Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu


“Có chi viện? Tốt quá."
Dù không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng Dương Khoa vẫn gật đầu hùa theo người đàn anh cố vấn, sau đó mới lựa lời hỏi dò: “Vậy rốt cuộc là ai chi viện chúng ta thế anh Tiến? Có thể nói cho em biết được chưa?”
“(Gật đầu) Giờ thì được rồi.

Là người của Hiệp hội trò chơi, họ đã đồng ý giúp chúng ta trong việc móc nối cánh giám khảo bản địa.

Vừa gửi mail phản hồi đây, hơi chậm một tý giá mà họ gửi sớm lên mấy phút thì đã có cái trao đổi cùng mọi người luôn."
“Hiệp hội trò chơi? Hiệp hội nào chịu giúp đỡ chúng ta ch….

Ý anh Tiến là Hiệp hội ở quê nhà mình?”
“Chứ còn ai vào đây nữa?”
Nghe giọng chàng thanh niên thiên tài có vẻ hơi ngơ ngác Tiến lập tức quay sang tỏ vẻ khó hiểu, nhất thời quên đi việc xem xét kỹ càng phần nội dung còn lại của bức thư, bên cạnh phản hồi đồng ý rõ nét đập vào mắt ngay khi mở điện thoại ra.

Không bận tâm đến cử chỉ của đối phương, có chút phấn khích Dương Khoa tiếp tục đào sâu vào truy vấn: “Chuyện có từ khi nào vậy? Kể em nghe cái."
“Được được, bình tĩnh để Tiến trình bày đầu đuôi.”
Đem giấy bút trong tay gạt sang một bên, rất nhanh thì Tiến đi vào trình bày rõ ràng đầu đuôi câu chuyện chi viện cho Dương Khoa nghe.

Đại khái là trong khoảng thời gian đợi xác minh lại mối ngờ liên quan đến thế lực truyền thông bản địa, anh đồng thời có nghĩ đến những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra và lờ mờ nhận thấy chỉ với lực lượng, tài nguyên Ninja Entertainment đang sở hữu trước mắt là hoàn toàn không đủ để giải quyết chúng một cách vẹn toàn.

Thế là ý tưởng kêu gọi chi viện bắt đầu manh nha nảy sinh, phát triển lên thành hành động thực chất ngay trước thời điểm nhận về đáp án xác minh rõ ràng mười mươi ngày hôm nay.
Và đối tượng nhờ vả giúp đỡ mà Tiến nhắm tới, không ai khác chính là thế lực vai vế bậc nhất trong làng trò chơi nước nhà, cũng là đối tượng duy nhất anh có thể nghĩ đến lúc này.


Bản thân Ninja Entertainment không nói, Navigame chắc chắn là sẽ không can thiệp sâu hơn tại chặng cuối hành trình Video Game Awards năm nay, cử anh theo sát Dương Khoa như hình với bóng đã là cực hạn của đơn vị đồng minh chiến lược.

Những thế lực còn lại thì miễn bàn, họ ước gì đoàn đội Dương Khoa tiếp tục "ăn hành" dài dài nơi trời Âu ấy, chứ đừng nói dang tay giúp đỡ này kia.
Gây thù chuốc oán nhiều quá nó khổ thế đấy, chứ biết làm sao.
Nhân danh cố vấn đại diện cho đoàn đội, một bức thư soạn vội với mục đích chủ yếu là thăm dò ý tứ nhanh chóng được Tiến gửi đi trong âm thầm, giữa lúc chàng thanh niên cầm đầu bận bịu phân phó nhân viên thu thập bằng chứng có kẻ chọc phá trình lên cho anh xem.

Vốn không kỳ vọng quá nhiều rằng sự việc có thể thành, thêm vào qua lại với quan chức công quyền cần phải cẩn trọng điều tiếng nên ban nãy anh mới tỏ ra kín mồm kín miệng, định bụng khi nào nhận được hồi âm hẵng thả ra phong thanh.

Nguyên bản cứ nghĩ rằng còn lâu lắm mới đến lúc ấy, thật không ngờ quanh đi quẩn lại người ta đã có phản hồi gửi tới ngay.
Ý tứ phản hồi phía Hiệp hội cũng rất rõ ràng: đồng ý giúp Ninja Entertainment vượt qua cửa ải khó khăn, thể hiện ngay từ những dòng đầu tiên bên trong bức thư.

Này thì càng khiến cho Tiến cảm thấy bất ngờ xen lẫn mừng rỡ, có người của Hiệp hội quê nhà gia nhập vào không nghi ngờ gì sẽ làm giảm đi đáng kể áp lực mà nhóm người bọn anh đang phải gánh chịu tại cuộc chơi danh tiếng thường niên.

"...!Ra thế.

Anh Tiến có lòng thay mặt đoàn đội em xin ghi nhận, cơ mà xét đến cùng chuyện nó cũng chẳng có gì để anh phải giấu bọn em thế cả.

Sau này có chuyện tương tự anh cứ mạnh dạn chia sẻ cho mọi người nắm được, rồi bảo nhau phối hợp cho hiệu quả hay đại loại thế chứ cứ ỉm đi như vậy còn nói làm gì."
Nghe Tiến trình bày xong xuôi, phản ứng đầu tiên của Dương Khoa ngạc nhiên thay không phải là chung vui với cố vấn Navigame, mà là mở miệng trách cứ đối phương vì đã giấu nhẹm thông tin.

Ngôn từ nhẹ nhàng thôi, nhưng có thể dễ dàng thấy được người sếp lớn Ninja Entertainment không muốn chuyện tương tự xảy ra trong tương lai nữa.


Hiểu được tâm tư Dương Khoa giờ phút này, thế là Tiến nhẹ nhàng gật đầu biểu thị bản thân sẽ chú ý, trước khi cúi đầu trở lại xem nốt nội dung bức thư cùng chuyển tiếp một bản sao cho thành viên đoàn đội cùng xem.
"...!Thì ra là vậy.

Thảo nào."
Để rồi, vỏn vẻ đôi ba phút sau Tiến một lần nữa ngẩng đầu lên hướng về phía Dương Khoa trách cứ, y hệt những gì đối phương vừa làm từ ngữ điệu cho đến tư thái: "Sếp Khoa à, Tiến cũng có mấy lời muốn phàn nàn với sếp Khoa đây: Ninja Entertainment nhà mình có chỗ dựa ghê gớm thế sao không công bố ngay từ đầu cho Tiến biết? Ỉm đi không nói ra báo hại Tiến khổ sở suy tính bấy lâu nay, trong khi đúng ra mình đã có thể thảnh thơi an nhàn lo liệu mọi bề rồi.

Chán sếp Khoa kinh khủng khiếp."
" (・_・?) Nội tình gì ỉm đi gì? Em không hiểu." Bị phản pháo Dương Khoa ngơ ngác.
"Không hiểu? Thế thì để Tiến nói thẳng luôn này: làm việc cùng nhau mấy tháng nay rồi nhưng Tiến chưa bao giờ nghe sếp Khoa nói mình có giao tình với quan chức Hiệp hội quê nhà cả.

Một lần nhắc qua cũng không, giờ không có bức thư này chắc đến lúc hết giải Tiến vẫn không biết.

Nói không hiểu phải là Tiến không hiểu sếp Khoa làm việc thế nào ấy.”
Lời nói đi thẳng vào trọng tâm của Tiến không những không giúp làm sáng tỏ vấn đề mà còn khiến nhân vật chính của chúng ta trở nên hoang mang tợn, không hiểu vì sao người cố vấn tự dưng lại mang giao tình gì gì đó ra.

Tinh ý nhận ra sự lạ thường nơi sếp lớn, Thùy Linh vội cầm theo điện thoại cá nhân vừa mở bức thư được Tiến chuyển tiếp lại gần, miệng kề sát tai Dương Khoa thì thầm: “Sếp Khoa xem này: trong thư người anh Tiến liên lạc có viết là với giao tình giữa hai nhà, liên quan đến hoạt động tuyên truyền “Đế chế” người của Hiệp hội sẽ luôn sẵn lòng chiếu cố chúng ta, bất kể là tại sân chơi nội địa hay quốc tế.

Ý anh Tiến muốn nói chắc là nằm ở đây.”
“(Đảo mắt) Ờ hờ, ghi rõ ràng là có giao tình thật này.

Từ từ, tuyên truyền “Đế chế”? Chẳng có nhẽ….”
Mất thêm vài chục giây suy ngẫm nữa, cuối cùng vẻ hoang mang trên khuôn mặt Dương Khoa mới chậm rãi biến mất, thế chỗ cho nó là cái vuốt mặt dài thượt biểu thị ngượng không biết để đâu cho hết.


Mọi người nói không sai, đích thực là giữa Hiệp hội trò chơi nước nhà và Ninja Entertainment có tồn tại giao tình, thứ giao tình được một tay Dương Trạch - bố hắn lo lót tạo dựng nên ngay từ thời kỳ “Age of Empires” chuẩn bị xuất xưởng.

Nhờ có phần nội dung tôn vinh lịch sử dân tộc bao hàm bên trong mà người của Hiệp hội từ xưa đến nay vẫn luôn có cái nhìn thiện cảm về trò chơi, đồng thời sẵn sàng phối hợp cùng Ninja Entertainment trong việc mở rộng tiếng tăm sản phẩm chiến lược.

Chỉ cần nó đem lại lợi ích cả công lẫn tư về cho hai bên thì không có lý do gì để giới quan chức nước nhà nói lời chối từ hết.
Tại thị trường nội địa là như thế, và tại sân chơi danh tiếng tầm cỡ quốc tế cũng là như thế.

Điều này lý giải cho việc tại sao thư hồi âm Tiến lại tới rất nhanh và câu chuyện diễn ra hết sức suôn sẻ, đơn giản là quan chức Hiệp hội nước nhà vẫn luôn có lòng chiếu cố trò chơi, chỉ chờ cha đẻ tìm đến họ mở lời mà thôi.

Tiếc thay người của Ninja Entertainment lại chẳng có dạ, ánh mắt hướng về phía sân chơi quốc tế một cái là quên bẵng đi rằng mình có một hậu thuẫn kiên cố tại dải đất hình chữ S.

Từ người dưới đến kẻ trên, từ gạo cội như Liễu đến tay mơ như Dương Khoa không có nổi một ai nhớ ra.
"...! Trời ơi, biết nói gì bây giờ nhỉ? Thôi thì em thay mặt đoàn đội THÀNH KHẨN xin lỗi anh Tiến nhé.

Thú thật là không có anh đả động đến chuyện này thì em cũng không nhớ ra đâu, rõ ràng là có Hiệp hội đấy không lên tiếng nhờ cậy cứ ngồi thở ngắn than dài.

Sơ sót quá.”
Ngượng thì ngượng chứ thực tế bày ngay trước mắt vẫn phải dũng cảm đối diện, Dương Khoa nghiêm chỉnh hướng về phía cố vấn Navigame nói lời xin lỗi.

Nghĩ thông được vấn đề mấu chốt rồi thì những vấn đề còn lại tự nhiên cũng sẽ thông suốt theo, có người vai vế lớn như quan chức Hiệp hội Trò chơi nước nhà gia nhập vào đoàn đội rõ ràng là sẽ làm tăng đáng kể tỷ lệ du thuyết cánh giám khảo Video Game Awards thành công.

Lui một bước mà nói, coi như không giúp ích gì cho công tác du thuyết thì họ vẫn có thể hỗ trợ thu xếp các bên ngồi vào bàn đàm phán, mặt mũi người cầm quyền một cõi bày ra đấy sao có thể không nể nang chứ? Bế tắc đoàn đội hắn đang phải đương đầu xem như tự động tan biến trong hư vô.
Cứu cánh tuyệt vời ông mặt trời người khác cầu cạnh còn không được, đây hắn có sẵn trong tay thì bỏ mặc không màng.

Đụng đầu vào tường bao lâu thế âu cũng là đáng đời a.

"...!Được rồi, bây giờ cũng không phải là lúc truy cứu lỗi lầm, mau chóng triển khai công việc mới là ưu tiên hàng đầu của chúng ta.

Sếp Khoa chuẩn bị tinh thần nói chuyện nhờ vả người ta đi, Tiến sẽ cho tổ chức họp bàn trực tuyến ngay bây giờ.

Thời gian là vàng bạc.” Mặc dù rất muốn tìm một cái gối nào đó đập đầu tự sát sau khi nghe xong lời tuyên bố xanh rờn, song Tiến vẫn cố gắng kìm nén xung động chỉ bảo Dương Khoa nên làm những gì ở thời điểm hiện tại.

Người ta đã đem cả cái cớ “quên” ra rồi thì tài thánh cũng chả làm gì nổi, hoàn cảnh gấp gáp bỏ thời gian truy cứu không bằng đem đầu nhập vào tháo gỡ bế tắc cho cuộc chơi chặng cuối nó diễn ra trơn tru.

“Luôn bây giờ? Em tưởng như thế này là người ta đã đồng ý giúp đỡ chúng ta rồi, còn phải chuẩn bị cái gì nữa?” Trả lại điện thoại cho cô nàng thư ký, Dương Khoa nhướn mày thắc mắc.
“Đồng ý qua thư từ xã giao thôi.

Này chỉ có thể coi là đôi bên thăm dò lẫn nhau, chứ để chốt công việc vẫn cần chính miệng những người cầm đầu như sếp Khoa nói ra.

Sếp Khoa cứ hình dung đây như một thương vụ hợp tác bình thường cho dễ hiểu, Tiến chỉ là cố vấn làm quái có quyền định đoạt? Người liên lạc cùng Tiến đây cũng không khác gì.”
"Có lý.

Vậy làm phiền anh giúp em chuẩn bị, Linh cũng giúp anh Tiến một tay nhé.” Cảm thấy Tiến giải thích như vậy không có vấn đề gì, thế là Dương Khoa bèn đưa ra phân phó ngắn gọn theo sát phía sau, kế đến là tranh thủ thời gian chuẩn bị cho cuộc trao đổi cùng lực lượng chi viện từ trên trời giáng xuống.

Chỉ là trong lòng hắn lúc này vẫn còn chưa dứt nỗi niềm băn khoăn, không biết những phút sắp tới nên xử lý bài toán lãng quên thế nào cho thập toàn thập mỹ.


Xuyên việt tu tiên thế giới, thu được trường sinh bất lão chi thân có thọ nguyên vô tận, nhưng là nhất giới phàm nhân dù là trường sinh bất lão, nhưng không có nghĩa là sẽ không bị người giết chết.
Chỉ có sống đến cuối cùng người, mới thật sự là người thắng.
Chỉ cần đầy đủ cẩu, sống đầy đủ lâu, người nào cũng đánh không lại hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận