” Tu Diệp Vân nhìn nhìn Minh Tinh, “Đây là… tên?”

Minh Tinh mỉm cười gật gật đầu, “Hài tử mang họ của ngươi, ta muốn chúng mang họ ngươi, tuy rằng ta là Vương, nhưng mà…” Minh Tinh đột nhiên có chút không được tự nhiên.

“Nhưng cái gì?” Tu Diệp Vân chớp mi.

“Nhưng ngươi là phụ thân…”

Tu Diệp Vân hung hăng hôn Minh Tinh một cái, trong lòng nghĩ ngày nào đó nhờ Tức Vũ hỗ trợ lấy hộ một cái camera đến, ghi lại cuộc sống của hai hài tử, nói không chừng chờ khi chúng lớn lên còn lấy ra ôn lại, nghĩ như vậy, Tu Diệp Vân lại nhịn không được hôn hôn Minh Tinh, là người này mang hai nhi tử đến cho mình.

“Đừng làm trò trước mặt nhi tử…”


“Chúng căn bản không mở mắt…” Tu Diệp Vân cười khẽ, “Cho dù mở mắt, cũng không có gì thẹn thùng, ngươi nói đúng không?”



Vài ngày sau, Tu Diệp Vân uy hài tử ăn no, mỗi lần đều là hắn cùng Minh Tinh một người một bình sữa, một người một hài tử, bởi vì chiếu cố thật tốt, hài tử cuối cùng cũng không còn gầy yếu như trước, mặt mày cũng nở ra, làn da trở nên trong suốt, nộn nộn hoạt hoạt, thật là tiểu bảo bảo người gặp người thích.

Lại qua một thời gian ngắn, bảo bối mở mắt, trước đó tiểu bảo bối híp mắt thành một đường chỉ, sau đó uống sữa xong lại trầm trầm ngủ, hiện tại, hai nhi tử chỉ cần tỉnh, sẽ mở mắt thật to, thoạt nhìn cực kỳ hồn nhiên. Đúng rồi, hai nhi tử đồng tử cùng tóc cũng không giống nhau, ca ca tóc đen, mắt lam, mà đệ đệ… tóc bạc, mắt đen… Đơn giản mà nói, chính là đồng tử cùng tóc của Tu Diệp Vân cùng Minh Tinh di truyền chéo…

Đám bảo bối cũng thích hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ đối với thế giới này tràn ngập tò mò. Ca ca Tu Việt Thanh có vẻ an tĩnh hơn một ít, được Tu Diệp Vân ôm, nhất nhất nghe lời, chưa bao giờ làm ầm ĩ, nhưng đệ đệ Tu Việt Tĩnh, mỗi lần đều túm ý phục của Minh Tinh, trong chốc lát lại cọ cọ vào ngực Minh Tinh, không chịu ăn ngay, nào có chỗ nào nhìn ra được chữ ‘tĩnh’? Tu Diệp Vân muốn đổi nhi tử với Minh Tinh, nó sẽ khóc như thiên lôi chấn, hơn nữa từ đó chỉ cần Minh Tinh ôm.

“Việt Thanh thật sự rất giống ngươi, an tĩnh như vậy.” Tu Diệp Vân sờ sờ cái đầu nhỏ của Tu Việt Thanh.

“Vậy Việt Tĩnh là giống ai? Thế nào lại như vậy da?” Minh Tinh cưng chìu nhìn Tu Việt Tĩnh không ngừng vặn vẹo trong lòng mình, có chút nghi hoặc.

Tu Diệp Vân bối quá quay đi, sau đó vẻ mặt xấu hổ.

Nó đương nhiên là giống ta, bằng không sao lại dính lấy ngươi như vậy…

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Khi Tu Diệp Vân đi tới Lãnh gia, Hưu Duẫn đang thu dọn đồ đạc. Thấy một đầu bạc kia, Tu Diệp Vân cước bộ dừng lại. Hưu Duẫn như nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, nhìn Tu Diệp Vân, “Ca ca.”

Tu Diệp Vân cảm giác yết hầu có chút chát, “Phải đi?”

Hưu Duẫn gật gật đầu, “Ân.” Qua một lúc, thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào. “Ca ca… Có chuyện gì sao?”

“Ngày đó ngươi cứu ta một mạng, cám ơn.”

Trong mắt Hưu Duẫn tựa hồ có cái gì bị dập tắt, chăm chú nhìn Tu Diệp Vân một lát, vẫn nhịn không được mà nói, “Ngươi biết rõ ta muốn không phải là cám ơn.” Hưu Duẫn đặt mông xuống giường, “Ca ca, ngươi không công bằng, ngươi thật sự không công bằng.” Y nhìn Tu Diệp Vân, tựa hồ quyết định đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra, “Minh Tuyết điện hạ cho dù phản bội ngươi, nhưng ngươi vẫn thích hắn, Lãnh Quân Bạch cho dù đã chết, nhưng vẫn là người ngươi thích nhất, Minh Tinh tuy rằng gặp ngươi có chút muộn, nhưng lại có thể sinh hài tử cho ngươi, Tu Trạch Vũ cho dù tùy hứng, cũng có thể nhận được sự quan tâm của ngươi, vậy còn ta? Mặc kệ là ta phản bội ngươi hay cứu ngươi, ngươi cũng không hề có chút tình tự kịch liệt nào, trước ngươi chưa từng nói thích ta, hiện tại ngươi lại chỉ biết nói cám ơn…”

“Này…” Tu Diệp Vân nghe Hưu Duẫn những lời đó, trong lòng có chút không thoải mái, muốn ngăn lại, lại không có lý do gì.

“Ta làm nũng lại có ích gì… Ngươi vẫn không liếc nhìn ta một cái, ta thật thất bại, người khác cho dù là thị sủng, chủ nhân còn có thể thưởng cho một đêm hạnh phúc, nhưng ngươi lại không muốn cho ta, dù chỉ một đêm cũng không cho!” Hưu Duẫn khóc không thành tiếng, khuôn mặt kia vốn xinh đẹp, nếu là người khác thấy, phỏng chừng đã sớm tiến tới an ủi, thế nhưng hiện tại nghe y nói lại là Tu Diệp Vân.

“Khóc xong rồi?” Tu Diệp Vân chỉ biết lấy khăn tay, lau nước mắt cho y.


“Ca ca… Ta… Ta thật sự phải đi …” Hưu Duẫn tránh khỏi tay Tu Diệp Vân, tự gạt đi nước mắt.

Tu Diệp Vân cũng không tức giận, “Phải đi?” Hắn cười cười, “Cũng đúng, thân là quốc vương không ở, ngươi Nhiếp chính vương hẳn nên trở về hảo hảo xử lý quốc gia đại sự.”

“Ngươi…” Hưu Duẫn giật mình ngẩng đầu, “Ca ca ngươi đang nói cái gì…”

“Vì sao nói Quốc vương là ta? Vì sao không tự mình làm Vương của Thú tộc?”

“Làm sao ngươi biết.” Hưu Duẫn túm túm y phục mình, nhíu mày, “Ta… Ta không tính phiền toái ngươi, ta chỉ cảm thấy làm như vậy, thật giống như… Ta đang giúp ngươi, giống như ngươi đang ở bên, thật hạnh phúc…”

“Vậy ta thưởng ngươi một đêm thì thế nào?” Tu Diệp Vân nhíu mi.

Hưu Duẫn thất thần, lập tức cười khổ, “Ca ca, đừng nói giỡn…” Ca ca của y, không có khả năng như vậy.

“Ta đúng là đang nói giỡn.” Tu Diệp Vân gật gật đầu, sau đó thấy Hưu Duẫn lộ thần sắc thất vọng, nhịn không được thở dài, “Ta cũng không biết có phải đã tha thứ cho ngươi hay không, nói thật, ngươi làm việc cho Vân Na, cũng có khổ trung, thế nhưng cũng bởi vì ngươi, lại giết chết ba người, trừ bỏ ta, còn có Minh Tuyết cùng Tu Trạch Vũ, ngươi nói ta có thể không tức giận sao?” Tu Diệp Vân nhíu mày, “Mà ngươi hiện giờ lại cứu ta, hiện tại… Sợ là đã tiêu hao hết năng lực đi?”

Hưu Duẫn thân thể cứng ngắc, “Không… Không có, ca ca ngươi không cần nghĩ nhiều.”

“Ta đã biết, đừng giả bộ.” Tu Diệp Vân thuận thuận lưng Hưu Duẫn, “Bộ dạng hiện tại của ngươi, ta làm sao có thể yên tâm?”

“Ca ca…” Chỉ cần Tu Diệp Vân vừa nói ôn hòa một chút, Hưu Duẫn sẽ dịu ngoan giống như tiểu cừu.

“Chờ ta xử lý xong mọi chuyện, ta cho ngươi một đêm… Cũng cho ngươi một công đạo.”

Hưu Duẫn bắt lấy tay áo Tu Diệp Vân, “Kia… Sau một đêm ấy thì sao?”

Tu Diệp Vân đẩy Hưu Duẫn ra, ở nơi Hưu Duẫn nhìn không thấy cười cười, sau đó ra vẻ thâm trầm nói, “Đến lúc đó nói sau.”

Bởi vì Minh Tinh thuận lợi sinh hài tử, Tu Diệp Vân liền muốn liên lạc với Tức Vũ muốn hoàn thành nốt cái thông đạo, nào biết lại nhận được tin tức thông đạo kia đã hoàn thành.

Tu Diệp Vân cùng Minh Tinh thuyết minh tình huống, sau đó bảo y hảo hảo dưỡng thân, rồi liền theo Tức Vũ đi. Thì ra, trong thời gian mình rời đi, cha của Tức Vũ đã giúp Tức Vũ, Tức Vũ từ trước đến nay thực nghe lời cha hắn, trộm dâng cho Ngọc đế vài thứ Ngọc đế thích, làm cho Ngọc đế vui vẻ, tuy rằng, Tức Vũ đặc biệt không muốn dùng phương pháp này, nhưng lời cha là lớn nhất, vì thế, hắn liền làm theo.

Như thế… Ngọc đế vui vẻ, thông đạo kiến thành quả thực chính là chuyện trong nháy mắt. Còn có việt giới cơ, cũng đều chuẩn bị tốt lắm.

“Ngươi hiện tại có thể mang theo mấy người kia… trở về.” Tức Vũ tà ác cười cười.

“Ngươi làm gì cười thành như vậy?”

“Ai… Phải rời khỏi Diệp Hoài Hâm a…”

Tu Diệp Vân trừng Tức Vũ một cái, đích xác, Diệp Hoài Hâm hắn còn chưa thu phục được, “Ta nói huynh đệ, ngươi thành lập thông đạo này, trừ bỏ là đưa bọn Lãnh Quân Bạch trở về, còn là để ta mỗi lần gặp Diệp Hoài Hâm sẽ dễ dàng hơn chút phải không? Ta đều lý giải… lý giải…”


Tức Vũ cũng trừng Tu Diệp Vân một cái, “Vậy ngươi đi thu phục hắn thử xem a, ta cổ vũ cho ngươi a…” Nói xong, phương pháp cũ, thường xuyên dùng!

Tu Diệp Vân lúc đi là ở Bàn Long điện, bây giờ là sáng sớm, Diệp Hoài Hâm không có đây, Tu Diệp Vân phỏng đoán người nọ nhất định là vào triều đi. Ngáp một cái, gần đây bận muốn chết, nhất là hai nhi tử, thường thường nửa đêm đánh thức người, hiện giờ mình đi rồi, tuyệt đối không thể để một mình Minh Tinh chiếu cố chúng, bằng không còn không mệt chết người?

Nhìn long sàng cách mình không xa, Tu Diệp Vân cởi giầy liền nằm lên. Muốn hỏi hoàng cung có chỗ nào tối thoải mái, kia đương nhiên là long sang của Hoàng đế, huống chi, ngủ trên long sàng này ngoài Hoàng đế… Chính mình là trường hợp đặc biệt a… Không chỉ có ngủ, còn mây mưa…

Tu Diệp Vân lúc này còn đang đắc chí, hoàn toàn không phát hiện tiểu mặt than đã bước vào Bàn Long điện, thẳng đến khi tiểu mặt than đặt mông ngồi xuống, thẳng lưng đối mặt với Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân mới phát hiện sự tồn tại của người này. Ngồi thẳng thân mình, Tu Diệp Vân thập phần ôn nhu từ phía sau ôm lấy Diệp Hoài Hâm, sau đó… hôn hôn sau gáy người nọ, qua một hồi, Diệp Hoài Hâm mới mở miệng.

“Lão công, ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Không phải nói ngươi gọi ta Diệp Vân sao?” Tu Diệp Vân thổi thổi khí vào cổ Diệp Hoài Hâm.

“Trẫm cảm thấy ‘lão công’ dễ nghe hơn.”

“…” Tu Diệp Vân không nói được gì, có điều cẩn thận ngẫm lại lời Diệp Hoài Hâm, lại lộ ra một tia cười, “Nói như vậy… Ngươi cảm thấy ta làm lão công ngươi tốt hơn?”

“Lão công, sao năng lực lý giải của ngươi lại kỳ lạ như vậy?” Diệp Hoài Hâm giật giật thân mình, giãy dụa  muốn tách cổ y khỏi ‘trò đùa dai’ của Tu Diệp Vân, có điều nói là giãy dụa, kỳ thật nghiêng về trước một khoảng mà thôi, mắt thường nhìn qua, Diệp Hoài Hâm căn bản là tùy ý Tu Diệp Vân ôm.

“Ta mặc kệ… Dù sao ngươi cảm thấy gọi ta là lão công dễ nghe, ngươi hiện tại đã biết ý nghĩa từ lão công còn kêu như vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm.” Tu Diệp Vân bắt đầu chơi xấu.

Diệp Hoài Hâm cúi đầu, vô thức nhích dần vào lồng ngực Tu Diệp Vân. Tu Diệp Vân ngẩn người, sau đó càng siết chặt vòng tay.

“Ngươi ôm nhanh như vậy làm gì?”

“Chính ngươi chui vào, ta có thể không ôm chặt sao?”

Diệp Hoài Hâm bất động, qua hồi lâu, thở dài một tiếng, “Lão công, ngươi… quả nhiên là vô sỉ đến cực điểm …” Diệp Hoài Hâm nói, lại vẫn không nhúc nhích.

Tu Diệp Vân cúi đầu nhìn Diệp Hoài Hâm dựa vào mình, người nọ thế nhưng lại ngủ, trong lòng không khỏi sinh ra một tia thương tiếc, người này mỗi ngày đi sớm về tối, thực vất vả đi… Làm Hoàng đế, không giống nông phu, bọn họ đốn củi, chặt củi, còn có thời gian nghỉ ngơi, nhưng làm Hoàng đế, thời điểm muốn nghỉ ngơi lại không thể nghỉ ngơi, mệt mỏi cũng không ai biết đến.

Tu Diệp Vân dùng mặt mình cọ cọ Diệp Hoài Hâm, Diệp Hoài Hâm nhíu mày lầm bầm hai tiếng, không tỉnh.

Tu Diệp Vân cười cười, người này hiện tại không hề phòng bị dựa vào mình ngủ là có ý gì? Hay là… Tu Diệp Vân nhìn gương mặt say ngủ của Diệp Hoài Hâm, đột nhiên cảm thấy thực bất đắc dĩ, người này… ngay cả thổ lộ cũng mờ mịt như vậy.

Nói kêu lão công dễ nghe hơn, kỳ thật chính là muốn nói y vẫn muốn tiếp tục kêu lão công, bị mình vạch trần lại không phản bác cũng không thừa nhận, chỉ thán một tiếng ‘vô sỉ’ sau liền ngủ.

Ngươi nói, Diệp Hoài Hâm khi nào thân cận với người khác như vậy? Tu Diệp Vân âm thầm ngẫm lại, chỉ sợ Vận Nhi cũng chưa từng đi… Dù sao người ta là nữ tử, một cổ nhân như Diệp Hoài Hâm làm sao có thể phóng khoáng như vậy?

Cho nên… Y đích xác là thích mình.

Mặc kệ là tự mình đa tình hay như thế nào… Dù sao Tu Diệp Vân hiện tại đã nhận định như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận