Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

“Đơn giản cái gì, khó chết đi được ấy."

Nghe xong lời đánh giá của streamer có cái tên kỳ cục WalrusPoko trên màn hình máy tính, một chàng thiếu niên dáng dấp sáng sủa hoạt bát vừa lẩm bẩm ra chiều bất mãn vừa nhấn chuột thoát khỏi trang web livestream TwiTV. Mặc dù kết quả của trận thư hùng giữa những người nổi tiếng với nhau vẫn còn chưa ngã ngũ, thế nhưng hiện tại cậu đã không còn hứng thú để xem tiếp nữa.

Game đấu dài hơi xem chả hiểu gì mấy, đôi bên lại còn bất đồng quan điểm như vậy thì tốt nhất là thôi khỏi xem cho đỡ phí thời gian.

Đưa mắt nhìn đồng hồ để bàn đặt cạnh bên, thấy kim giờ đã đi qua con số 12 từ lâu người thiếu niên lưỡng lự đôi chút rồi quyết định chơi đến một giờ sáng cho tròn tiếng rồi mới tắt máy đi ngủ. Dù sao thì hiện tại cậu cũng đang được nghỉ hè, không phải bận tâm chuyện học hành nên cả ngày cậu chỉ có ăn ngủ chơi bời mà thôi. Cho nên cứ "xõa" thoải mái đi, kẻo đến lúc bước vào năm học một cái là không có thời gian để tận hưởng đâu.

"Cơ mà còn vài chục phút nữa thôi làm gì cũng dở. Chơi trò chơi thì "Chaos Rising" với "The sand of time" lại chưa tải xong, chả nhẽ giờ lên zoV chơi dò mìn?" Nhưng rồi ngắm nhìn màn hình desktop trống hoác người thiếu niên lại tỏ ra băn khoăn. Bộ máy tính này của cậu là một bộ máy tính mới nguyên, được bà chị ruột mua tặng nhân dịp bản thân thi đỗ vào một trường trung học phổ thông danh tiếng và hiển nhiên là chưa có bao nhiêu trò chơi bản thân muốn chơi ở trong đó. Các hình thức giải trí còn lại như lên mạng chơi webgame, xem tin tức xem sách truyện vân vân… thì cậu lại chẳng khoái cho lắm, thế nên cậu dường như không thể làm được điều gì trên chiếc máy tính trong khoảng thời gian cuối ngày ít ỏi còn sót lại, ngoại trừ việc chờ đợi các trò chơi đang trên đường tải về ra.

À mà nói cuối ngày cũng không đúng lắm, vì qua mười hai giờ đêm là sang ngày mới mất rồi.

Với lại, dùng từ "dường như" ở đây là vì thực ra người thiếu niên còn có một sự lựa chọn nữa để giải trí. Chỉ là mỗi khi trông thấy biểu tượng của nó trên màn hình desktop trong lòng cậu lại xuất hiện những cảm xúc không lấy gì làm vui vẻ.

"Ghét thật, cũng tại mày mà tao không tải xong hai trò chơi kia trong tối nay đấy." Người thiếu niên khoanh tay độc thoại với màn hình, con mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh người đàn ông đội mũ miện đại diện cho trò chơi "Age of Empires". Đúng vậy, xuất phẩm mới nhất của Ninja Entertainment là nguyên nhân chính khiến cho các trò chơi cậu muốn chơi không thể đổ bộ về máy kịp thời. Mà làm cậu cay cú nhất chính là, cậu căn bản chẳng hề có ý định mua nó để chơi tý nào, chứ đừng nói đến chuyện ưu tiên tải nó về trước trong buổi tối hôm nay.

Tất cả đều tại cái bà chị ruột của cậu a.

Ban chiều lúc vừa bày biện cài đặt các thứ xong xuôi, chưa kịp làm gì thì bà chị ấy đã tự ý thay mặt cậu "bóc tem" dàn máy mới cáu cạnh, thông qua hành động tải ngay nền tảng Nexus rồi chi tiền mua "Age of Empires" ngay trước ánh mắt ngỡ ngàng của khổ chủ. Lý lẽ bà chị đưa ra sau đó cũng khá là hùng hồn, nào là siêu phẩm của năm không thể bỏ qua rồi ủng hộ sản phẩm nước nhà các thứ.... Tóm lại toàn những lời đao to búa lớn nhưng cậu chẳng hề nghe lọt lấy một chữ.

Ủng hộ Ninja Entertainment? Chị thích thì tự đi mà ủng hộ chứ mắc mớ gì đến cậu? Bản thân cậu còn ghét ông chủ của Ninja Entertainment ra mặt kia kìa, tự dưng bị cướp mất vinh dự "bóc tem" vì lý do không đâu đến là bực! ┐( ̄ヘ ̄)┌

"... Thôi lại vào chơi thêm tý nữa vậy. Dù sao thì có trò để chơi cũng tốt hơn là ngồi không." Ngồi ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng người thiếu niên chép miệng thở dài nhấn chuột đăng nhập vào lại "Age of Empires". Ban nãy tải xong trò chơi cậu cũng có tiến vào chơi thử một lúc, có điều cảm thấy cách chơi khó khăn quá thế là cậu lại thoát ra ngoài để xem dân tình người ta chơi thế nào. Vậy nên mới có tiết mục theo dõi livestream và lời nhận xét trái ngược ở phía trên.

Giờ quay lại coi như để giết nốt thời gian, cộng thêm cho cái trò chơi chiến thuật này cơ hội cuối cùng để thay đổi ấn tượng nơi bản thân mình. Nếu không thay đổi được thì ngày mai khi mấy trò chơi kia về cậu sẽ… đem nó xếp xó luôn không thèm đụng tới nữa. Không dám xóa, vì ban nãy bà chị gái của cậu đã buông lời đe dọa rồi, cậu mà dám xóa bỏ trò chơi là chị ấy sẽ lên cơn thịnh nộ ngay.

Thôi thì tốt nhất là đừng chủ động gây sự cho yên nhà yên cửa.

"Hừm…. Hay là mình chơi tiếp chế độ chiến dịch đi. Có khi ban nãy chưa gì mình đã nhảy vào chế độ so tài nên mới thấy khó khăn đấy. Thông thường mấy trò chơi kiểu dạng như này phần chơi chiến dịch bao giờ cũng dễ chơi hơn, với cả chơi theo kịch bản đặc thù nó cũng hay nữa…. Ủa, gì đây? Empire Editor?"

Lặng nhìn giao diện chính của "Age of Empires" trong vài giây, thế rồi người thiếu niên bất chợt để mắt tới một hạng mục lạ lẫm nằm ngay bên dưới mục chơi mạng. Tò mò, cậu nhanh chóng cầm lấy chuột thử nhấn vào xem sao. Tức thì sân chơi hình thoi to lớn quen thuộc của trò chơi hiện ra, chỉ có điều lần này nó thuần một màu xanh lá cây và trống hoác chẳng có bất cứ thứ gì ở trên đó, không hề giống mấy sân chơi cậu từng thấy trước đó chút nào. Đi kèm với nó là cả đống ô chữ, bảng biểu tràn lan mà chỉ liếc qua thôi đã thấy nhức đầu.

"... Ààà, hình như đây là công cụ tự tạo màn chơi thì phải. Chắc vậy rồi, có cái chữ "editor" nghĩa là chỉnh sửa hay gì gì đấy mà…. Hướng dẫn sử dụng bộ công cụ Empire Editor dành cho người mới?... Ừ thì thử xem thế nào nào."

Bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài phức tạp của bộ công cụ Empire Editor, người thiếu niên lập tức bấu víu ngay lấy ô thông tin nhảy ra chính giữa màn hình. Nội dung hướng dẫn sử dụng ở phía trên đó khá cơ bản và không khó hiểu cho lắm, thế nên chỉ mất vài ba phút nghiên cứu cậu đã có thể tự tin trở tay đóng nó lại rồi tìm đến mục tiêu đầu tiên để nghịch: danh mục đơn vị quân trong "Age of Empires".

"Chọn cái này… xong rồi thả xuống vị trí mình muốn đặt… ở đây. Thế là được một con…. Làm thêm chục con nữa đứng xung quanh cho máu."

Một đơn vị cung thủ Arbalest mạnh mẽ được người thiếu niên thả xuống sân, thế rồi cảm thấy có mỗi một con lính thì cô đơn quá nên cậu vung chuột thả thêm cả chục con nữa đứng xung quanh cho có đôi có cặp. Tiếp đến cậu còn cầu kỳ xoay góc nhìn của chúng hướng về một phía cho đẹp mắt, sau đó mới tính đến chuyện gây dựng kẻ địch xứng tầm với đội quân vừa tạo ra.

Vỏn vẹn 5 con Archer khác màu.

Số lượng chỉ bằng một nửa so với đối phương, các chỉ số cũng thua kém một trời một vực. Rất "xứng tầm".

"Ngon rồi đấy. Giờ quây thêm tường vào cho nó có không khí của đấu trường sinh tử." Cuối cùng, người thiếu niên chuyển sang mục công trình nằm bên cạnh, chọn lựa tường đá rồi nhấn chuột di nguệch ngoạc bốn nét. Và thế là màn chơi custom đầu tiên trong đời cậu đã được tạo ra. Cảnh tượng tổng thể trông chả đẹp đẽ một chút nào hết, song cậu vẫn lấy làm đắc ý cực kỳ với hình tứ giác vẽ không bằng con nít và hai nhóm quân bị nhốt bên trong.

Mọi thứ đã sẵn sàng, giờ chạy thử xem thế nào thôi.

"Ồ, mới vào một cái đã đánh giết nhau rồi à?" Sau khi nhấn chuột cho chạy thử, người thiếu niên lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy ngay tại giây đầu tiên cung thủ hai phe đã "tự giác" bắn đối phương. Âu cũng là do người thiếu niên đặt hai đội quân quá gần nhau, thế nên dựa theo thiết lập của trò chơi ai nấy đều công kích đối thủ trong tầm bắn luôn.

Bởi vì chênh lệch quân lực giữa đôi bên là quá lớn, do đó chỉ mất vỏn vẹn năm giây đội quân Arbalest hùng mạnh của người thiếu niên đã diệt gọn đội quân Archer yếu ớt của AI. Theo dòng chữ "Bạn đã giành chiến thắng" hiện lên, cơn ngạc nhiên của người thiếu niên rất nhanh thì chuyển thành niềm hưng phấn rạo rực.

"Hờ, chơi kiểu đánh nhau đơn giản thế này cũng được đấy chứ nhỉ? Giờ thử tăng thêm quân xem nó thế nào."

Nghĩ là làm, chờ giao diện Empire Editor quay trở lại người thiếu niên vội vã nhét thêm quân vào đấu trường hình tứ giác, sau đó cho thử chạy rồi cứ thế tạo thành một vòng tuần hoàn. Tất nhiên là quân lực đôi bên vẫn cứ chênh nhau không ít thì nhiều, với phần hơn luôn luôn thuộc về cậu để đảm bảo chiến thắng sẽ đến với bản thân sau mỗi cuộc vui. Cứ như vậy cho tới tận mười lăm phút sau, dần dần cảm thấy nhàm chán người thiếu niên mới ngừng lại để bắt đầu có những suy nghĩ đúng đắn:

"Hừm, đánh nhau vui đấy nhưng cái sân chơi đơn điệu thế này chả thể nào yêu thương nổi…. Hay bây giờ mình nghiên cứu cách xây dựng sân chơi đi, không cần phải đẹp lung linh như mấy sân chơi tạo sẵn nhưng cũng phải có núi có sông các thứ. Chứ cứ "đồng cỏ xanh" rồi quây tường mãi thế này thì chán ốm."

Thế là hành trình xây dựng nên những màn chơi custom để đời, những bản mod vang danh khắp xa gần của người thiếu niên chính thức cất bước từ đây. Và để có được điều này thì không thể không dành tặng lời cảm ơn đến Ninja Entertainment, khi đã quyết đoán tung ra bộ công cụ Empire Editor sở hữu đầy đủ mọi thứ cần thiết trong mắt các modder, creator (người sáng tạo) dân gian. Một hành động mà sau này nhìn lại ai nấy đều nhất trí cho rằng đó là "một hành động vĩ đại mà chỉ những con người vĩ đại mới có thể làm ra", đồng thời "Age of Empires" có lẽ đã không trở thành biểu tượng bất diệt của làng trò chơi toàn cầu nếu như thiếu đi sự có mặt của Empire Editor.

Bất quá đó là chuyện tương lai.

Quay trở về hiện tại, sau khi tốn thêm năm phút đồng hồ để tìm hiểu cách thức tạo dựng địa hình theo ý muốn người thiếu niên mới bắt đầu hăm hở vẽ núi vẽ sông. Thế nhưng đúng vào lúc này thì cánh cửa phòng bất thình lình bị đẩy ra, kế đó một cô gái trẻ tuổi ôn nhu, đáng yêu động lòng người ngáp ngắn ngáp dài tiến vào nhắc nhở:

"Cường. Một giờ rồi đi ngủ đi, không chơi điện tử nữa không có hại mắt."

"... Ok chị. Em tắt ngay đây." Vốn định năn nỉ xin thêm chút ít thời gian nữa, nhưng rồi ngẫm lại thấy không nên làm trái ý bà chị ruột thì hơn, vì dù sao bà ấy cũng vừa mới mua cho mình một món quà đắt giá nên người thiếu niên tên Cường gật mạnh đầu nghe theo. Có điều vừa mới thoát ra đến màn hình thì không hiểu sao đối phương lại bất chợt đổi ý tiến tới bên cạnh ngăn cậu lại:

"Ấy từ từ, đừng tắt máy vội."

"Sao thế chị?"

"Quên mất lúc nãy không bảo, Cường mau lên mấy trang web đánh giá trò chơi bình chọn cho trò "Age of Empires" năm sao đi. Với cả vào "Nexus" viết mấy câu khen ngợi ở khu bình luận nữa, không cần dài dòng đâu viết ngắn gọn thôi là được."

"Sao lại phải đánh giá?"

"Ơ, game hay thì phải đánh giá chứ sao? Năm sao nhé, không được thấp hơn đâu đấy. ( ̄~ ̄) "

"(Bĩu môi) Hay với chị thôi chứ có hay với em đếch đâu? Chị đi mà đánh giá, chứ em thì xin miễn." Đoạn Cường di chuột định lén lút tắt nguồn, nhưng hành động này của cậu đã không lọt qua được tầm mắt của bà chị ngái ngủ. Thế là một cái cốc đầu nhanh chóng tìm đến người thiếu niên:

"Cái thằng này, chị mày nhờ một tý thôi mà cũng tỏ vẻ khó khăn hả. Có biết là để làm ra trò chơi này chị đây đã phải làm việc khổ sở lắm không? Phải tinh ý ủng hộ chị cho chị vui đi chứ? ( ̄ヘ ̄) "

"Chị có làm cái quái gì đâu mà khổ? Hôm nọ em nghe chị kể chuyện với bố mẹ rồi, chị toàn chơi game ở công ty người yêu chị đấy chứ làm lụng gì?"

"Đấy là công tác phát hiện lỗi game, không phải chơi game! Có mỗi cái chuyện nghe lỏm thôi mà cũng không nên hồn hả Cường?"

Cường: (¬_¬)

"Nhìn chị bằng cái ánh mắt gì đấy? Mà thế tóm lại là có định chiều lòng chị đây một tý không nào, để chị đây còn biết đường." Cảm thấy mất kiên nhẫn cô gái trẻ tuổi bắt đầu khoanh tay xụ mặt, ý tứ dọa dẫm biểu lộ rất rõ ràng. Biết là để được yên thân thì mình không còn sự lựa chọn nào khác, mang theo vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện người thiết niên tên Cường đành mở lại nền tảng “Nexus” trên máy tính, miệng trả lời dấm dẳn:

"Rồi, chiều thì chiều."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui