Nhàn Thê Tà Phu

"Tiểu thư, không phải chúng ta lạc đường chứ?" Lục Nhi vừa lau mồ hôi vừa nói.

Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn đường núi không thấy cuối ở phía trước, bất đắc dĩ thở dài nói: "Đại khái là vậy."

Vẻ mặt Lục Nhi đau khổ hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Mộ Dung Vân Thư lại nhìn phía trước mấy lần, sau đó ở trên một tảng đá lớn ngồi xuống, nói: "Không biết."

"Tiểu thư, người không phải là muốn chờ người tới cứu chứ?" Lục Nhi hỏi.

Mộ Dung Vân Thư liếc nàng một cái, "Trừ cách đó ra còn có biện pháp khác sao?"

"...... Không có." Nếu loanh quanh đi xuống, không chừng sẽ đi chệch sang hướng khác, hay là ở chỗ này chờ đợi cứu viện thì chắc chắn hơn.

Mộ Dung Vân Thư nhấc ống tay áo to lớn, một mặt lau đi cái trán đổ mồ hôi, một mặt quan sát địa hình chung quanh. Địa thế của nơi này cho dù bằng phẳng, chung quanh trừ các tảng đá kích thước hình dạng khác nhau, chính là cây sam cành lá rậm rạp. Trên đất lá rụng rất ít, rất nát, rất ẩm ướt, muốn dùng lá cây sam nhúm lửa cũng không có khả năng.

Mặt trời lặn dần dần về hướng Tây, khí lạnh cũng càng ngày càng nặng. Mộ Dung Vân Thư không nhịn được ôm lấy hai cánh tay để tránh rét.

"Tiểu thư, người nói cô gia sẽ tìm được chúng ta sao?" Lục Nhi cũng cóng đến run lẩy bẩy, ôm hai cánh tay đứng ở bên cạnh Mộ Dung Vân Thư cuộn thành một đoàn.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Đúng." Giọng nói hết sức khẳng định.

"Ngộ nhỡ cô gia không tìm được?" Lục Nhi lại rụt cổ một cái sợ hãi, nàng cũng không muốn ngủ ngoài đồng hoang dã nha!

Mộ Dung Vân Thư nói: "Không có ngộ nhỡ."

"Người xác định?"


"Xác định."

Lục Nhi không hiểu, "Tại sao xác định như vậy? Ngay cả chúng ta đều không biết được vị trí mình ở, cô gia sao lại biết được?"

Mộ Dung Vân Thư cười nhạt, nói: "Bởi vì chàng là Sở Trường Ca."

"Nhưng mà......" Lục Nhi còn có nghi vấn, chợt từ rừng sâu truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc. Lục Nhi mừng rỡ, "Tiểu thư, có người đến rồi! Nhất định là cô gia tới tìm chúng ta rồi!"

Mộ Dung Vân Thư cũng bỗng dưng đứng lên, lần lượt vạch ra cành lá, nhìn theo phương hướng âm thanh truyền tới, chỉ thấy một con ngựa đen đang hướng bên này chạy nhanh đến, mà trên ngựa đen, chính là người nàng chờ đợi.

"Sở Trường Ca!" Mộ Dung Vân Thư kích động hướng hắn quát to một tiếng.

Sở Trường Ca đang lo lắng không dứt, âm thanh gọi như thế, nhất thời không ngừng mừng như điên, nghiêng đầu nhìn sang, "Vân Thư!" Quát to một tiếng, Sở Trường Ca nhảy lên, thuận gió mà đến.

"Vân Thư!" Một tay Sở Trường Ca ôm lấy Mộ Dung Vân Thư, thật chặt, hận không được cùng với nàng hợp thành một thể."Thật xin lỗi, ta tới chậm." Hắn thấp giọng nói xin lỗi, trong giọng nói mang theo run rẩy.

Mộ Dung Vân Thư ở trong lòng hắn lắc đầu liên tục, nói: "Là ta thực xin lỗi chàng, ta không nên cố tình gây sự, tự tiện rời Phi Dương Sơn Trang, hại chàng......" Nói đến chỗ này, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, lui về phía sau mấy bước nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn, "Chàng có bị thương không? Có gặp kẻ thù hay không?"

Sở Trường Ca nhẹ nhàng cười một tiếng, "Không có."

Nụ cười này nhìn ở trong mắt Mộ Dung Vân Thư tràn đầy mệt mỏi, để cho lòng của nàng đột nhiên níu lại, hốc mắt nóng lên, không khỏi rơi lệ.

Sở Trường Ca cười thay nàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nói: "Nàng xem ta không phải thật tốt sao? Khóc cái gì."

Mộ Dung Vân Thư như trẻ nhỏ đã làm sai, cúi thấp đầu, buồn bực không lên tiếng, nước mắt lại không cầm được rơi xuống.

Sở Trường Ca than nhẹ một tiếng, lần nữa ôm nàng vào trong ngực, cằm cương nghị đè ở trên vai nàng, dịu dàng nói: "Nàng có thể không sao, nên cái gì cũng đều tốt."


Nghe nói như thế, trong lòng Mộ Dung Vân Thư rung động một hồi, nước mắt càng không thể ngừng lại.

Sở Trường Ca nhè nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, thở dài nói: "Thật không sao."

Thấy nàng không lên tiếng, Sở Trường Ca lại nói: "Ta biết rõ nàng ở đây giận cái gì, ta bảo đảm, sẽ không có lần sau."

"Chàng không biết." Mộ Dung Vân Thư đột nhiên buồn buồn ra tiếng, đẩy hắn ra, nhìn chằm chằm đá vụn trên đất nói: "Chàng không biết ta đang giận cái gì."

"Chẳng lẽ không phải nàng giận ta thay tiểu thư Lý gia chữa thương?" Sở Trường Ca hỏi.

Mộ Dung Vân Thư lắc đầu, "Chuyện chàng chữa thương cho nàng đã sớm nói qua, ta sao lại tức giận?" Mặc dù, vừa bắt đầu xác thực có một chút tức giận, nhưng đó là bởi vì tỉnh dậy không thấy hắn, trong lòng không thoải mái.

"Vậy nàng đang giận cái gì?" Mặt Sở Trường Ca lộ vẻ nghi ngờ.

Mộ Dung Vân Thư không trả lời hắn ngay, mà giương mắt theo dõi hắn một hồi lâu, mới nói: "Dùng Hàn Băng Chân Khí hóa giải Hỏa Thần chưởng trong cơ thể tiểu thư Lý gia, cần đem toàn bộ nội lực chính mình rót vào trong cơ thể nàng, cho đến khi Hỏa Thần chưởng hoàn toàn hóa giải, lại đem nội lực thu hồi. Đúng không?"

Sở Trường Ca kinh hãi, "Làm sao nàng biết?"

Mộ Dung Vân Thư không trả lời, lại nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: "Nếu như đối phương là thể chất dương tính, như vậy nội lực có thể thu hồi bảy tám phần. Nhưng mà, nếu thể chất đối phương là âm tính, sẽ đem Chân Khí của chàng rót vào chiếm thành của mình, mà chàng nhiều nhất chỉ có thể thu hồi hai thành chân khí. Đúng không?"

Sở Trường Ca không hỏi nàng làm thế nào biết chuyện này nữa, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

" Cho nên chàng không cùng Phương Hồng Phi giao thủ, chính là lo lắng một khi trúng chiêu, nội lực cũng sẽ bị hắn hút đi. Bởi vì Hấp Tinh Đại Pháp, chính là chí âm khí."

"Không sai." Sở Trường Ca gật đầu. Rốt cuộc hiểu rõ nàng vì sao tức giận. Thì ra là, hắn cái gì cũng không thể giấu giếm.


"Mà Lý Tiểu Như, vừa lúc chính là thể chất chí âm, mặc dù sẽ không như Hấp Tinh Đại Pháp, chủ động hút đi nội lực của người, nhưng một khi có người đem nội lực rót vào trong cơ thể nàng, liền sẽ thu không trả lại. Không chỉ như thế, hơi không cẩn thận, cũng sẽ bị Chân Khí trong cơ thể nàng cắn trả, kinh mạch bị đứt đoạn, khí tuyệt mà chết." Nói xong, Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Sở Trường Ca, không chớp mắt, mang theo chút chất vấn.

Sở Trường Ca ngượng ngùng, ở khóe miệng kéo ra nụ cười tươi tắn, nói: "Nàng xem ta đây không phải rất tốt sao......"

Mộ Dung Vân Thư cắt đứt hắn, "Nếu như tỉnh dậy có người nói cho ta biết chàng bởi vì thay Lý Tiểu Như chữa thương khí tuyệt mà chết, ta nên làm gì bây giờ?"

Sở Trường Ca bị một câu nói này chấn động, thì ra là, hắn đã đánh giá thấp nàng. Nàng tức giận không phải bởi vì hắn thay người khác chữa thương, không phải bởi vì hắn che giấu tính chất nguy hiểm của việc chữa thương, mà là, sợ nàng hồn nhiên không biết hắn dưới đang tình huống gặp chuyện không may, sợ tỉnh dậy người đã không còn nữa......

Lúc này, Sở Trường Ca mới ý thức được mình có bao nhiêu nguy hiểm, nghĩ tới không muốn nàng lo lắng, lại bỏ quên một khi mình gặp chuyện không may, thì cơ hội cáo biệt cùng nàng cũng không có.

Nếu như đổi lại là hắn, cũng sẽ tình nguyện ngồi ở một bên lo lắng đề phòng chờ đợi kết quả, mà không nguyện khiến người khác tới tự nói với mình an nguy của nàng.

"Sở Trường Ca." Đôi mắt Mộ Dung Vân Thư theo dõi hắn, chợt mở miệng, từng chữ từng câu, nói năng có khí phách, "Bất kể chàng quyết định làm gì, ta đều sẽ ủng hộ chàng vô điều kiện, mặc dù trong lòng có trăm điều không muốn chàng đưa thân mình vào trong nguy hiểm, ta còn sẽ tin tưởng chàng tuyệt sẽ không làm chuyện hại mình, nhưng mà, tín nhiệm cùng lo lắng là cùng tồn tại, chàng không thể chỉ tiếp nhận tín nhiệm của ta, lại tước đoạt quyền lợi thay chàng lo lắng của ta."

Đem Sở Trường Ca chận đến sít sao, một chữ phản bác cũng nói không ra được.

Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Ta có thể vì chàng làm đẹp phòng khách, cũng có thể cùng chàng vượt mọi chông gai. Về sau, bất kể gặp phải chuyện gì, cũng không muốn lại đem ta loại bỏ bên ngoài."

"Được." Sở Trường Ca nghiêm túc gật đầu, ưng thuận cam kết. Thật ra thì hắn luôn cho rằng, nàng không phải đóa hoa dùng để thưởng thức, nhưng hắn lại thương tiếc nàng như đóa hoa, chặn lại tất cả mưa gió.

Hắn sớm nên nghĩ đến, cùng một dạng hắn không cho phép nàng bị thương tổn, nàng sao lại cho phép hắn một mình gánh chịu tất cả mưa gió? Giữa hắn và nàng, vốn cũng không nên là ai bảo vệ ai, mà là chung tay ngăn địch, nương tựa lẫn nhau mà sống.

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Trường Ca chợt cười, cười đến miệng cũng không sao khép lại.

Mộ Dung Vân Thư kỳ quái liếc hắn một cái, "Chàng cười cái gì?"

"Cười, đương nhiên là bởi vì cao hứng." Sở Trường Ca ngoắc ngoắc môi, chợt hướng bên cạnh rừng cây Tùng huýt một tiếng, con ngựa đen cùng hắn bôn ba từ trong rừng đi ra, dừng ở phía trước 2, 3 thước."Trở về đi thôi." Nói xong, Sở Trường Ca ôm lấy Mộ Dung Vân Thư nhảy một cái lên ngựa.

"Tiểu thư, cô gia, các người chờ ta một chút nha......" Lục Nhi một mặt gọi một mặt đưa tay vẫy vẫy, hy vọng có thể đem bọn họ gọi trở về.


"Á......" Mộ Dung Vân Thư mới ý thức tới mình lại bỏ quên nha hoàn của mình, lúc này đau lòng không dứt, lại nghe Sở Trường Ca nói: "Có người sẽ mang nàng trở về, không cần lo lắng."

Mộ Dung Vân Thư nở một nụ cười, như vậy cũng tốt. Chỉ là sau khi trở về, lại tránh không khỏi bị nha đầu kia nói thầm một phen.

*

Tuấn mã màu đen trong bóng chiều bay nhanh như gió, nhanh như ánh chớp, bốn phía an tĩnh khác thường. Mới đầu Mộ Dung Vân Thư vô tâm không chú ý điểm bất thường này, nhưng theo trời càng ngày càng tối, chung quanh càng ngày càng tĩnh, yên tĩnh chỉ còn dư tiếng vó ngựa, nàng rốt cuộc phát hiện không khí chung quanh hết sức quỷ dị. Bất kể ở cái mùa gì, một con ngựa ở trong rừng ra sức chạy trốn, luôn có thể kinh động mấy con chim trong rừng, mà lúc này, không khí quanh mình lại trầm lặng, thật giống như trong rừng này không có bất cứ sinh vật nào.

"Có điểm không đúng." Mộ Dung Vân Thư thấp giọng nói.

"Ừ." Sở Trường Ca nhàn nhạt đáp một tiếng, bày tỏ hắn nghe được, lại đặt toàn bộ quan sát ở động tĩnh quanh mình, mắt nhìn bốn phía tai nghe tám hướng.

Tâm của hắn không có ở đây cũng làm cho Mộ Dung Vân Thư ý thức được kẻ địch núp ở chỗ tối tất nhiên khó giải quyết vô cùng, nếu không, hắn sẽ không phải cẩn thận như vậy.

Vào giờ phút này, Mộ Dung Vân Thư cực kỳ hối hận, nàng thật sự không nên tự tiện xuống núi, có lời gì thì nói hết ra mới phải, làm gì phải cùng hắn tức giận.

Con ngựa lại chạy mấy trăm mét về phía trước, chợt, một cây đại thụ ầm ầm ngã xuống, nằm ngang cách phía trước 20m, đem đường ngăn trở.

Sở Trường Ca vội vàng níu lại dây cương, khiến ngựa dừng lại.

Cùng lúc đó, tám người từ trên cây nhảy xuống, đứng trên cây khô ở giữa đường, mang các loại vẻ mặt dữ tợn làm cho người khác nôn mửa.

Sở Trường Ca từ trước đến giờ đối với râu ria vô danh tiểu tốt không có hứng thú, thay vào đó những người này lại nhiều lần hiện ra trước mặt hắn, khiến hắn muốn không nhớ cũng không được.

Sở Trường Ca không dấu vết đem dây cương bỏ vào trong tay Mộ Dung Vân Thư, lại nhẹ nhàng gập lại mu bàn tay nàng, ám hiệu dây cương giao cho nàng trông coi, sau đó giương mắt lạnh lùng quét về phía tám người trước mắt, nói, "Đã đến rồi, sao không cùng nhau hiện thân. Ngươi cũng biết rõ tám người bọn họ không phải đối thủ của ta."

"Ha ha ha ha...... Cho tới bây giờ ngươi còn dám nói lời ngông cuồng! Ha ha ha ha......" Theo tiếng cười cực âm này vang ra, trên không trung xoay tròn mấy vòng, một người mặt trắng áo đen rơi xuống trước tám người mặt quỷ, mang theo vẻ mặt dữ tợn đáng sợ giống nhau.

"Giang Đô Thập Quỷ, đã đến đông đủ. Rất tốt, giải quyết một lần, cũng tránh cho các ngươi ngày sau trở lại tìm ta xúi quẩy." Sở Trường Ca lạnh lùng nói.

Mộ Dung Vân Thư sợ hãi, cộng thêm người đến sau, rõ ràng chỉ có chín người, sao hắn nói là Thập Quỷ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận