Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, trong nháy mắt xuân đi thu đến, cây cối xanh mượt một màu đang bắt đầu già cỗi, mà tâm tình Mộ Dung Vân Thư vừa mới bắt đầu tốt.
Ba tháng trôi qua, Mộ Dung Vân Thư vẫn bị Ngũ Độc giáo ưu ái tiếp đón, hưởng thụ đãi ngộ cấp Thái Hậu trong giáo, so với Phi Dương Sơn Trang chỉ hơn không kém.
Chỉ là tâm tình vừa mới bắt đầu biến chuyển từ tối hôm qua. Chính xác mà nói, là buổi sáng hôm nay, dù sao, qua nửa đêm là đã sang ngày thứ hai rồi.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Mộ Dung Vân Thư khẽ nhếch miệng, hướng về phía quyển sách trên tay, cười khúc khích.
Nha hoàn đứng ở hai bên trái phải vừa hầu hạ, kiêm trông chừng liếc mắt nhìn nhau, nàng đang cười cái gì vậy? Hai người cảm thấy mờ mịt, thật sự không giải thích được vì sao Mộ Dung Vân Thư lại bật cười, nụ cười kia, nếu đặt ở trên mặt người khác, họ còn tưởng rằng mình gặp người điên. Chỉ là hai nha hoàn cũng không để ý vấn đề mà họ hoang mang này qua lâu, bởi vì các nàng đã thấy nhưng không thể nói gì vì thói quen không nhìn thấy, không biết gì hết. Dù sao, có chút vấn đề, người có địa vị như họ cũng không thể nghĩ thông suốt. Ví dụ như, đều là tù binh, tại sao Sở Trường Ca lại bị nhét vào đại lao, Mộ Dung Vân Thư giống như được nghỉ phép, cả ngày uống trà đọc sách, viết chữ vẽ tranh?
Mới đầu họ có thắc mắc nhưng không dám hỏi, về sau thân quen dần với Mộ Dung Vân Thư, cũng bắt đầu hỏi nàng một vài vấn đề, nhưng nàng trả lời cao thâm đầy ẩn ý, nghe không hiểu, mà càng nghe thì càng hồ đồ, vì vậy sau đó họ lại dứt khoát không hỏi, khiến nghi vấn chết ở trong bụng, nghe Thánh nữ an bài làm việc.
"Mộ Dung tiểu thư, buổi trưa người muốn ăn cái gì?" Nha hoàn áo trắng hỏi.
Mộ Dung Vân Thư để sách xuống, suy nghĩ một chút, nói ra mấy món ăn, cuối cùng lại thêm một câu, "Lấy cho ta thêm một bình Hoa Điêu Cổ Thiên."
Nha hoàn áo trắng nhìn về phía nha hoàn áo đen, tình huống này có thể coi là lời thánh truyền của Thánh nữ không?
Nha hoàn áo đen cũng có chỗ không hiểu, "Tâm tình tiểu thư không tốt sao?" Nghe nói nếu như một người không uống rượu đột nhiên uống rượu, lại còn uống một mình, đa phần là bởi vì tâm tình không tốt.
"Không, tâm tình rất tốt." Mộ Dung Vân Thư cười nói.
"Vậy tại sao ngài lại muốn uống rượu?"
"Ăn mừng."
"Ăn mừng cái gì?"
"Chuyện vui."
Nha hoàn áo đen còn muốn tiếp tục hỏi ‘việc vui gì’, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào, không phải nàng không muốn hiểu, mà là, mặc dù hỏi, cũng không có được đáp án.
"Nô tỳ sẽ đi phân phó phòng bếp chuẩn bị." Nha hoàn áo đen hướng nha hoàn áo trắng nháy mắt, hai người một trước một sau đi ra ngoài sân nhỏ, ở bên ngoài nói thầm.
Mộ Dung Vân Thư đem sự mờ ám của hai người thu hết vào mắt, chỉ nhàn nhạt cười cười, nâng cuốn sách lên, tiếp tục đọc.
Suy nghĩ bay lượn, trong đầu lại hiện ra chuyện tối hôm qua ——
......
Nửa ngủ nửa tỉnh, chợt nghe có người ở bên tai khẽ gọi tên nàng, rất nhẹ nhàng ôn nhu, rõ ràng là gọi nàng, rồi lại cẩn thận chỉ sợ đánh thức nàng, một âm thanh rất mâu thuẫn, chợt thấp chợt cao, như có như không.
Mộ Dung Vân Thư cố gắng hết sức mở mắt ra, nhưng không chống lại được sự nặng nề, cố gắng mở mắt.
Một lát sau, cái thanh âm kia chợt không kêu tên của nàng nữa, lầm bầm, lảm nhảm, thì thầm nói, "Thôi, an tâm ngủ đi, tối mai trở lại thăm nàng."
Ừ, tối mai lại nói chuyên vậy. Mộ Dung Vân Thư ở trong lòng nghĩ như vậy, sau đó không giãy dụa nữa, kéo kéo chăn, tiếp tục ngủ.
Nửa giây sau, nàng chợt ngồi dậy, không một chút khó khăn.
Giọng nói vừa rồi, rõ ràng là của Sở Trường Ca mà!
"Sở Trường Ca, là chàng sao?" Mộ Dung Vân Thư một mặt thấp hỏi, một mặt kích động nhìn về phía cửa trước rồi cửa sổ, hy vọng hắn còn chưa đi xa. Quả nhiên, hắn đang đứng ở phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía nàng, bộ dáng kia giống như đang chuẩn bị nhảy lấy đà, đột nhiên có người kêu mà tạm ngừng, động tác ngừng lại như đi cà nhắc, phút chốc khoát tay, có chút tức cười.
Mộ Dung Vân Thư buồn cười, nói: "Chàng còn bày tư thế như vậy bao lâu nữa đây?”
Sở Trường Ca giữ vững tư thế vốn có, xoay tròn 180 độ, nhướng mày nhìn nàng làm như thật nói: "Cho đến khi nàng cười lên tiếng tới mới thôi."
Mộ Dung Vân Thư bị hành động này đập vào mắt, sợ run mấy cái, ngay sau đó cười hì hì một tiếng. Không phải nàng cố ý cười cho hắn nhìn, nhìn bộ dáng hắn bây giờ, nhịn cười cũng quá khó khăn.
"Tốt lắm." Sở Trường Ca thu chân tay lại, thật hạnh phúc vì nhìn thấy nàng cười thoải mái như vậy. Trải qua mấy ngày nay, hắn mặc dù bị giam ở trong địa lao nhưng mọi chuyện của nàng hắn đều biết rõ như trong lòng bàn tay. Biết nàng cả ngày đều buồn bực, hắn quả thật muốn lập tức phá tù đi ra. Trong người hắn không có thương tích, mà địa lao Ngũ Độc Giáo đề phòng nghiêm ngặt, cơ quan rắc rối, người bình thường không xông vào được, hắn không tìm được nơi nào luyện công thích hợp hơn nơi này. Cũng may, võ công của hắn hồi phục khá nhanh, trong ba tháng này, hắn ngày đêm khổ luyện, cuối cùng đã hoàn toàn khôi phục được.
"Phu nhân, trải qua nhiều ngày, nàng có nhớ ta không?" Sở Trường Ca một mặt cười xấu xa hỏi, một mặt cởi quần áo cởi giày, động tác tự nhiên, như trượng phu đêm khuya trở về nhà, chui vào chiếc giường ấm áp của thê tử.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Trong địa lao không có giường."
"Đúng vậy, không có......" Lời vừa nói được một nửa, Sở Trường Ca chợt ý thức được nàng không phải hỏi là ‘trong địa lao không có giường?’, mà là ‘trong địa lao không có giường!’. Đây hoàn toàn là câu trần thuật, cho nên, ý của nàng phải là —— ngại hắn bẩn.
Phản ứng gì thế này? Ngại hắn bẩn?
Này, này...... Lời nói so với lúc hắn tính hoàn toàn không có!
Mặc dù hắn không hy vọng nàng sẽ ôm hắn bày tỏ nỗi lòng, nhưng mà, dù gì cũng là xa cách biệt ly, giờ mới gặp lại, cho dù không thích cũng phải cố gắng khóc, ít nhất cũng nên cho hắn một ánh mắt tình cảm, nhớ nhung mãnh liệt chứ? (anh tự kỉ à ^^)
Sở Trường Ca phát hiện, từ khi hắn xoay người lại, nàng cũng không nhìn hắn một cái, cho dù nhìn, cũng chỉ là cái nhìn thoáng qua, không để ý đến dáng vẻ của hắn. Nàng trước kia không phải như thế. Chẳng lẽ, hắn biến dạng rồi sao?
Sở Trường Ca giơ tay lên sờ sờ mặt, ở trong một niềm thương tiếc nho nhỏ, nói: "Trước khi ta tới đã rửa mặt rồi."
Mộ Dung Vân Thư như chợt hiểu, đôi mắt lay động, sau đó vẻ mặt cô đơn nói: "Thì ra sau khi ra ngoài, chuyện chàng làm đầu tiên là rửa mặt."
Những lời này có một ý tứ khác chính là: thì ra trong lòng chàng hình tượng mới là quan trọng nhất. Sở Trường Ca là người thông minh, dĩ nhiên không coi thường hành động và lời nói của nàng. Chỉ là, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác trong đáy mắt nàng có một nụ cười, cùng với vẻ cô đơn trên mặt nàng hoàn toàn ngược lại.
Là ảo giác thôi. Sở Trường Ca tự an ủi mình, sau đó đem nụ cười kia ném ra phía sau, thâm tình khẩn thiết nói: "Ta vừa ra ngoài liền hận chính mình không thể lập tức bay ngay đến bên cạnh nàng, còn có tâm ý đâu để mà đi tắm”. Ngụ ý nàng mới là người quan trọng nhất.
Mộ Dung Vân Thư không vì vậy mà cảm động, ngược lại vén chăn lên, xuống giường, ý là nói: "Giường tặng cho chàng."
"A......" Sở Trường Ca trợn tròn mắt. Nàng không thể coi thường ba tháng không tắm, vì ngủ đống rơm mà......
Được rồi. Xác thực không thể.
Sở Trường Ca vốn không cảm thấy có cái gì, bây giờ suy nghĩ một chút, thật ghê tởm. Hắn đã ba tháng không tắm......
Nói đi nói lại, ba tháng không tắm làm sao có thể giữ vững đươc hình tượng phong lưu phóng khoáng đây.
"Chờ, ta lập tức trở lại." Sở Trường Ca từ trên giường nhảy dựng lên, đang định đi ra ngoài tìm nơi để tắm rửa, lại nghe nàng nói một câu làm lặng đi thật lâu rồi mới có phản ứng được, đó là —— "Tắm ở đây đi."
"Nơi này?" Sở Trường Ca cho là mình nghe lầm. Cho tới nay nàng đều xấu hổ, cùng nhau tắm rửa nàng quyết không chịu, hôm nay vì sao lại đột nhiên yêu cầu hắn ở nơi này, trước mắt nàng, thân thể trần truồng......
"Ừ, nơi này." Mộ Dung Vân Thư nói.
Sở Trường Ca ngay lập tức vui vẻ nói, "Tốt, ở chỗ này." Cùng nữ nhân mình yêu cởi áo, nới dây lưng, đó cũng là một loại tình thú. “Nhưng dung cái gì để tắm đây?” Lại không thấy nước, cũng không có thùng nước tắm. Cũng không thể giặt khô đấy chứ? Hắn dám xác định, giặt khô so không tắm còn đáng sợ hơn.
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nói: "Giáo chủ muốn tắm rửa, còn không đi lấy nước?"
Sở Trường Ca ngẩn ra, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra, cười ha hả nói: "Thì ra nàng đã phát hiện."
"Chín người trước mắt này giống như bóng ma lúc ẩn lúc hiện, để ý là có thể phát hiện ra." Mộ Dung Vân Thư nói như là chuyện đương nhiên. (chín mỹ nam sắp lên sàn ^^)
Chín người núp trong bóng tối cũng đã bị nội thương. Ngay cả sự hiện hữu của mình cũng bị nữ tử yếu đuối không biết võ công này phát hiện ra, thật là uổng công mấy chục năm luyện công phu! Thật may mắn là bọn họ không gặp người nào dưới tình huống này, nếu có thì đúng là không có mặt mũi nào gặp người rồi.
Thất bại, thật thất bại.
Chín người yên lặng bay đi làm nhiệm vụ đun nước nóng.
Sở Trường Ca cười dằng dặc nói: "Phu nhân, nàng thật làm cho vi phu cảm thấy kiêu ngạo." Trong thiên hạ, có thể phát hiện ra hành tung của Cửu Châu đoạt mệnh La Sát, bấm tay khẽ đếm, chỉ có hai. Một là hắn, một người khác chính là nàng.
Mộ Dung Vân Thư lại liếc hắn một cái, hỏi: "Chàng có thể cho ta mượn Thanh Long thần kiếm dùng được không?"
"Dĩ nhiên có thể." Sở Trường Ca lập tức đưa Thanh Long cho nàng.
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị, Mộ Dung Vân Thư thiếu chút nữa không thể cầm nổi. Thật nặng. Mộ Dung Vân Thư dùng hai tay cầm kiếm, giương mắt nhìn về phía Sở Trường Ca, nói: "Nhắm mắt lại."
Sở Trường Ca nghe lời nhắm mắt, lập tức lại mở ra, khẩn trương hỏi, "Nàng muốn làm gì?" Trước hỏi hắn mượn kiếm, sau bảo hắn nhắm mắt lại, nhìn lại tư thế cầm kiếm của nàng, thấy thế nào cũng giống như muốn mưu sát chồng......
"Cạo râu cho chàng." Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói.
"......" Hắn không nghe nhầm chứ?
"Còn có lông mày."
"......" Nhất định là nghe nhầm.
"Địa lao Ngũ Độc Giáo thật đúng là không phải nơi dành cho người ở mà, đường đường một nam nhân anh tuấn như vậy đi vào, ra ngoài thì khó có thể phân biệt được với người rừng."
Người rừng...... Lại còn khó phân biệt...... Sở Trường Ca hóa đá một hồi lâu, chạy như bay tới gương đồng, hóa đá lần nữa.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Sở Trường Ca một đời là mỹ nam, dù lôi thôi lếch thếch thế nào cũng sẽ không giống như vậy...... Người không giống người, động vật không giống động vật, y hệt như người rừng......
Chỉ ba tháng thôi, râu mép của hắn trông thế nào mà đã dài hơn tóc rồi? Mà tóc so với ba tháng trước cũng dài gấp đôi, nếu dáng dấp hắn không cao, chỉ sợ là đã kéo dài tới đất rồi. Còn có lông mày, đây là lần đầu hắn nhìn thấy người có lông mày dài như vậy. Cực kì quỷ dị, hắn trông vậy nhưng lại không hề có một chút cảm giác đối với sự thay đổi này của mình.
Phá hủy, toàn bộ bị phá hủy.
Chuyện này chỉ sợ sẽ bị cười nhạo cả đời, không thể ngóc đầu lên được.
Nhà ngục của Ngũ Độc Giáo quả nhiên không phải dành cho người bình thường …….