Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Thứ bảy.

Tắt chuông báo thức Dương Khoa bật người nhảy xuống giường, sau một phen vệ sinh cá nhân qua loa hắn lại chạy ra vườn hội họp với anh cả cùng mấy người trong gia tộc tập tành thể dục thể thao.

Ngày hôm qua sau màn chào hỏi ra mắt với hàng xóm mới quen, Dương Khoa khóa cửa cài then phòng làm việc cẩn thận rồi xách đồ đạc về ngay trong tối. Dù sao thì ở lại nơi đó cũng có một số bất tiện trong sinh hoạt, chung quy không thể so được với ở nhà.

Ngay như việc duy trì lối sống lành mạnh này của hắn chẳng hạn. 

Ở Dương gia có cả một mảnh vườn rộng rãi cho hắn tha hồ rèn luyện, chứ đâu như căn nhà trên phố ấy, không gian gò bó đến nỗi hắn chỉ có thể đứng hít thở vung tay vung chân một lúc trong sân. Cộng thêm ra ngõ chạy qua chạy lại vài vòng nữa là hết, khỏi nói cũng biết cái sau làm sao mà thoải mái như cái trước được?

Một phương diện khác là vì hắn bắt đầu trở nên lười biếng trong sinh hoạt. Sống xa hoa một đoạn thời gian, có cơm bưng nước rót đến tận mồm làm hắn đâm ra yêu thích hưởng thụ lối sống vương giả trong nhà. Cho nên hắn mới có tâm tư quay về Dương gia vào những dịp cuối tuần ngay từ đầu, cốt là để hưởng thụ nhân sinh sau những ngày làm việc căng thẳng.

Bất quá lần này về nhà còn có việc trong người, cho nên Dương Khoa sau khi kết thúc bữa sáng liền bắt tay vào chuẩn bị giấy tờ như Thu Lan đã yêu cầu. Tiếp đó, hắn đổi một thân quần áo cho lịch sự rồi chạy một chuyến tới tổng bộ công ty SmileIndie.

“Ồ, anh Tịch đâu rồi hả chị?” Ngồi trong sảnh tiếp khách Dương Khoa lên tiếng thắc mắc, sau khi chỉ thấy mình Liễu từ trên lầu đi xuống ngồi phía đối diện.

“Anh Tịch vừa chạy đi gặp mặt đối tác mất rồi. Anh ấy vừa đi một cái là cậu đến luôn.”

“Thế chị có biết bao giờ anh Tịch về không?”

“Chị không rõ. Khoa muốn gặp anh Tịch hay là chịu khó ngồi ở đây một chút đợi anh ấy về, chắc là cũng không lâu lắm đâu.”

“Thôi không sao, có chị ở đây cũng được. Đợi anh Tịch về nhờ chị truyền đạt lại cho anh ấy giúp em.”

Dương Khoa nghĩ nhanh vài giây rồi quyết định trao đổi kế hoạch luôn với Liễu, đều là người một nhà cả ai cũng như nhau thôi: “Hiện tại em đang đi vào thực hiện cập nhật một phiên bản đặc biệt dành cho trò chơi “Bejeweled”, dự tính sẽ hoàn thành trước dịp Giáng sinh khoảng một hai tuần. Xem như là phiên bản chào mừng dịp lễ cuối năm này luôn.”

“Bản cập nhật đặc biệt cơ á, có tính năng nào mới hả em?” Nghe tin trò chơi chuẩn bị đón nhận phiên bản cập nhật mới, hơn nữa còn là bản cập nhật đặc biệt dành cho dịp Giáng sinh tất nhiên là Liễu tỏ ra vô cùng hứng thú. 

“Em nghĩ ra một chế độ chơi mới.” Sau đó Dương Khoa vừa kể vừa dùng tay minh họa lối chơi “Twist” cho Liễu hình dung.

“Chị hiểu rồi, tức là thay vì thao tác dọc ngang từng viên thì ta xoay một cụm như khối rubik đúng không?” Vốn nhạy bén nên Liễu hiểu ngay ý tưởng của Dương Khoa.

“Cơ bản là như thế chị ạ.”

“Nghe thú vị đấy, vậy ngoài cái đó ra còn có gì khác nữa không để bên chị phối hợp tuyên truyền?”

“Chỉ có tính năng mới đấy thôi chị ạ, về phần tuyên truyền ra sao cho phù hợp không khí ngày lễ thì chắc là nhờ công ty mình lo liệu một tay. Với cả em muốn hỏi thêm chị là công ty mình có hay tổ chức khuyến mãi trong những dịp lễ thế này không chị?

“Cái đấy thì còn phải xem tình huống, nhưng nếu không có gì thay đổi thì ừ, bên chị có tổ chức khuyến mãi. Em muốn biết liệu “Bejeweled” có chương trình khuyến mãi nào không hả?”

“Vâng, với lại bản thân em cũng muốn đề xuất bên mình tổ chức một đợt khuyến mãi giảm giá tải về “Bejeweled” nhân dịp lễ để kích cầu. Chị cũng biết mà, trò chơi bây giờ ngày càng khó bán rồi.”

“... Anh Tịch nói đúng. Em không theo nghề truyền thông quảng bá đúng là phí phạm của giời. Chị còn đang định đề xuất với anh Tịch để liên hệ em xem có thể đồng ý mở một đợt khuyến mãi được không, ai mà ngờ được em lại chủ động đến tận cửa đề xuất thế này.” Liễu nhìn Dương Khoa bằng cặp mắt thán phục, trong lòng cô lại kính nể người thanh niên trẻ tuổi trước mặt thêm vài phần.

“Hì hì, xem ra em với mọi người đúng là tâm đầu ý hợp. Cơ mà chị là người có kinh nghiệm, cho nên em muốn hỏi là theo chị nên giảm giá tải về bao nhiêu thì phù hợp?”

“Ừm... trò chơi này của em giá tải về đã khá thấp rồi, cho nên đi theo biên độ giảm giá ta đi đến mức tối đa năm mươi phần trăm luôn cũng được em ạ. Nó cũng không chênh lệch nhiều đâu mà.”

Biên độ giảm giá mùa giáng sinh là từ hai mươi đến năm mươi phần trăm, trò chơi của hắn có giá gốc là 20000 đồng, đúng là giảm 4000 đồng hay 10000 đồng nó cũng không khác nhiều thật. Nhẩm tính một giây Dương Khoa chốt luôn vấn đề:

“Vậy cứ theo ý chị ta giảm giá tối đa luôn, hy vọng hết mùa Giáng sinh em với chị có thể nhìn thấy trò chơi phá mốc một triệu lượt tải về.”

“Sốt ruột rồi hả (cười khúc khích)? Yên tâm đi em, trò chơi này hiện tại đã có hơn 700000 lượt tải về rồi. Sớm hay muộn nó cũng sẽ đột phá 1 triệu tròn thôi.”

“Hy vọng thế. Ok, vấn đề đầu tiên đã xong, giờ đến vấn đề thứ hai: hôm nay em đến đây còn để đòi tiền nữa chị ạ.” 

“Đòi tiền?” Vẻ mặt của Liễu ngay lập tức trở nên ngơ ngác.

“Nghe khủng khiếp quá chị Liễu nhỉ? Chuyện là thế này...”

Thế rồi Dương Khoa trình bày hoàn cảnh con nhà giàu vượt khổ của mình cho Liễu nghe, đại ý là hắn đang rất cần tiền để theo đuổi những dự án mới của bản thân.

“Trời ạ, vậy mà làm chị suy nghĩ lung tung. Cái này thì để lát nữa chị nói lại cho anh Tịch với phòng kế toán công ty sau, nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu thuận lợi chắc là trong ngày hôm nay tiền sẽ về tài khoản của em luôn.”

“Vậy thì tốt quá.” Nghe Liễu khẳng định chắc chắn, Dương Khoa rốt cuộc cũng thả lỏng tinh thần. Xem ra vấn đề tài chính khởi đầu sắp được làm dịu rồi.

“À Khoa ơi, chị có chuyện này muốn hỏi ý kiến của em.” Hôm nay trông thấy Dương Khoa tới đây Liễu đã nghĩ ngay tới vấn đề ngày hôm qua mà cô lẫn Tịch chưa thể tìm ra phương hướng giải quyết vẹn toàn rồi. Mang theo chủ ý trưng cầu ý kiến tác giả của trò chơi, cô đợi cho Dương Khoa trình bày xong hết thảy mới nói ra.

“Chị cứ nói em nghe.”

“Là chuyện về trò chơi “Slither” đó Khoa. À đừng hiểu nhầm ý chị, trò chơi vẫn đang được vận hành tốt đẹp. Chỉ là liên quan đến vấn đề thu lợi từ quảng cáo, cao tầng công ty đang muốn nhân dịp người chơi đông đúc đem tăng số lượng xem quảng cáo sau mỗi ván chơi lên để thu được nhiều lợi nhuận hơn. Em thấy thế nào?”

“Tăng số lượng xem quảng cáo sau mỗi ván chơi á?” Dương Khoa ngờ vực hỏi lại: “Vốn chỉ cần xem một lần quảng cáo là được nhân đôi lượng xu thu được mà, chả nhẽ mọi người muốn để người chơi xem hai lần? Nghe nó chuối quá!”

“Không phải thế, ý chị là... cao tầng muốn người chơi phải xem một đoạn quảng cáo sau ngay sau khi kết thúc ván chơi Khoa ạ.” Liễu ngập ngừng.

“... Tức là chết một cái đoạn phim quảng cáo sẽ hiện lên?”

“Ừ, nó đấy.” 

“Thì ra là muốn quay về phương thức kiếm lời ở thế giới cũ.” Dương Khoa nghĩ thầm trong bụng, trên khuôn mặt hắn đã tắt đi nụ cười. Hắn không thích cái phương thức kiếm tiền này chút nào cả, lý do thì đã trình bày rất nhiều lần rồi.

Theo bản năng Dương Khoa định lên tiếng từ chối ngay lập tức, nhưng sau khi thấy vẻ mặt có phần khó xử của Liễu hắn bèn gặng hỏi cô thêm vài câu. Thì ra là vì người sếp đứng đầu SmileIndie – người mà hắn chưa từng gặp mặt lo ngại rằng thời kỳ hoàng kim của trò chơi sẽ nhanh chóng qua đi, cho nên muốn nhân dịp hiện tại “Slither” còn đang nóng nảy làm một mẻ tận thu.

“Chị cũng biết chuyện này đi ngược với lý tưởng ban đầu của em, cho nên chị mới đem nó ra để hỏi xem quan điểm của em là như thế nào. Về phần chị và anh Tịch cũng đang đau đầu với quyết định quái lạ này của sếp lắm, nhất là anh Tịch. Anh ấy lên trình bày hết mọi nhẽ với sếp là trong tương lai gần trò chơi sẽ một mực duy trì trạng thái tốt đẹp rồi, nhưng mà sếp cương quyết không nghe.”

Dương Khoa cúi người đưa tay chống trán suy nghĩ. Mẹ nó, hết ngoại địch rồi đến nội loạn, lần phát hành trò chơi này bị làm sao vậy? Tăng thêm lợi nhuận? Dương Khoa cũng muốn lắm, hắn còn muốn điều đó hơn hết thảy ai khác ấy! Thế nhưng bản tâm của hắn từ xưa tới nay vẫn vậy, luôn một lòng cân nhắc cảm thụ của người chơi cao hơn hết thảy. Kể cả lợi nhuận cũng phải ở dưới, không ngoại lệ.

Bởi vì hắn cũng đã từng là một người chơi mà.

Dương Khoa biết rằng hình thức quảng cáo sau mỗi lần kết thúc ván chơi ấy ít nhiều sẽ gây ra phản cảm, cho nên từ những ngày đầu chế tác trò chơi hắn đã chủ động đi tìm một hình thức thu lời khác để thay thế nó. Vậy mà bây giờ nó vẫn cứ tìm cách quay về, chả nhẽ đây chính là định mệnh?

Khoan đã, hình thức thu lời khác?

“Chị Liễu, trước hết chị cho em biết phương án xem quảng cáo nhân đôi lượng xu kia có hiệu quả không?” Dương Khoa ngẩng mặt lên.

“Chị cũng không rõ là có hiệu quả hay không, nhưng theo thống kê trung bình thì trong một ngày cứ 10 người chơi thì có từ 2 đến 3 người là lựa chọn xem quảng cáo đều đặn. Mỗi một lần xem là khoảng....”

Liễu còn nói nhiều nữa, nhưng Dương Khoa chỉ nghe lọt tai mỗi câu đầu tiên. WTF? Có tận một phần ba lượng người chơi thường xuyên xem quảng cáo, số liệu cao như vậy mà quý công ty còn không biết đủ? Nếu ở thế giới cũ của hắn chỉ cần con số trên đạt tới một phần mười thôi là đủ khiến cho ối nhà phát hành giữa đêm bật dậy cười như thằng điên rồi.

Bất quá một phần ba lượng người xem quảng cáo xác thực không thể so bì được với toàn dân xem quảng cáo, cơ mà làm như thế có thực sự đáng không? Các vị không tính đến chuyện người chơi khó chịu tắt web đi ngay à, vừa mất lưu lượng vừa không được tính lượt xem quảng cáo, thiệt đơn thiệt kép!

Trong lòng chìm dần vào suy nghĩ không thể tiếp tục giao tay lái cho người khác được nữa, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Dương Khoa. Sau khi cân nhắc tính khả thi, hắn thở dài đưa ra thỏa hiệp:

“Chuyện buộc người chơi phải xem quảng cáo sau khi kết thúc em không đồng ý, vì như thế là đi ngược lại với lý niệm thiết kế ban đầu của em. Tuy nhiên, em có thể đồng ý cho công ty mình đặt banner (biểu ngữ quảng cáo) tại màn hình kết thúc, coi như là song phương đều lùi một bước.”

“Banner? Ý cậu là chèn biển quảng cáo vào mép khung hình trò chơi?”

“Đúng thế, cái này anh chị đều là chuyên gia, cho nên tiến hành ra sao em sẽ không xen vào. Chỉ có điều kích cỡ của banner không nên choán phần lựa chọn sau khi kết thúc trò chơi, với lại nếu có đặt thì nên đặt sát ở góc dưới màn hình cho thuận mắt.” 

“Vậy còn song song hai bên thì sao?”

“Song song hai bên thì anh chị tự cân nhắc đi. Em đâu phải là chuyên gia, chị quên rồi à?”

“À ừ, chị quên đi mất.“ Liễu cười ngượng ngùng.

“Đấy em chỉ đưa ra quan điểm thế thôi. Còn về ảnh hưởng tốt xấu cuối cùng ra sao thì chỉ có trời mới biết.” Chuyện hết, Dương Khoa ngả người ngửa mặt lên nhìn trần nhà.

...

Tiễn Dương Khoa về, Liễu trở lại phòng làm việc chung tiếp tục công tác hàng ngày. Không lâu sau, tiếng gõ cửa phòng bất chợt vang lên.

“Mời vào.”

Cửa bật mở, thân ảnh của Tịch xuất hiện trước mắt mọi người trong phòng. Gật đầu đáp lại mọi người, anh đi tới bên bàn của Liễu đưa cho cô một tập giấy.

“Tờ trên cùng em lưu cho anh một bản, sau đó phô tô ra đem phát cho mỗi người một tờ, còn lại lưu trữ vào hồ sơ chung như bình thường em nhé.”

“Vâng. À khoan! Anh đừng đi, ngồi xuống đây em bảo.”

“Có chuyện gì thế?” Tịch thấy vậy bèn kéo một chiếc ghế trống ngồi xuống.

“Cậu Khoa vừa tới đây anh ạ. Có hai tin vui, một tin vui nhiều và một tin vui ít anh thích nghe cái nào trước?”

“Khoa đến đây à, lại còn vui nhiều vui ít nữa cơ đấy. Vui nhiều đi.”

“Cậu ấy vừa chủ động đưa ra yêu cầu giảm năm mươi phần trăm giá bán trò “Bejeweled” nhân dịp Giáng sinh, hơn nữa còn chuẩn bị một bản cập nhật lớn để phối hợp. Là cậu ta tự mình đưa ra đấy nhé, bọn em chưa đả động gì đến đâu đấy!”

“Tốt lắm! Cơ mà đây không phải tin vui đâu nhé, bởi vì như thế tức là các em lại chuẩn bị vất vả rồi đấy.” Tịch cười trêu: “Được rồi, tin kia thì sao.”

“Tin kia là cậu ta không đồng ý cho chúng ta thêm vào quảng cáo sau khi kết thúc trò chơi “Slither”, có điều sau đ....”

“Chờ đã! Em đem chuyện hôm qua nói với cậu ta?!” Tịch nhất thời đổi giọng.

“Vâng,... thì đằng nào chuyện cũng liên quan trực tiếp đến trò chơi mà, nên em nghĩ là nói cho cậu ấy có ảnh hưởng gì đâu? Còn đỡ hơn là giấu cậu ta như dạo trước.”

“Trời ơi em đúng là...” Tịch lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “... Thôi được, lỡ rồi thì thôi. Cậu ta nói gì em?”

“Cậu ấy không đồng ý cho chúng ta cài thêm quảng cáo, sau đó nói rằng hai bên có thể nhường nhau một bước. Cậu ấy cho phép chúng ta đặt banner vào trò chơi, chỉ cần không choán chỗ lựa chọn hiện ra sau khi trò chơi kết thúc là được.”

Nghe thấy Liễu nói vậy, Tịch suy nghĩ khoảng nửa phút rồi hỏi tiếp:

“Vậy lúc em kể cho Khoa nghe chuyện quảng cáo trông cậu ta thế nào? Thất vọng, bực bội?”

“Đều không phải.” Liễu ngờ ngợ lắc đầu: “Trông cậu ta ra sao nhỉ, chưng hửng, đắn đo rất lâu rồi mới đưa ra quyết định. Sau đó cậu ta im lặng nhìn trời nhìn đất một lúc rồi đi về.”

Lại thêm nửa phút trầm ngâm, cuối cùng Tịch nở nụ cười khổ: “Đúng ra hôm qua anh phải quyết liệt với sếp hơn mới đúng, giờ lại để xảy ra thêm chuyện này làm anh áy náy quá. Thôi vậy, em xuống phòng kế toán hỏi xem khoản lợi nhuận chưa phân phối của hai trò chơi đó ra sao rồi ưu tiên chia trước cho cậu ta đi. Còn đâu cứ để anh nghĩ thêm biện pháp đền bù sau.”

“Ầy, anh không nhắc thì em cũng quên đi mất. Cậu ta cũng có đến đây hỏi xem bao giờ thì tiền về, giờ anh đã đồng ý thì để em chạy xuống luôn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui