Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Bị Trần Hiểu Ý đầu độc Bạc Cạnh là kẻ “Đầu óc có tật xấu”, hắn nắm tay Bạch Nhạc Ninh đi ra khỏi vũ hội, liền ngựa quen đường cũ đem cô đi ra rừng cây nhỏ phía sau hội trường, chuẩn bị theo cửa sau trường học rời đi.

Bạch Nhạc Ninh thân mặc áo khoác dài, đầu óc choáng váng đi theo hắn một đoạn đường, bỗng nhiên cô nhớ tới một vấn đề, “Bạc ca ca khiêu vũ tốt như vậy, trước kia anh mời ai làm bạn nhảy?”

Bạc Cạnh trầm tư một lát, làm một động tác ra vẻ không hiểu câu hỏi, “Không nhớ nữa.”

Vũ hội của trường học Thánh Đản, nhìn bề ngoài thì giống như có thể tùy tiện yêu cầu ai làm bạn nhảy cũng được, nhưng mà luật bất thành văn tại vũ hội đó là vô luận nam hay nữ, chỉ cần người được mời mà bản thân lại không có bất kì quan hệ với người khác giới nào khác thì một khi nhận lời mời đối phương, vậy điều này có nghĩa là cùng đối phương tạm thời kết giao, thẳng đến khi học kì mới bắt đầu hoặc là lâu hơn.

Bạch Nhạc Ninh tưởng tượng đến cảnh những nữ sinh đỏ mặt, cùng Bạc Cạnh cùng nhau khêu vũ, liền cảm thấy lông mày của mình nhướng cao lên vài phần, làm cho mắt cô bị đau.

“Lăng nhăng!” cô thở phì phì ném ra hai chữ, đánh giá hành vi “Lỗ mãng” năm đó của Bạc Cạnh.

Bạc Cạnh biết rõ tiểu nha đầu này đang ăn dấm chua, trước giờ hăn cũng không giải thích, cho nên cứ cho cô hiểu lầm đi.

Bạch Nhạc Ninh đi thẳng về phía trước đi rồi một lát sau cô phát hiện người đàn ông bên cạnh cũng không giống mong muốn ân cần mà giải thích hỏi han, điều này làm cô càng thêm ủy khuất, nghĩ, nghĩ, nước mắt liền chảy xuống, “Em không làm bạn gái anh nữa!”

Bạc Cạnh từ áo khoác của Bạch Nhạc Ninh tìm ra một cái khăn quàng cổ, cẩn thận quàng lên cổ của cô.

Bạch Nhạc Ninh giận dỗi tháo khăn quàng cổ xuống, ném vào người hắn, “Em không thèm để ý tới anh!”

Chợt nghe gió đêm truyền đến một giọng nói như vô hình, “Bởi vì chưa từng có, cho nên mới không có cách nào nhớ nổi.”

Bạch Nhạc Ninh hiển nhiên không thể chấp nhận giải thích này, cô cự tuyệt Bạc Cạnh giúp cô choàng khăn quàng cổ, cô buồn bã bước về phía trước.

Bạc Cạnh cầm chặt cánh tay của cô, mười phần kiên nhẫn khuyên nhủ:“Ninh Ninh ngoan, em mà cảm lạnh thì anh đau lòng lắm.”

“Anh mới không đau lòng!” Bạch Nhạc Ninh hai mắt đẫm lệ lưng tròng nắm ống tay áo của Bạc Cạnh, giống như một đứa trẻ bị ủy khuất rất lớn, đầu cọ cọ tiến vài trong lòng hắn, “Bởi vì chúng ta kết giao, là anh có thể khi dễ người ta sao? Vì cái gì mà anh lại thích khi dễ em? trước kia anh thực dịu dàng, Bạc ca ca lúc nào cũng dịu dàng……”

Bạc Cạnh nhéo nhéo mặt của cô, yêu thương hôn lên tóc của cô, “Em phải thích ứng anh như vậy, ngày trước như vậy đó chính là thái độ đối đãi với em gái, em có thể hiểu được khác biệt trong đó không?”

Bạch Nhạc Ninh lắc đầu, “Em không hiểu được! Em chỉ biết anh đối với em không tốt ! Em không cần cùng Bạc ca ca làm người yêu được không? Bạc ca anh mau biến trở về bộ dáng trước kia đi, được không, được không?”

Liên tiếp “Được không”, hô lên như là tiếng lòng của một đứa trẻ nhỏ, không nói đạo lý lại tùy hứng làm nũng, đại diện cho một cô bé mới mười ba tuổi, không hiểu tâm tư phức tạp của hắn.

Quá sớm sao?

Bạc Cạnh cự tuyệt thừa nhận mình quá nóng vội, cho nên cường ngạnh nói: “Nhìn anh! Nói cho anh biết, em thật sự không muốn cùng anh cùng một chỗ, anh lập tức buông mọi thứ của Bạch gia, trở lại Anh quốc không bao giờ nữa trở lại!”

Hắn ti bỉ dùng loại thủ đoạn này để đe dọa Bạch Nhạc Ninh, làm cho cô không thể không đối mặt cảm tình cùa mình.

Bạch Nhạc Ninh nâng mặt lên.

Xa xa ngọn đèn nới vũ hội chiếu đến bên người bọn họ, Bạc Cạnh trong mắt rạng rỡ, như là muốn nhìn thấu trái tim của cô.

Bạch Nhạc Ninh mê muội, cô cảm giác ánh mắt Bạc Cạnh bỗng nhiên dào dạt như nước, rồi bỗng nhiên biến thành một ngọn lửa, xoáy vào làm cho cô không thể kháng cự, suýt nữa rơi vào chỗ làm cho người ta say mê, làm cho người ta thuyết phục.

Bạch Nhạc Ninh bối rối che hai mắt của mình.

“Em không biết!Em không biết!” Cô chỉ có thể trốn tránh, bởi vì cô luyến tiếc Bạc Cạnh, cô không muốn rời đi hắn!

“Không được đi, không được rời đi!” Cô chỉ có thể mãnh liệt quát to lên, tuy rằng cô hiểu được một khi hắn hạ quyết tâm, bất kì ai cũng ngăn không được .

Bạc Cạnh nhìn thật sâu vào mắt của cô,“Không muốn anh đi sao? Em có lý do gì mà lưu lại anh?”

Bạch Nhạc Ninh càng hoảng, “Không đi được không?Em, em……” Cô nhẫn tâm cắn răng, “Vừa rồi là em nói dối đó, em thích Bạc ca ca, không muốn cùng Bạc ca ca tách ra…… Bạc ca ca, em không tùy hứng nữa được không? em đáp ứng anh, anh nói cái gì em đều đáp ứng anh! Đừng đi Anh quốc, đừng đi……” Nói xong, nàng thật muốn khóc, nước mắt ở hốc mắt đã muốn chảy xuống.

Nghe xong thổ lộ của Bạch Nhạc Ninh, Bạc Cạnh mừng rỡ không thôi, nhưng hắn không có biểu lộ ở trên mặt, chỉ kích động một lần nữa đem bảo bối của cả đời hắn ôm trước ngực, gắt gao ôm chặt, “Đây chính là lựa chọn của em, em không muốn anh đi, muốn cùng anh một chỗ, vậy em sẽ phải thích ứng thay đổi của anh.”

Bạch Nhạc Ninh nén nước mắt trong ánh mắt, cẩn thận nhìn hắn, không xác định hỏi: “Nếu em có thể ngoan ngoãn nghe lời, Bạc ca ca liền thật sự không đi Anh quốc sao?”

Cô vẫn biết, năm đó cha cô cũng không có đem nhà hắn ở Anh quốc bán đi, mà những năm gần đây biểu hiện của Bạc Cạnh cũng đã chứng minh, không có Bạch gia, hắn vẫn có thể sống hoàn hảo, đáy lòng của cô cũng có sự sợ hãi thật sâu, sợ hắn như vậy mà bỏ đi, cô vẫn là chỉ là một đứa trẻ, mà đứa trẻ thường thường đều có cảm giác không an toàn.

Bạc Cạnh dùng nụ hôn che đi bất an của cô, “Chỉ cần em cùng anh là được.”

Chiếm được cam đoan của hắn, Bạch Nhạc Ninh toàn thân rốt cục buông lỏng xuống, lại không biết làm sao , tùy ý hắn ở môi của cô tàn sát bừa bãi.

Cảm giác được bé ngoan trong lòng ngoan ngoãn chiều theo, rõ ràng Bạc Cạnh, hắn lại một lần nữa lấy được thắng lợi, hơn nữa lần này còn liên quan đến hạnh phúc cả đời của hắn.

Về phần quá trình…… Không nên hỏi hắn quá trình như thế nào, bởi vì hắn thầm nghĩ hưởng thụ kết quả là tốt rồi.

Mấy năm sau.

c đại tá viên nơi nào đó lâm trở hạ, có hai vị mỹ nữ đang giằng co với nhau.

“Ninh Ninh, Ninh Ninh tốt của tớ! Đi thôi, đi thôi, đi thôi!”

“Không đi!” Thái độ thật kiên quyết.

“Đi thôi, đi thôi!Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, cậu không thể giúp tớ lần này sao? Tớ thất tình đã vài lần, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn ta người ta cô đơn vượt qua thất tình lần này sao?” Cô vừa nhõng nhẽo vừa cứng rắn nói.

Bạch Nhạc Ninh chần chờ, “Không được……”

“Đi thôi đi thôi! Chỉ là ăn một bữa cơm, ca hát mà thôi, vì cái gì mà không thể đi? Ngày mai là cuối tuần , đêm nay cuồng hoan một chút thôi mà!”

Không cần hoài nghi, hai vị mỹ nữ này đúng là Bạch Nhạc Ninh không bao giờ thích tham gia vào những hoạt động khác, và Trần Hiểu Ý người luôn thích tham gia vào những hoạt động ăn chơi; Vốn Bạch Nhạc Ninh là hoa có chủ, không cần quan hệ hữu nghị, nhưng Trần Hiểu Ý tuyên bố mình là một người đang đau khổ, không thể không lôi kéo bạn bè cùng đi.

Bạch Nhạc Ninh ngẫm lại, cũng sợ tửu lượng của bạn tốt, lúc say lại nháo nhào lên nói lung tung, cho nên cô cố gắng nói: “Tớ gọi điện thoại hỏi một chút Bạc ca ca.”

Trần Hiểu Ý chấn kinh rồi, “Có lầm hay không hả! Cậu bây giờ đã hai mươi tuổi không phải mười tuổi nha! Loại việc nhỏ như vậy cũng muốn gọi điện thoại báo cáo sao?”

Bạch Nhạc Ninh thở dài: “Cậu cũng không phải không biết, anh ấy có bao nhiêu nghiêm……”

Trần Hiểu Ý tức giận nói, “Tớ đương nhiên biết! Nhưng mà cậu cũng không thể để lão trúc mã nhà cậu quản ly thái quá như vậy chứ? Con chó còn có thời gian tản bộ đó! Liền ngươi cả ngày trở về nhà sốt ruột, so với cẩu còn trung thành và tận tâm hơn!”

Bạch Nhạc Ninh bất mãn ,“Trần, Hiểu, Ý! Cậu ngậm miệng lại! nói lần nữa, Bạc ca ca mới không già, anh ấy là tuổi trẻ đầy hứa hẹn!”

“Đủ rồi đó!” Trần Hiểu Ý khinh thường nhìn cô liếc mắt một cái, nhiều năm làm bạn tốt như vậy, điểm yếu này của Bạch Nhạc Ninh, cô luôn để vào mắt, ghi tạc trong lòng , về phần cái tên gian thương âm hiểm lang trá Bạc Cạnh kia, cô càng biết rõ chân tướng hơn ai hết.

“Cậu lúc nào cũng xem hắn như bảo bối, muốn tớ nói sao, cậu quả thực chính là luyến phụ tình tiết, cư nhiên thật sự thích hắn thích nhiều năm như vậy! Tớ nguyên bản còn tưởng rằng, cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị thế giới hào hoa bên ngoài tẩy não, một lần nữa có thể chọn được người đàn ông tốt, không nghĩ tới, cậu cuồng dại không thay đổi, si tình một mảnh, này đều nhiều hơn thiếu niên , còn treo cổ ở hắn kia khỏa hắc thấu tâm lão trên cây, tên kia rốt cuộc làm phép thuật gì, hay là công phu trên giường quá tốt, làm cậu muốn ngừng cũng không được……”

“Câm miệng! Cậu ngậm miệng lại ngay!” Bạch Nhạc Ninh thét chói tai , tuy rằng biết xung quanh không có người nghe lén, nhưng vẫn như cũ nhích người lại, kéo lấy khóe miệng của Trần Hiểu Ý, vừa tức vừa thẹn, “Cậu nói bậy bạ gì đó a!Cậu còn nói nữa, tớ sẽ không làm bạn với cậu nữa, tớ tốt bụng muốn giúp cậu, nhưng cậu lại nói Bạc ca ca như vậy,tớ thật tức giận!”

Càng lớn lên, công phu mồm miệng cuả Trần Hiểu Ý cũng càng ngày càng lợi hại, xí quản hệ thứ nhất lời nói ác độc nữ thêm mỹ nữ phi nàng đừng chúc, ở trước mặt cô, Bạch Nhạc Ninh hệ tiếng Trung năm nhất, cũng chỉ có thể cam chịu, dựa vào cái miệng của cô, không thể nào tài năng ngăn cản cô tiếp tục nói ẩu nói tả.

“Hơn nữa Bạc ca ca có rất nhiều người thích, tớ trẻ con như vậy, rất sợ hắn thay lòng đổi dạ……” Bạch Nhạc Ninh gặp Trần Hiểu Ý cho nên không hề đỏ mặt mà nói ra, cô buông tay, mất mát khó nén thì thào tự nói.

“Sách, buồn lo vô cớ!” Trần Hiểu Ý nghe vậy sửng sốt trong chốc lát, vừa cười vừa dùng phương thức của mình cổ vũ bạn tốt,“Lão trúc mã nhà cậu, thừa hành mười năm sau nguồn sáng thị dưỡng thành kế hoạch, với lai lịch này của hắn thì phụ nữ muốn chen chân vào đều đếm không xuể, nếu như cậu muốn để tâm thì phải để tới cả trăm cái!”

Bạch Nhạc Ninh đỏ mặt cả nửa ngày, cuối cùng do Trần Hiểu Ý nhắc nhở, mới lấy di động ra, nói về việc hôm nay sẽ làm với Bạc Cạnh.

Hai ba tiếng reo, điện thoại liền được bắt máy .

Vừa nghe được một tiếng ôn nhu “Ninh Ninh”, di động đã bị Trần Hiểu Ý cướp đi, “Bạc đại ca sao? A phải phải phải, em là Trần Hiểu Ý, không có gì chuyện gì lớn, chính là hôm nay em muốn cùng tiểu Ninh Ninh làm một chút chuyện nhò, tiểu Ninh có thể về muộn một chút…… A? Anh nói sao? Ha ha, kia đương nhiên là không có khả năng ! Ừ — không, ta không có lệ, ta nào dám có lệ ngài đâu…… Được rồi, em đãi mà! Em không phải vừa thất tình sao? Em nghĩ tìm chuyện làm để giải buồn…… Ai nha, đó là em không gặp phải vĩ đại nhân tài như anh đây, không có biện pháp, đành phải vẫn như vậy hạt được thông qua …… Ai? Anh thật nói oan cho người tốt, em khi nào thì làm hư Ninh Ninh chứ? Đúng không, Bạc đại ca anh cũng biết, em chính là như vậy đạt đến một trình độ nào đó…… Yên tâm đi! Đại soái ca, em sẽ tận tâm hết sức giúp anh giúp tiểu Ninh Ninh đuổi đi ruồi bọ ong bướm a! Yên tâm, em tuyệt đối không làm cho tiểu Ninh Ninh thiếu mất một sợi tó …… A? Sẽ không, sẽ không, em thề em hôm nay tuyệt đối không uống rượu ! Em nói thật đó…… Cái gì? Ác. Được!”

Sau một cuộc đối thoại dài thật dài, Trần Hiểu Ý nhanh tay đem củ khoai lang nóng hổi ném cho Bạch Nhạc Ninh, “Trúc mã nhà cậu đòi cậu nghe điện thoại.”

Nói giỡn hay sao, nói thêm nữa vài câu, cô có thể trực tiếp thăng thiên đi yết kiến Thượng Đế, Bạc gia ca ca khí thế thật sự là một năm so với một năm càng mạnh mẽ hơn, lúc này, cách di động đều có thể cảm giác được, giống như đang âm hiểm đứng ở phía sau cô vậy.

Bạch Nhạc Ninh tiếp được Trần Hiểu Ý đưa tới được di động,“Bạc ca ca?”

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạc Cạnh xuyên thấu qua ống nghe truyền đến: “Ninh Ninh, Trần Hiểu Ý tìm em đi ăn cơm sao? Trước kia không phải là ăn bữa trưa sao?”

Bạch Nhạc Ninh che di động, đi đến một bên, “Bạc ca ca, chỉ là đi ăn một bữa cơm, không có gì khác.”

Cô cùng Ý Ý cũng không dám nói, đây là họp mặt bạn bè, bằng không Bạc ca ca sẽ trở nên rất khủng bố, sau đó sẽ trừng phạt cô……

Thu hồi lại trong đầu sự việc không cần phải nhớ lại trước kia, Bạch Nhạc Ninh dịu dàng nói ra, trưng cầu ý kiến của Bạc Cạnh ý: “Em có thể đi được không?”

Một chỗ khác, Bạc Cạnh mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương, nhưng âm thanh lại mảy may không lòi ra nửa điểm dấu hiệu: “Tốt lắm, em đi đi, đừng làm cho anh chờ quá trễ là được.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng mà truyền đến giọng nói của Bạch Nhạc Ninh:“…… Ân.”

Thu hồi di động, Bạch Nhạc Ninh ở tại chỗ ngưng đọng trong chốc lát, mới giảm bớt đỏ ửng trên mặt.

Thật là, Bạc ca ca để làm sao mà nói lời mói ái muội như vậy chứ? Cái gì mà đừng làm cho hắn chờ quá muộn linh tinh ……

Trần Hiểu Ý vỗ sau lưng cô, “Đồng ý không?”

Bạch Nhạc Ninh xoay người, cúi đầu, đem mặt giấu ở hướng mà bạn tốt nhìn không tới, nói: “Đồng ý .”

Đã cùng Bạc Cạnh trò chuyện xong, lá gan của Trần Hiểu Ý cũng lớn thêm một chút, hiện tại thấy Nhạc Ninh như vậy, Trần Hiểu Ý liền nhìn không quen, liếc mắt xem xét cô,“Xem bộ dạng tiểu tức phụ của cậu, thật không có tiền đồ! Sớm bị người ta ăn sạch rồi phải không?”

Bạch Nhạc Ninh trên mặt đỏ như muốn xuất huyết, hằn học nhìn cô, “Nói thêm một câu nữa, tớ liền tuyệt giao với cậu! Cậu cũng đừng mong tớ cùng cậu đi cái gì mà họp mặt bạn bè!”

Trần Hiểu Ý lập tức thu hồi cợt nhả, nghiêm túc đứng đắn vỗ ngực cam đoan: “Tớ lấy nhân cách đảm bảo, từ giờ trở đi đến buổi sáng ngày mai, tớ tuyệt đối sẽ không nói một câu có liên quan đến lão trúc mã nhà cậu!”

Tiếp theo, Trần Hiểu Ý liền biểu đạt thành ý của cô, cùng cuối kỳ cuộc thi tiền điên cuồng thư xác nhận dường như, đem toàn bộ thanh viên nam của cuộc họp mặt, giới thiệu một lần, cuối cùng còn nói: “Mắt thấy có thể nhầm lẫn, tai nghe có chuyện không đúng, mặc kệ bên ngoài là cái dạng gì, phải xem trước mới được.”

Bạch Nhạc Ninh khinh miệt liếc mắt một cái, từ chối cho ý kiến, “Nga, tớ hiểu được, phải đẹp trai mới được.”

Trần Hiểu Ý hắc hắc nở nụ cười, hào sảng ôm bả vai của cô, “Kia là đương nhiên, vẫn là tiểu Ninh Ninh hiểu sở thích của tớ, đại đa số nam sinh ở đây tuy rằng tinh anh chiếm đa số, bất quá cũng là có tên ‘Diện mạo hoang vắng’ nha, tớ cũng không nghĩ kiếm cải khô mang về.”

“Cái gì mà cải khô, cỏ dại ……” Bạch Nhạc Ninh nhịn không được nở nụ cười, “Bạc ca ca cũng là tốt nghiệp đại học T.”

Trần Hiểu Ý rung đùi đắc ý nói: “Hoang vắng, kia mới nghiêm túc chính hoang vắng, đều bị ngươi thải đi rồi, hắn có thể không hoang vắng sao?”

Bạch Nhạc Ninh tức giận,“Không phải mới vừa còn nói không hề nói chuyện về Bạc ca ca sao? Bây giờ sao lại như vậy?”

Trần Hiểu Ý đem hai tay giơ lên bày ra bộ dáng đầu hàng,“Lão gia tha mạng nha! Thật sự là do lão gia ngài chính mình không cẩn thận nói trước nha, cùng tiểu nhân không có chút quan hệ!”

Bạch Nhạc Ninh xì một chút cười ra tiếng, đối đùa giỡn hành vi cua hoàn toàn không có cách .

Hai người vưà cười vừa nói đi vào cửa trường học, đã thấy người quen đứng ở ngoài cửa, cầm di động không biết đang nói cái gì.

“Tinh Danh? Hắn như thế nào mà lại đến đây?” Bạch Nhạc Ninh kinh ngạc nhìn về phía Trần Hiểu Ý.

Trần Hiểu Ý thần bí hề hề nói: “Nếu không có hắn ‘ đại trấn T giáo chi bảo’, cậu nghĩ rằng tớ và cậu có thể như vậy thuận lợi liên hệ với người bên đại học T sao? Cậu cũng quá coi trọng tài xã giao của tớ.”

Bạch Nhạc Ninh trầm mặc một chút, không thể không thừa nhận này sự thật này.

Từ Tinh Danh cúp điện thoại, quay đầu lại liền nhìn thấy Bạch Nhạc Ninh cùng Trần Hiểu Ý hai người cách mình không xa, hắn nhíu nhíu lông mày, bất động thanh sắc chờ ở tại chỗ.

“Hải! Từ tiểu tử, cậu tới sớm nha!” Trần Hiểu Ý buông tay Bạch Nhạc Ninh ra, dẫn đầu chào hỏi: “Đều liên hệ được hết phải không?”

Từ Tinh Danh không nhanh không chậm nói:“Có thể liên lạc, tôi đều giúp cậu liên lạc hết, bọn họ có đi hay không là lựa chọn của bọn họ, tôi cũng không quản được. Mặt khác, ta đã nói nhiều lần rồi, không cần kêu tôi là Từ tiểu tử, tôi so với cậu còn lớn hơn mấy tháng, gọi cậu mộ tiếng chị, chính là bởi vì tôi về nước trễ, cho nên phải trì hoãn một năm học mà thôi.”

Trần Hiểu Ý cười hì hì không cử động, “Từ tiểu tử cậu càng ngày càng không đáng yêu, thực không hiểu được bà xã cậu là người như thế nào mà có thể chịu được cậu nhiều năm như vậy.” Nói xong, cô lướt qua Từ Tinh Danh, vừa đi vừa phất tay đuổi người, “Đừng cứ đứng ở cửa trường học như vậy, cẩn thận tạo thành ùn tắc giao thông, cậu có thể đi được rồi đó, người đã có bạn gái, không nằm trong phạm vi săn bắn của tôi, khi nào bà xã cậu rốt cục nghĩ thông suốt muốn đem cậu đá đi, cậu thành người độc thân, tôi có thể nghĩ đến việc có săn cậu hay không!”

Từ Tinh Danh lạnh nhạt nói: “Kiếp sau cũng không có khả năng.” Sau đó hắn thật sâu nhìn Bạch Nhạc Ninh liếc mắt một cái, “cậu cũng đi sao?”

Bạch Nhạc Ninh có điểm khó xử, “Tôi không thể để Ý Ý một mình đi hợp mặt nữa, lần trước nó……” Cô muốn nói cho hết, nhưng mà cuối cùng vẫn là quyết định giữ kín bí mật của bạn tốt khi say thì biến thành kẻ cưỡng hôn người khác, cô còn muốn nhờ Từ Tinh Danh giúp cô giữ kín bí mật với Bạc Cạnh.

Từ Tinh Danh ý vị thâm trường nhìn cô nói, “Giấy không thể gói được lửa, đi đêm có ngày gặp ma, tôi có thể giúp cậu giữ mồm giữ miệng, cậu tốt nhất vẫn là tự giải quyết cho tốt đi.” Một khi bị anh họ phát hiện hắn hôn nhẹ bảo bối của hắn tất nhiên là sẽ gạt bỏ quan hệ đang tốt đẹp của hai người, chỉ sợ có mười cái miệng cũng không thể giải oan được.

Bạch Nhạc Ninh đau khổ trong lòng, trong lòng âm thầm thở dài, cô cũng không muốn gạt Bạc ca ca, nhưng loại chuyện như thế này nếu không gạt hắn, hắn sẽ phát điên mất!

Trước khi đi, Từ Tinh Danh tốt bụng đề nghị nói: “Hai người không phải đã đính hôn sao? Đem nhẫn đính hôn của cô mang vào đi.”

Bạch Nhạc Ninh hiểu ý, vội vàng đem nhẫn từ dây chuyền lấy xuống dưới, mang vào ngón áp út tay trái.

Tuy rằng Bạch Nhạc Ninh đã thề son sắt hứa hẹn nhất định cùng bạn cùng tiến cùng lùi, nhưng làm khi ngồi vào ghế rồi, đệ thập thứ xem biểu thời điểm, cô đã muốn nhịn không được không thèm để ý đến nghĩa khí với Trần Hiểu Ý nữa mà bỏ chạy .

Sau khi ăn cơm xong, cả đám cả trai lẫn gái đều tự mình chọn vị trí yêu thích mà ngồi, có người còn muốn náo loạn, muốn đem hai người bọn họ tách ra, may mắn là Trần Hiểu Ý cứng rắn kéo lấy cô bắt cô ngồi lại bên người mình, thế này mới làm cho cô may mắn thoát khỏi khốn khổ.

Gian gian khổ khổ sống sót qua bữa tối, vốn tưởng rằng như vậy là có thể, ai ngờ có mấy người quá hưng phấn mãnh liệt đề nghị đi ca hát, điểm điểm lại số người, phát hiện hơn nữa Trần Hiểu Ý cùng Bạch Nhạc Ninh còn không có đôi có cặp cho nên có mấy người nam sinh rút ra di động lại gọi thêm người đến.

“Được tám cặp rồi, có đôi có cặp thôi!”

Bạch Nhạc Ninh tỏ vẻ muốn đi về trước, sáu người cũng đã có thể thành đôi, lại đem tới một trận phản đối.

“Aiz, như thế nào mà có thể đi trước chứ, còn không có tán ai cũng không hứa đi! Bạn tốt của anh lập tức tới đây, bộ dạng của hắn khá tốt, cùng học muội rất xứng đôi nha!” Một nam sinh tóc ngắn cười hì hì lắc lắc di động, “Anh đã gọi điện thoại rồi, học muội mà đi trong lúc này thực không cho anh mặt mũi nha!”

Trần Hiểu Ý cũng lôi kéo cô không buông tay, “Cậu dám đem tớ bỏ lại không lo hả? Tớ đến ktv liền uống rượu cho cậu xem!”

Bạch Nhạc Ninh bất đắc dĩ, đành phải đi theo cả đám rời đi, đi đến một chỗ ktv gần đó.

Trong phòng có người ca hát, có người đang nhảy múa lung tung, còn có người gọi rượu đến, yên vị không lâu cũng bắt đầu nháo nhào lên, Bạch Nhạc Ninh bị 薫 薫 quá, mãi cho đến khi bị yêu cầu hát một bài, còn tại tỉnh lại chính mình hôm nay có phải hay không rất đâu có nói, rất dễ dàng bị người ta nói ăn xong?

Lúc microphone rơi vào tay cô, Bạch Nhạc Ninh kinh ngạc, thoáng cử lui về phía sau, tận lực đề cao tạp âm: “Tôi không biết hát……” Thực tế là ngũ âm của cô không được đầy đủ.

“Hát một bài mà thôi, đừng có từ chối nữa!” Nam sinh đưa micro cho, cố ý dựa sát vào người cô mượn rượu làm loạn, muốn ăn vụng đậu hủ của cô, “Đến họp mặt bạn bè là để vui chơi thoải mái, em không trò chuyện với ai, cũng không ca hát, như vậy thực không được nha! Họp mặt không phải là để quen thêm bạn mới sao, không nói lời nào, cũng không hát làm sao mà quen bạn được?”

Bạch Nhạc Ninh trốn tránh không kịp, mắt thấy sắp bị người ta sờ vuốt đến bả vai, Trần Hiểu Ý rốt cục phát hiện, động thân mà nhào ra, bảo vệ bạn tốt, “Nè lấy tay anh ra, tôi thấy rồi đó nha!” Nói xong cô lại không chút khách khí vạch trần: “Các anh đại học T không phải thường hay quảng cáo rùm beng là có chất lượng, có giáo dưỡng hay sao? Động tay đông chân làm gì? Lấy tay ra đi, cô ấy là hoa khôi trường chúng tôi đó, nếu quan hệ của chúng tôi không tốt, cô ấy mới lười đến họp mặt với mấy người!”

Nam sinh tức giận nói: “Hoa khôi? Nếu không nghe nói các cô bộ dạng có điểm xinh đẹp, cô nghĩ rằng tôi và tụi nó nguyện ý đến để họp mặt hả?” Nói xong đã nghĩ muốn lướt qua phòng tuyến của Trần Hiểu Ý, tiếp tục bắt Bạch Nhạc Ninh.

Trần Hiểu Ý làm sao để cho hắn làm càn, lúc này cùng hắn đứng lên, Bạch Nhạc Ninh sơ đến mức nhắm thẳng bên cạnh cửa mà trốn, vừa trốn vừa kêu:“Ý Ý! Ý Ý cẩn thận bên trái!”

Ba nam sinh khác nghe đến động tĩnh bên đây, nhanh nhanh chạy đến khuyên giải: “Tốt lắm, A Khắc, cậu uống nhiều rồi, nói bậy bạ cái gì đo! Đến, đến bên này đi, đừng dùng cái miệng đầy rượu của cậu mà nói chuyện với tiểu muội muội.” Sau đó bọn họ một trái một phải, đem nam sinh mang vẻ mặt tức giận kia đi khỏi.

Nam sinh tóc ngắn kêu Bạch Nhạc Ninh là tiểu học muội liền tỏ vẻ xin lỗi nói với cô: “A Khắc bình thường sẽ không như vậy, hắn là đang — ách, thất tình, cho nên em trăm lần ngàn lần đừng để ý nha! Tên này cái gì cũng tốt, chính là tửu lượng thì không được tốt……”

Bạch Nhạc Ninh bị kinh hoảng chưa hồi phục lại được, nói: “Học trưởng, thực xin lỗi, em có thể đi trước được không?”

“Đương nhiên là……”

Nam sinh thấy như vậy, tình cảm thương tiếc chợt dâng lên, đang muốn đáp ứng cô, nhưng từ “Được” còn chưa kịp nói ra miệng, chợt nghe bên kia truyền đến âm thanh:“Khó mà được, cậu chưa thể đi được.”

Tâm tình của Trần Hiểu Ý vừa rồi còn chưa thoải mái xuống, lập tức phòng bị đứng trước Bạch Nhạc Ninh,“Anh là ai?”

Nam sinh bước ra khỏi chỗ ngồi, chỉ nhìn Trần Hiểu Ý liếc mắt một cái, liền đem lực chú ý đặt trên người Bạch Nhạc Ninh, khi hắn nhìn đến ngón tay đeo nhẫn của Bạch Nhạc Ninh, trong nháy mắt vẻ mặt rất nhanh liền thay đổi,“Ninh Ninh ngốc, cậu cư nhiên thật sự đính hôn ? Cậu mới có tí tuổi đầu?”

Cái câu “Ninh Ninh ngốc” làm cho trí nhớ đang ngủ say của Bạch Nhạc Ninh bắt đầu thức tỉnh, chỉ về hướng nam sinh cao cao,“Cậu, Cậu là cái kia, cái kia…… Lục Vịnh?”

Không có biện pháp, năm đó quả thật không đẹp tốt lắm, quả thực có thể nói là ác mộng, tuy rằng hai người chỉ là bạn học trong một năm, trong đó ngồi gần nhau cũng mới chỉ có một tháng, nhưng cái tên Lục Vịnh này, đã để lại cho Bạch Nhạc Ninh ấn tượng rất sâu, rất sâu; Bởi vì Bạch Nhạc Ninh luôn là hòn ngọc quý trên tay, chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, cái tên vô sỉ này, không ngừng bắt nạt cô làm niềm vui cho mình.

“Chính xác!” Lục Vịnh đẩy ra chướng ngại Trần Hiểu Ý, nhếch miệng cười, “Ninh Ninh ngốc, tôi đã trở về.”

Bạch Nhạc Ninh tức giận nói: “Ngươi về hay không đâu có liên quan gì tới tôi!”

Nam sinh tóc ngắn thấy bọn họ hình như có quen nhau, cũng không nói thêm gì nữa, thậm chí khó hiểu chộp vai Lục Vịnh, “Đến trễ như vậy, tự phạt ba ly đi!” Nói xong liền lặng lẽ hướng hắn nháy mắt mấy cái, “Không phải mới vừa không vui sao? Như thế nào, gặp lại mối tình đầu hả?”

Lục Vịnh cười nói: “Cảm ơn, hồng sâu xa, ngày mai mời cậu ăn cơm.”

Nam sinh tóc vừa lòng gật đầu, hướng về phía Bạch Nhạc Ninh cười thật ái muội, thuận tay đem người mà mình đã để ý nãy giờ đóng gói bắt cóc, bởi vậy Trần Hiểu Ý trong trạng thái lơ lỏng, đã bị người ta đem đi cách xa Bạch Nhạc Ninh.

Quần chúng biết ý ngồi quay quần bên sô pha các xe chỗ Bạch Nhạc Ninh cùng Lục Vịnh đang ngồi riêng hai người.

Lục Vịnh nhanh nhìn chằm chằm Bạch Nhạc Ninh ngón tay,“Cậu đính hôn hồi nào?”

Đáng giận! Bị cái tên đàn ông năm đó kiêu ngạo tới cực điểm nhanh chân tới trước!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui