Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

“Vậy thì anh cứ nói thẳng ra là tuổi trẻ tài cao đi cho ngắn anh Phong. Gì mà thượng thừa rồi ra trường các kiểu nghe dài dòng văn tự thế?”

“À ừ, nghe đúng là hơi dài dòng t.... Oái, em đó hả?!” Nghe thấy có người góp ý Nhật Phong không chút phân vân buột miệng đáp lại. Thế rồi phải mất một hai giây để đại não nhận ra chủ nhân của giọng nói vừa vang lên là ai, anh mới vội quay đầu nhìn về phía sau lưng rồi kêu toáng lên.

“Em đây, không phải Dạ Xoa đâu mà anh Phong phải làm bộ giật mình.” Chỉ thấy không biết từ lúc nào cô gái trẻ tuổi đáng yêu Thảo My của chúng ta đã đứng lù lù ngay sau lưng Nhật Phong và Thảo Hân, vẻ mặt bình thản nhìn anh chàng streamer khoa trương.

“Ầy, làm bộ gì chứ? Em làm anh giật mình thật đấy, em….”

“Ô, em My đến rồi đó hả?”

“Hê nhô My, đến từ bao giờ vậy?”

“Hôm nay không đi học à em ơi?” Các thành viên xung quanh nghe thấy động tĩnh lạ thường ai nấy đều quay sang nhìn về phía ba người Nhật Phong. Kế đó một loạt lời chào hỏi lập tức rộ lên, bầu không khí trong phòng trở lại rộn ràng náo nhiệt như khi Thảo Hân mới xuất hiện.

“Chào các anh, em vừa mới đến thôi…. Em nghỉ hè rồi anh ạ, năm nay khoá em tổ chức thi sớm.” Bỏ qua lời phân trần của Nhật Phong, Thảo My mỉm cười đáp lại lời chào hỏi của mọi người. Thế rồi cô khoan thai kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thảo Hân mở lời bắt chuyện: “Em trông chị quen quá. Hình như chị là streamer Hani đúng không ạ?”

“Ừm, chào em.” Thảo Hân gật nhẹ đầu, con mắt đảo qua một lượt ngắm nhìn cô gái trẻ tuổi mới tới từ đầu đến chân. Trông dáng dấp đối phương có vẻ ngọt ngào đáng yêu không thua gì bà chị Yurin của cô hết, mà lại theo như anh chàng Tít-cô vừa nói thì đối phương cũng có tài lẻ chứ không chỉ đơn thuần là bình hoa trưng cho đẹp. Xem ra cái công ty Ninja Studio này dự trữ không ít nhân tài đâu, bảo sao quật khởi nhanh thế.

“Chị cứ gọi em là My ạ, giống như mọi người vừa mới gọi em đấy. Chị vừa mới gia nhập công ty phải không? Tại hôm nay em thấy bỗng dưng chị lại có mặt ở đây nên muốn hỏi thăm chút, mong chị đừng để bụng.”

Ăn nói lại còn khéo nữa chứ. Mặc dù có hơi non nớt, nhưng luận về tuổi tác thì hiếm người cùng lứa nào có thể biểu hiện được như vậy. Tóm lại là đối phương hoàn toàn có thể kết giao, trong lòng làm ra tổng kết ngoài mặt Thảo Hân niềm nở trả lời:

“Không sao đâu em. Đúng là chị vừa mới gia nhập công ty hôm nay, khoảng thời gian làm việc đầu tiên có gì nhờ em chiếu cố chị nhé.”

“Ôi không không chiếu cố thì em không dám đâu ạ. Em chỉ là nhân viên tạm thời ở đây thôi, như anh Tisco vừa nói đấy em vẫn còn đang đi học đó chị.”

“Thế à. Cơ mà vừa học vừa làm như này đã là giỏi lắm rồi đó em. Em làm ở đây lâu chưa?”

“Dạ em cũng mới thôi chị, được tầm nửa năm.”

“A, chị nhớ ra rồi! Em là người làm sê-ri “Biệt đội chim điên: Xuất kích” hồi cuối năm ngoái phải không?!” Tới đây thì trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh quen thuộc làm Thảo Hân không kìm được vỗ mạnh hai tay vào với nhau.

“Đúng rồi chị. Chị cũng có xem sê-ri ấy ạ?“

“Có chứ, chị thích xem sê-ri ấy của em lắm. Nhất là từ tập ba trở đi chị không bỏ một phút nào luôn, mặc dù….”

“Được rồi được rồi, hai chị em ngừng lại đã nào.” Một mực bị hai cô gái coi là cái bóng đèn từ nãy tới giờ Nhật Phong bất chợt lên tiếng xen vào: “My ơi, em đến rồi thì tạt qua phòng stream bên kia gặp anh Chu hỏi thăm tình hình đi. Phòng mình vừa mới thành lập hạng mục tuyên truyền trò chơi mới đấy, em thử xem liệu mình có theo vào được không thì báo lại để các anh các chị thu xếp cho.”

“Có hạng mục mới à anh? Là hạng mục gì thế?”

“Làm mấy đoạn clip sneak peek (hé lộ) trò chơi “Age of Empires”. Em cứ sang gặp anh Chu rồi anh ấy sẽ nói rõ ràng mọi thứ cho em biết. Luôn bây giờ đi không có tý nữa anh ấy lại bận bịu.”

“Ok anh, vậy em sang luôn…. Chị Hân ơi em qua bên kia một lát nhé. Tý em về hai chị em mình lại trò chuyện tiếp.”

“Ừ, đi đi em.”

Nhìn Thảo My khoan thai rời đi, chắc mẻm rằng đối phương không thể nghe được lời mình nói nữa Nhật Phong mới ghé sát tai Thảo Hân thì thầm: “Thế nào, thấy cô em đồng nghiệp này được không?”

“Được chứ, nhưng sao anh lại hỏi lạ thế Tít-cô?”

“Hỏi được không thì có gì mà lạ?... Thôi nói luôn cho bà hay, cô em này là bạn gái của sếp tổng Ninja Studio đó. Giao tiếp hàng ngày với người ta bà cố gắng giữ ý tứ một chút, mặc dù thực lòng mà nói thì cô em này dễ sống chung lắm. Tính tình hoà thuận, ăn nói lại nhỏ nhẹ đáng yêu nên ai ai cũng quý. Thế nhưng cẩn thận thì vẫn tốt hơn.”

“Ừ hứ.” Nghe thấy thân phận vủa Thảo My không tầm thường nét mặt Thảo Hân chợt biến đổi, cô nghiêm túc gật đầu biểu thị sẽ nhớ kỹ lời Nhật Phong dặn dò. Thảo nào còn đang đi học đã được nhận vào làm việc, hoá ra là có quan hệ sâu xa với cao tầng công ty.

Mới ngày đầu tiên đi làm đã chạm trán thành phần không thể trêu vào rồi, cũng may người ta thuộc dạng hiền lành dễ tính chứ chả dữ dằn gì. Hú hồn. ┐( ̄ヘ ̄)┌

“Nhớ đấy nhé. Giờ thì quay trở lại chuyện công việc, trước hết tôi sẽ giới thiệu trò chơi một lượt cho bà nắm được các thông tin cốt lõi. Sau đó phần còn lại của buổi sáng nay bà có thể thử chơi trò chơi một vài ván xem sao, có thắc mắc gì thì bà cứ đợi em My kia ra rồi hỏi, em ấy sẽ giải đáp cho bà.”

“Hô, vậy là chưa gì anh đã tính “đem con bỏ chợ” rồi sao Tít-cô? Thế mà ban nãy xung phong giúp đỡ như đúng rồi vậy. (bĩu môi)”

“Hê hê, đây gọi là tranh thủ nha. Ai bảo em My đến đúng lúc thế cơ chứ…. Nào, đầu tiên “Age of Empires” là một trò chơi chiến thuật thời gian thực sở hữu cả hai chế độ chơi mạng và chơi đơn….” Đoạn Nhật Phong quay người nhìn vào màn hình máy tính cất giọng đều đều giới thiệu trò chơi.

...

Gần trưa.

“… Vâng chị ạ, tóm lại sự tình nó là như thế. Thôi để tý nữa em về rồi em kể đầu đuôi câu chuyện cho chị nghe sau. Bye bye chị iu.”

Trên chiếc xe ô tô chạy bon bon trên đường, Cẩm Tú cúp điện thoại rồi quay sang chuyện trò với Dương Khoa ở ghế sau: “Chị Lan hỏi xem đi đâu mà lâu thế sếp ạ, thuận tiện báo luôn là sáng nay lại có người tìm đến muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn với chúng ta.”

“Trao quyền sử dụng hình ảnh “Angry Birds” phải không? Là đơn vị hoạt động trong lĩnh vực nào thế?” Ngồi bên cạnh nghe lỏm được một ít nội dung cuộc điện thoại nên Dương Khoa vào thẳng vấn đề chính luôn. Khoảng thời gian gần đây làn sóng săn lùng vật phẩm có sử dụng hình ảnh “biệt đội chim điên” trong cộng đồng vẫn cứ sục sôi như những ngày đầu tiên, không thấy bất kỳ dấu hiệu hạ nhiệt nào hết. Nhất là mấy mặt hàng tiêu thụ tỷ như nước uống xá xị Vitality phiên bản đặc biệt do công ty của mẹ hắn làm ra, cứ làm ra bao nhiêu là thị trường nuốt hết bấy nhiêu.

Cảnh tượng “bán chạy” như thế xuất hiện đương nhiên là không thể nào thoát khỏi tầm mắt của những doanh nghiệp chuyên sản xuất mặt hàng tiêu thụ ở khắp mọi nơi. Đánh hơi thấy cơ hội làm giàu hiếm có khó tìm, các đơn vị đã bắt tay hợp tác với Ninja Studio nhanh chóng đẩy mạnh hạng mục kinh doanh khai phá sản phẩm gắn kèm hình ảnh “biệt đội chim điên”, còn các đơn vị khác thì đua nhau tìm đến Ninja Studio với ý đồ giành giật cái cơ hội ấy về tay cho bằng anh bằng em. Riết rồi Dương Khoa hắn cũng quen với chuyện này, đồng thời trong lòng vui vẻ vô cùng vì công ty lại có thêm một nguồn “huy động vốn” khả quan cho những dự định lớn lao trong tương lai.

“Sản xuất và kinh doanh ná cao su ạ.”

“… Gì cơ? Thời đại này mà vẫn còn có người chơi bộ môn thể thao mạo hiểm đó sao?” Miệng Dương Khoa bỗng dưng méo xệch khi nghe thấy ngành nghề kinh doanh của đối phương, nếu như không phải bản thân đang ngồi trong buồng ô tô chật hẹp thì hắn đã dang thêm hai cánh tay biểu thị “khó đỡ” quá mức cho đủ bộ.

“Đúng vậy thưa sếp. Mà lại, tình hình kinh doanh của đối phương có vẻ không tồi đâu sếp. Sếp thử cân nhắc….”

“Thôi khỏi cân nhắc. Lĩnh vực này chúng ta không dây vào, thị trường tiểu chúng lợi nhuận chả được bao nhiêu mà còn có khả năng làm tổn hại hình ảnh thương hiệu của chúng ta. Chim chóc trong “Angry Birds” là để yêu thương chứ không phải là để quảng bá cho vũ khí giết chóc.” Không chút phân vân Dương Khoa làm ra quyết định từ chối. Tất nhiên trong số những đơn vị chủ động tìm đến Ninja Studio để đặt vấn đề hợp tác có không ít công ty hoạt động trong lĩnh vực oái oăm như vậy. Hầu hết mấy kẻ này chỉ suy xét đến chuyện kiếm chác chứ chả thèm bận tâm đến chuyện sản phẩm của họ và hình ảnh “biệt đội chim điên” có hợp nhau hay không. Đối với mấy kẻ này quan điểm của hắn trước sau vẫn luôn như một: không chơi.

Ninja Studio cần tiền thật, thế nhưng Ninja Studio cũng không thiếu tiền. Không cần thiết phải đặt mục tiêu kiếm tiền lên trên hết thảy. Đây cũng là tư tưởng được Dương Khoa quán triệt rõ ràng ngay từ khi chấp thuận kế hoạch “chơi lớn” của mấy bà chị trong công ty, cảm thấy theo được thì tiến hành còn không theo được thì dẹp hết. Hạng mục xá xị của VicoLegend là đủ để bọn họ ăn tiêu rồi, không cần thiết phải mạo hiểm đến mức đem danh tiếng ra để đánh cược.

“… Chà, sếp Khoa với chị Lan đúng là tâm đầu ý hợp. Trong điện thoại chị ấy cũng phủ đầu luôn rằng đoán chừng sếp không đồng ý hợp tác đâu đấy, mặc dù hình tượng chim và ná này khá hợp. Chưa kể trong trò chơi gốc của chúng ta người chơi cũng dùng ná phóng chim đi nữa, nói liên quan mật thiết đến nhau cũng không….”

“Vớ vẩn!” Dương Khoa tiếp tục ngắt lời: “Liên quan gì mà liên quan, ná trong trò chơi của chúng ta chỉ dùng làm bệ phóng cho đám chim thôi, chứ ná ở ngoài đời là công cụ săn giết chim đấy. Khác nhau hoàn toàn. Tóm lại chuyện này không bàn nữa, công ty chúng ta không hợp tác bán ná cao su.”

“… Oki sếp.” Cẩm Tú gật đầu tỏ vẻ không đả động đến vấn đề này nữa. Kế đó cô nở nụ cười tươi như hoa lái sang chuyện khác: “Cơ mà không ngờ chuyến đi hôm nay lại có thu hoạch lớn đến thế, xin phân loại “Age of Empires” một phát xong luôn. Sếp Khoa không biết chứ hồi trước xin phân loại trò chơi “Plants vs Zombies” với “Angry Birds” chị phải đi đi về về mất đứt cả tháng giời đấy. Khổ cực nắm nuôn!”

“À ừ, cái này em có nghe mọi người kể rồi. Cơ mà em cũng nào có biết hoá ra bố em lại quen với mấy lão già bên Hiệp hội đâu cơ chứ, em mà biết thì đã có lời từ trước cho chị và mọi người đỡ khổ.” Đến đây Dương Khoa chép miệng thở dài trầm ngâm, dáng dấp đúng kiểu không biết nên nói gì cho phải. Thì ra trong chuyến viếng thăm Hiệp hội ban nãy hắn đã bất ngờ đụng độ ông bố Dương Trạch của hắn ở đó, để rồi biết được thêm sự thật rằng âm thầm theo dõi chặng đường phát triển sự nghiệp của con trai cưng không chỉ có mình mẹ hắn Ngọc Linh.

Đại khái là kể từ khi Ninja Studio bắt đầu bước vào giai đoạn phát triển cao tốc, lo lắng Dương Khoa và đồng bọn sớm muộn cũng sẽ phải đối mặt với một số phiền toái tới từ cơ quan quản lý ngành trò chơi nước nhà nên Dương Trạch đã chủ động đứng ra giải quyết vấn đề từ trong trứng nước. Trải qua vài buổi thăm hỏi xã giao, đến nay khắp Hiệp hội trò chơi ai ai cũng biết rằng đứng phía sau Ninja Studio là cả một Dương gia to lớn và quyền thế. Không ai mong muốn bị một dòng họ hùng mạnh như thế nhớ thương ngày đêm hết, thế nên các “bô lão” của Hiệp hội thỏa hiệp rất nhanh: chỉ cần Ninja Studio không chủ động kiếm cớ sinh sự thì họ hứa hẹn sẽ cho nó một môi trường phát triển tốt đẹp và một tý xíu ưu đãi những khi cần thiết, giống như bao công ty có tiếng khác trong ngành khác.

Có được kết quả này đương nhiên là Dương Trạch cảm thấy yên tâm vô cùng. Nguyên bản ông cũng không định dây dưa với Hiệp hội thêm nữa và quyết định sẽ giấu kín chuyện này chỉ một mình ông biết, nhưng rồi chủ ý của ông thay đổi ngay tức thì khi thấy đứa con trai út của ông công bố dự án trò chơi mới nhất: “Age of Empires”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui