Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

"Có thể mời tuyển thủ tiếp theo lên thi đấu luôn được không? Tôi muốn tiết kiệm thời gian." Không để ý đến vẻ buồn bực hiện lên trên khuôn mặt Nhật Anh, buông mấy lời chê bai xong cô gái tóc ánh tím chợt quay sang thúc giục Thảo Hân cho đối thủ tiếp theo đăng tràng.

"À vâng, phiền chị đợi trong giây lát ạ…. Thưa mọi người, như vậy là bóng hồng Purple Petal lựa chọn tiếp tục khiêu chiến. Xin mời tuyển thủ tiếp theo chuẩn bị tham gia so tài tại dãy máy số 3, và trong lúc chờ đợi mời anh Poko tới bên kia để nhận phần thưởng an ủi."

Mang theo nụ cười tươi hơn hớn, Thảo Hân đưa tay ra hiệu mời Nhật Anh rời đi. Nguyên bản anh rất muốn đối thoại với tuyển thủ vừa hạ gục mình thêm vài câu nữa, nhưng rồi thấy cả hai cô gái đều có vẻ sốt sắng thế là anh đành tặc lưỡi bỏ qua. Vớ lấy chiếc túi quàng lại lên vai, anh chậm rãi đứng lên rồi theo chân người chủ trì của Ninja Entertainment đi tới khu vực trao quà.

Trên đường đi ngang qua Purple Petal anh cũng nở nụ cười thân thiện chào tạm biệt đối phương, vẻ mặt tươi tỉnh tựa hồ chẳng hề bận tâm tới mấy lời châm chọc vừa nãy. Mà trong lòng anh đích thực chẳng hề bận tâm, vì dù sao đối phương cũng là phái nữ, hàng hiếm trong làng trò chơi điện tử nói chung và thể loại chiến thuật nói riêng nên về tình về lý hoàn toàn có thể bao dung.

Trọng yếu hơn, trong thi đấu điện tử bao giờ kẻ thắng cũng làm vua. Thắng cuộc thì nói gì cũng đúng, còn thua cuộc thì kể cả im lặng cũng sai. Anh đã thua rồi thì tốt nhất là đừng nên so đo để khỏi đánh mất hình tượng người đàn ông phong độ bản thân khổ công gây dựng bấy lâu nay.

Bất quá khoản lời ăn tiếng nói có thể không so đo, nhưng một thứ khác thì nhất định phải làm cho rõ ràng tường tận mọi bề. Nghĩ như vậy Nhật Anh chợt đưa ra thỉnh cầu tại khu vực trao quà: “Bạn Hani này, mình có một yêu cầu hơi đường đột một chút. Bên bạn có thể cho mình đoạn replay trận so tài vừa rồi không?"

"Replay?"

"Đúng vậy. Ờ…, để mình xem lại rồi có gì còn rút kinh nghiệm ấy mà. Với cả… nếu bên bạn có thể hỗ trợ máy móc cho mình xem replay luôn tại chỗ thì càng tốt. Mình cam đoan sẽ không gây thêm phiền hà gì nữa đâu, xem replay xong mình sẽ đi ngay." Vừa giải thích Nhật Anh vừa lén lút nhìn đám đông phía ngoài quầy, thấy hiện tại đang có cả đống người chờ mình đi ra bêu xấu anh đột nhiên nảy sinh ý định nán lại gian hàng để "tránh bão". Thế là anh lập tức nháy mắt với Thảo Hân một cái đầy ẩn ý, miệng nêu thêm một thỉnh cầu không tính là quá phận nữa.

Gian hàng to thế này đừng nói chứa chấp thêm một người, chứa chấp thêm cả chục người nữa cũng không thành vấn đề. Khoản máy móc thì tham gia triển lãm tại GamExpo có gian hàng nào mà không dư dả một hai cái laptop không đụng đến? Giờ chỉ xem người chủ trì trước mặt có lòng chiều khách không mà thôi, bất quá như đã nói phía trên thỉnh cầu này của anh không tính là quá phận nên khả năng cao đối phương sẽ gật đầu đáp ứng ngay.

"Không thành vấn đề. Cơ mà máy móc để xem replay chưa có sẵn…. Hay là thế này đi, trước hết mời anh Poko nhận phần thưởng an ủi cho đúng quy củ đã. Sau đó trong lúc chờ đợi gian hàng thu xếp máy móc các thứ anh có thể ra ngoài quầy chụp ảnh giao lưu cùng người hâm mộ lẫn các phóng viên, đợi bao giờ thu xếp xong thì anh hãy quay lại. Nhìn kìa, mọi người đang nóng lòng muốn gặp anh lắm đó.”

Quả nhiên là Thảo Hân gật đầu đáp ứng ngay, thế nhưng khiến Nhật Anh bất ngờ là cô chẳng để ý chút nào tới cái nháy mắt của anh. Thay vào đó, đối phương trao cho anh dải băng đô rồi dùng vẻ mặt đầy hy vọng mong anh tranh thủ mang theo nó ra ngoài quầy chuyện trò giao lưu với mọi người. Và để thêm phần thuyết phục cô còn nhấn rất mạnh vào chi tiết ai nấy đều đang nóng lòng muốn gặp anh ngay bây giờ nữa.

Nhật Anh: (;  ̄д ̄)

Ôi cái con mụ cosplay nông dân dở hơi này, người ta đã bắn tín hiệu rõ ràng thế rồi còn cố tình gài bẫy người ta. Viết phiếu phản ánh gửi về công ty chủ quản bây giờ!

Lại còn phóng viên nữa có chết tôi không cơ chứ. Chứng kiến đôi ba người cầm theo máy ghi âm máy quay các thứ híp mắt nhìn về phía mình cảm giác buồn bực lại cuộn trào trong lòng Nhật Anh. Khỏi cần nói cũng biết mấy kẻ này chả có tý hảo ý nào, chậm nhất là đến giữa trưa kiểu gì trên internet cũng sẽ xuất hiện tin tức xung quanh một cao thủ nổi tiếng thuộc bộ môn "Age of Empires" bị một cô gái vô danh "nhét hành vào mồm" tại hội chợ GamExpo.

Không thì anh bé bằng con kiến!

"... Thôi được, cảm ơn bạn trước." Thế nhưng đối phương đã nói hết lý lẽ vậy rồi Nhật Anh cũng không tiện từ chối "thịnh tình". Có chút chán chường anh tiếp lấy dải băng đô buộc nó lên đầu hệt như Trác Hải, sau đó từ tốn xoay người bước ra ngoài quầy gặp mặt đám đông. Chỉ chờ có thế mọi người bèn xúm lại trêu đùa anh về trận thua muối mặt vừa rồi, ai nấy đều nhất trí cho rằng anh vì nhường nhịn phái yếu mà chơi dưới sức mình, thả cho đối phương giành chiến thắng chung cuộc vân vân và mây mây….

Làm Nhật Anh chỉ còn biết nở nụ cười ngượng ngùng tỏ vẻ bản thân đã cố gắng hết sức, trong lòng không ngừng chửi bậy mấy thanh niên vô tri. Các bạn cứ làm như cô gái Purple Petal kia ngon ăn lắm ý, có giỏi thì lên so kè với người ta đi. Hay là chơi được một lúc lại chả đầu hàng vội ấy. ( ̄ヘ ̄*)

So với đám du khách thì các phóng viên có vẻ nhã nhặn hơn. Họ chỉ hỏi thăm một hai câu liên quan đến cảm nhận của anh về trận thi đấu rồi nhanh chóng mở rộng đề tài ra thành cảm nhận về trò chơi cũng như đơn vị đứng sau là Ninja Entertainment. Được câu hỏi hay tất nhiên là Nhật Anh trả lời rất nhiệt tình, đồng thời không quên tâng bốc "Age of Empires" và đơn vị làm ra nó lên tận mây xanh.

“Đúng vậy, hiện tại mình đã chuyển sang try hard “Đế chế”. Còn việc có định bỏ hẳn “Quê hương rồng thiêng” hay không thì trước mắt mình chưa nghĩ đến, thế nhưng tương lai gần mình sẽ tạm gác trò chơi này sang một bên để tập trung cày elo trong “Đế chế”. Môi trường xếp hạng của trò chơi này khắc nghiệt lắm, bỏ bê hai ba ngày thôi là mất top như chơi đấy! (cười)”

“Vì sao chuyển trò chơi ư? Đương nhiên là để ủng hộ sản phẩm quê nhà rồi, hơn nữa chất lượng của nó còn thuộc hàng tuyệt đỉnh nữa. không có lý do gì để những kẻ đam mê thể loại chiến thuật thời gian thực như mình không chơi “Đế chế” hết.”

“Có lời gì muốn nhắn nhủ Ninja Entertainment? Đương nhiên là mong công ty nerf khẩn cấp chủng tộc Hàn Quốc rồi!...Đùa thôi, mình vô cùng cảm tạ đội ngũ sản xuất trò chơi vì đã đem một tựa game tuyệt hay đến với cộng đồng. Mong rằng….”

Tiết mục giao lưu cứ thế diễn ra hồi lâu, thẳng đến khi ai nấy đều đã thỏa mãn với những gì có được Nhật Anh mới nói lời tạm biệt để quay trở lại khu vực trao quà. Ở đó người nhân viên đã chuẩn bị sẵn replay lẫn laptop cho anh, chỉ cần anh mở lên là có thể theo dõi lại diễn biến ván đấu ban nãy ngay và luôn.

“Ngon đấy, không bõ công mình tung hô Ninja Entertainment ở ngoài kia. Giờ thì vén màn bí mật nào.” Gật đầu cảm ơn người nhân viên chu đáo, Nhật Anh vội vàng cho chạy đoạn replay rồi bắt đầu chăm chú theo dõi. Khởi đầu không có gì lạ thường cả, Purple Petal điều dân đi làm thịt cừu, lùa hươu lùa lợn rừng về nhà chính săn giết y hệt anh vậy. Gỗ cũng khai thác từ mấy cái cây đơn lẻ mọc gần nhà chính trước rồi mới đến mấy cánh rừng nằm rải rác xung quanh, đúng chuẩn mực thao tác của lớp người chơi phân khúc cao thủ trong "Age of Empires".

Điểm nhấn chỉ xuất hiện sau pha giải cứu ngựa dò bất thành của người chơi tộc Anh Quốc. Không chọc thủng được lớp rào gỗ, Nhật Anh đành chấp nhận từ bỏ con ngựa dò để tập trung vào công cuộc khai thác tài nguyên. Và chỉ chờ có thế, Purple Petal hủy bớt rào gỗ đi rồi cho nông dân túa ra các mỏ tài nguyên quan trọng trên bản đồ điên cuồng khai thác. Nguyên bản rất ít người dám làm điều này trong các trận so tài 1 vs 1 vì quá mạo hiểm, cộng thêm quá trình đi lại của nông dân sẽ làm chậm đáng kể tiến độ thu thập tài nguyên của bản thân. Nhưng riêng ở trận đấu này thì quyết sách ấy của Purple Petal lại tỏ ra vô cùng hợp lý.

Bởi lẽ ngựa dò của Nhật Anh bị tiêu diệt nên anh đã không có đơn vị dò đường hiệu quả nhằm phát giác mưu đồ đối phương ngay sau đó. Còn tài nguyên thì hai bên lại chẳng chênh lệch mấy do anh đã tốn kha khá gỗ, thức ăn và vàng cho tiểu đội Archer và Spearman, trong khi phia bên kia chỉ phải thanh toán hóa đơn chiêu mộ một vài con Skirmisher rác rưởi. Xác suất rủi ro giảm thiểu đáng kể như thế thì chẳng tội gì mà không cho nông dân đi "làm ăn xa" hết, phải anh thì anh còn làm gắt hơn!

Đừng nói tài nguyên quan trọng, một con hươu hay cừu lạc đàn anh cũng không bỏ sót. Kể cả không tiêu hóa được hết thì cũng ôm khư khư lấy, còn hơn là để đối phương tận dụng.

Đánh chiếm được nhiều mỏ tài nguyên "xa bờ" từ sớm đã đành, lên đến đời 3 Purple Petal còn làm ra một hành động khiến Nhật Anh được phen trầm trồ: đó là bán sạch nhẵn số đá khai thác được để có dư dả vàng chiêu mộ xe bắn đá sớm. Cực kỳ dứt khoát, không để lại một tý tẹo đá nào để xây tường chòi hay là tòa thành hết. Mãi tới khi lên đời 4 mới thấy đối phương đầu từ đá xây một tòa thành, mục đích cũng chỉ để nâng cấp công nghệ bắn xa cho xe bắn đá mà thôi.

"... Chuyện cho dân "làm ăn xa" mình còn có thể đoán được, chứ quả bán đá trong chợ thế này thì chịu rồi. Ít ai dám chơi chiêu số hiểm hóc thế này lắm, càng đừng nói đến chuyện trong tay mình là chủng tộc tường chòi "tuyển" như Hàn Quốc. Chưa đầu tư mua đá trong chợ là may rồi." Khúc mắc xoay quanh tài nguyên chiêu mộ đơn vị quân đắt tiền được giải đáp, Nhật Anh khoanh tay thở dài một hơi. Không ngờ người chơi sở hữu điểm elo cao ngất ngưởng như anh lại có ngày bị hạ gục bởi chiêu trò rất đỗi ngu si là bán đá lấy vàng. Replay này mà truyền ra ngoài anh không bị mấy cao thủ cùng cấp cười cho thối mũi mới lạ.

Mà kể ra cũng tiếc, giá như đời 2 mình không tiến quân đánh sớm, hoặc là đã đánh sớm thì đầu tư hẳn mấy con Man-at-Arms thay cho Spearman có khi đã chẳng thua. Lúc đó mấy con Skirmisher của đối phương chạm mặt dàn Man-at-Arms thì chỉ có nước chạy rẽ đất.

"Thế nào ông bạn? Làm gì mà đần mặt ra thế?"

"Ui giời ơi cái ông này!" Vai đột nhiên bị vỗ một cái khiến Nhật Anh giật mình. Quay đầu nhìn lại, thấy anh bạn Huy Chu trong bộ giáp sắt samurai đang cười nhăn nhở anh lấy lại bình tĩnh hồi đáp: "Đang xem lại replay trận vừa rồi. Thua quả hơi ấm ức. Còn ông thì sao, không bình luận so tài đi mà lại ra đây?"

"Đang nghỉ ngơi chờ đợi tuyển thủ tiếp theo nên tới đây chào hỏi ông một tiếng, thuận tiện xem cây cung của lão Tisco còn ở đây không để mang ra cho lão.” Vừa nói Huy Chu vừa chạy ra sau quầy phát quà dáo dác lục lọi một hồi: “May quá vẫn còn ở đây, chẳng may mất một cái lại rác tai."

“Ôi cung thật à? Các ông đầu tư cosplay hoành tráng vậy?!" Liếc mắt ngắm nghía cây cung gỗ mộc mạc được Huy Chu lôi ra Nhật Anh buột miệng cảm thán.

"Không, cung fake thôi chứ hàng xịn tốn lắm…. Thế nào, chơi kiểu gì mà để thua cả gái thế?" Đoạn Huy Chu ôm cây cung chạy tới bên cạnh Nhật Anh ngắm nghía màn hình laptop.

“Ờ thì, trận vừa rồi đánh chủ quan quá. Không nghĩ là đối phương chắc tay vậy, với cả quyết sách đánh nhau đời 2 không đến nơi đến chốn."

"Anh Quốc đánh Hàn Quốc? Cửa trên mà ông còn thua?... Cái gì đây, bên kia bán đá lấy vàng?"

"... Ừ, lấy vàng lên một đội Mangonel bắn Archer với Longbowman của tôi. Biết thế thì tôi đầu tư đánh kỵ binh chứ chẳng đánh cung. Lỗ quá."

"Từ từ! Ý tôi là, ông THUA một em gái chơi trò bán đá lấy vàng? (`∀´) “

"... Muốn cười thì cười đi, đừng nhăn nhở trêu tôi thế. Trông "hãm" lắm."

"Muốn cười lắm nhưng thôi đang giờ làm việc, để dịp khác nhé." Ngoài dự đoán của Nhật Anh, Huy Chu không cười nhăn nhở hay trào phúng thêm nữa. Thay vào đó đối phương chuyển sang chủ đề khác để anh khỏi cảm thấy khó xử thêm: "Bạn ông đâu hết rồi mà hôm nay lại qua đây một mình thế này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui