Nhàn Thê Tà Phu

Đoàn người một đường hướng phía Tây, rất nhanh xuyên qua vùng đất phía đông, tiến vào tình cảnh ở Sở châu, giống như dân chạy nạn. Dọc theo con đường, Mộ Dung Vân Thư hiểu được, trong vòng ba tháng ngắn ngủn, Đại Nghiệp Vương Triều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tiên hoàng đột nhiên băng hà, thái tử Hoa Lăng Thiên đăng cơ làm đế, hiệu là Thần Võ hoàng đế. Trong tám vị vương gia thì có năm vị đã công khai hướng triều đình làm khó dễ, dựng cờ hiệu ‘Giết Phản Nghịch’, từ các phương hướng tiến công kinh thành. Còn lại ba vị vương gia —— Lương vương, Sở Vương cùng Thịnh vương —— là án binh bất động.

Sở Vương ‘Tọa Sơn Quan Hổ Đấu’, vì vậy bên trong thành Sở châu tạm thời chưa có biến động, đồng thời cũng khiến dân chạy nạn ở các thành xung quanh ùn ùn kéo tới, rối rít tới trước thành Sở châu tị nạn. Điều này làm cho mật độ dân số vốn cực lớn ở Sở châu trở nên cực kỳ chật chội.

Chỉ là dù có chật chội hơn nữa, chỉ cần có bạc, luôn sẽ có chỗ đặt chân. Huống chi Mộ Dung phủ thế lực trải rộng thiên hạ, ngoại trừ Yến châu xa xôi, bên trong các châu còn lại cũng sắp đặt biệt viện, không lo không chỗ dung thân.

Sở Trường Ca nhìn phía trước ba chữ ‘Mộ Dung phủ’ nét thanh nét đậm thật đẹp, lại nhìn ba chữ ‘Sở vương phủ’ ánh vàng lấp lánh ở cửa đối diện một cái, cười nói: "Ngôi biệt viện này phong thủy rất tốt."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Trong nhà nếu có trộm, sẽ dễ dàng báo quan."

"......" Nhà ở đối diện vương phủ, chỉ sợ tốn tiền xin, cũng không mời được trộm.

*

Cửa gỗ sơn đỏ thắm đóng chặt, Mộ Dung Vân Thư gõ vài cái, cửa mới chậm rãi mở ra, một gã sai vặt đưa đầu nhìn ra ngoài, "Người nào vậy?"

Mộ Dung Vân Thư thoáng vặn lông mày, không vui hỏi: "Ban ngày ban mặt, đóng cửa làm gì?"

Gã sai vặt trợn trắng mắt, ngáp một cái, không nhịn được nói: "Muốn đóng liền đóng, mắc mớ gì tới ngươi?"

Mộ Dung Vân Thư không cùng gã sai vặt so đo, nhàn nhạt hỏi: "Ngô quản gia đâu?"

Gã sai vặt nghe vậy thần kinh run lên, giọng nói không ngạo mạn như trước."Ngươi là đến tìm Ngô quản gia sao?" Hắn hỏi.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Không phải."


"Vậy ngươi tới làm gì?"

"Ngủ."

Gã sai vặt ngẩn người một chút, ngay sau đó phất tay ra dấu đuổi người, nói: "Ta xem ngươi trên người mặc tơ lụa, chắc là tiểu thư nhà phú quý, buồn ngủ thì đi tìm khách điếm. Bây giờ mặc dù binh hoảng mã loạn, không ít khách điếm đã đóng cửa, phòng trọ khó tìm, nhưng chỉ cần ngươi ra giá cao, thì sẽ có phòng ở. Từ nơi này đi ra ngoài quẹo trái, thì có một cái khách điếm."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy tâm trạng trầm tư, nghĩ ngợi làm thế nào trả lời hắn, qua thật lâu sau, nàng mới ngước mắt nhìn ánh mắt của gã sai vặt, vô cùng bình tĩnh nói: "Nơi này là Mộ Dung phủ?"

Gã sai vặt dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn thẳng vào mắt nàng, đương nhiên nói: "Không phải Mộ Dung phủ còn có thể là nơi nào?" Dứt lời, chỉ vào biển hiệu trên đỉnh đầu vô cùng tự hào nói: "Đại Nghiệp Vương Triều trừ Mộ Dung phủ chúng ta, còn có ai dám đem biệt viện xây ở đối diện vương phủ?"

"Rất tốt." Mộ Dung Vân Thư thì thầm một tiếng, sau đó nói: " Mộ Dung Vân Thư bây giờ vẫn còn là đương gia Mộ Dung phủ sao?"

"Này, làm sao ngươi dám gọi thẳng tục danh của Đại Tiểu Thư?!" Gã sai vặt mất hứng kêu to, thật giống như có người gọi thẳng khuê danh mẹ ruột hắn, hận không thể cuộn tay áo lên trực tiếp tranh đấu.

"Tên vốn chính là để cho người ta gọi. Hơn nữa, ta gọi tên của mình, cũng có vấn đề?" Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói.

"Tên tuổi của Đại Tiểu Thư không phải tùy tiện người nào cũng có thể gọi! Huống chi, ngươi cũng không phải là Đại Tiểu Thư......" Bỗng dưng, gã sai vặt khẩn cấp câm miệng, không dám tin nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thư, một đôi tròng mắt chỉ kém chưa trừng ra ngoài, "Ngươi, ngươi...... Người là Đại Tiểu Thư?!"

Mộ Dung Vân Thư khom môi khẽ mỉm cười, chậm rãi gật đầu.

Gã sai vặt trong nháy mắt hóa đá, đời này lần đầu nhìn thấy Đại Tiểu Thư giống như thần, thế nhưng mình coi nàng như người qua đường Giáp...... Thái độ kém không nói, còn phất tay đuổi người......

Xong rồi, toàn bộ xong rồi.


Bắp thịt gã sai vặt cứng ngắc hồi lâu, mới kéo ra một vẻ mặt ‘để cho ta đi chết đi’, hết sức lo sợ mà nói: "Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, mới vừa rồi có mắt không tròng không thể nhận ra Đại Tiểu Thư......"

"Không cần gấp gáp." Mộ Dung Vân Thư chặn lại lời của hắn, lạnh nhạt nói: "Ta cũng không nhận biết ngươi."

Gã sai vặt sửng sốt, ngay sau đó cảm động đến rơi nước mắt khom lưng hành lễ, "Đa tạ đại tiểu thư đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân." Ô ô, Đại Tiểu Thư quả nhiên là lòng dạ Bồ Tát.

Mộ Dung Vân Thư không nói gì, từ từ bước vào biệt viện, một mặt đi một mặt hỏi: "Tại sao ban ngày lại đem cửa lớn đóng chặt?"

Gã sai vặt nói: "Đại Tiểu Thư có điều không biết. Sở châu vốn cằn cỗi, rất nhiều dân chúng bụng ăn không no, áo rách quần manh, toàn dựa vào mỗi tháng Mộ Dung phủ phát cháo miễn phí mà sống qua ngày, mà từ sau khi Phản Vương các nơi cùng triều đình khai chiến, dân chạy nạn tới thành Sở châu lại càng ngày càng nhiều, trong phủ thật sự không chịu nổi chi tiêu quá lớn này, Ngô tổng quản liền hạn định số lượng cháo phát miễn phí mỗi tháng, kết quả dân chạy nạn vừa nghe nói số lượng có hạn, toàn bộ chạy tới cửa xếp hàng, từ mùng một xếp hàng đến 15, một tấc cũng không rời, chặn trước cửa khiến nước chảy cũng không lọt. Ngô tổng quản không có cách nào, liền phân phó xuống không phát cháo miễn phí nữa, không cho phép mở cửa lớn."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Nhưng thời điểm chúng ta tới, dọc theo đường đi cũng không thấy dân chạy nạn." Ngược lại trên đường cái, trong ngôi miếu đổ nát, dân chạy nạn nhiều vô số kể.

"Đó là bởi vì sáng sớm hôm nay vương phủ phái binh đem dân chạy nạn dàn xếp đến khu tị nạn ở ngoại ô." Gã sai vặt giải thích hết nguyên nhân, lại quay đầu nhìn hướng cửa, thấy cửa đối diện không có ai chú ý, liền lại thấp giọng mà nói ra: "Ta có một đồng hương là người hầu ở vương phủ, nghe hắn nói, tối mai Sở Vương muốn nhờ phú thương trong thành, yêu cầu bọn họ xuất tài sản quyên góp giúp dân chạy nạn. Nhưng mà bây giờ còn chưa có thiệp mời đưa đến phủ chúng ta."

"Quyên góp giúp dân chạy nạn?" Mày liễu của Mộ Dung Vân Thư nhướng lên, thầm nghĩ: hay là quyên góp cho Sở vương phủ mới phải.

Gã sai vặt lại nói: "Sở Vương nếu biết Đại Tiểu Thư ngài tới Sở châu, nói không chừng sẽ đích thân tới nhờ đấy." Thanh âm rất kiêu ngạo rất tự hào.

Mộ Dung Vân Thư cười nhẹ, nói: "Đi gọi Ngô tổng quản vào thư phòng."

"Vâng" gã sai vặt lập tức lĩnh mệnh rời đi, mới vừa đi ra mấy bước, lại quay đầu lại và hỏi: "Ngài biết rõ đường đi đến thư phòng sao?"


Mộ Dung Vân Thư gật đầu, "Biết." Mặc dù nàng chưa từng tới biệt viện Sở châu, nhưng biệt viện của Mộ Dung phủ khắp nơi, mỗi một tòa đều cùng cấu tạo ở Kim Lăng không khác biệt lắm, nhắm mắt lại nàng cũng có thể tìm tới thư phòng.

*

Sở Trường Ca nhịn thật lâu, từ lúc sáng đến trời tối, cuối cùng lúc Mộ Dung Vân Thư định cùng Ngô tổng quản đi dùng bữa tối thì rốt cuộc không nhịn được bạo phát.

"Phu nhân." Từ trong kẽ răng Sở Trường Ca thốt ra hai chữ này, đưa tới sự chú ý của Mộ Dung Vân Thư.

Quả nhiên, Mộ Dung Vân Thư nghe được hắn gọi, dừng bước, nhíu mày nhìn về phía hắn, sử dụng ánh mắt hỏi thăm: có chuyện gì sao?

Nhất thời bộ mặt Sở Trường Ca đen thui, suy nghĩ nên như thế nào nhanh chóng mà chính xác biểu đạt ra đáy lòng buồn bã, nhưng hắn suy nghĩ nửa ngày cũng không biết thể hiện lý do gì, cuối cùng thấy Mộ Dung Vân Thư tựa hồ không có ý định chờ đợi thêm nữa, mới vội la lên: "Nàng còn chưa hướng bọn hắn giới thiệu ta." Thật ra thì hắn muốn dùng giọng nói rất buồn bã, rất ủy khuất, nói là ‘nàng cả ngày không nhìn ta.’

Mộ Dung Vân Thư nói: "Còn cần giới thiệu sao?"

"Không cần sao?" Sở Trường Ca hỏi ngược lại. Thật ra thì hắn căn bản cũng không để ý giới thiệu hay không giới thiệu, nhưng lời đã ra miệng, hắn nhất định tiến tới.

Mộ Dung Vân Thư kỳ quái nhìn hắn mấy lần, ngược lại đối với Ngô tổng quản nói: "Đây là Sở Trường Ca, giáo chủ ma giáo, vị hôn phu của ta."

Chỉ thấy hai sợi râu mỏng, hoa râm của Ngô tổng quản run lên, dùng thanh âm run rẩy nói: "Chào cô gia." Tiểu thư lại đem vị hôn phu tương lai của mình coi thường đến vậy, hại hắn cho là cô gia cùng chín mỹ nam tử là một dạng, là một gã trong nhóm trai lơ đi theo tiểu thư, cho nên từ khi vào thư phòng, hắn không dám nhiều lời, chỉ sợ nói chuyện không nên nói.

Ngoài kinh ngạc, Ngô tổng quản không khỏi cũng thở dài một hơi. Lại nói, tiểu thư cùng giáo chủ ma giáo đính hôn rồi, thế nào còn dám ở bên ngoài trắng trợn nuôi "tiểu bạch kiểm" (trai bao), còn nuôi một đoàn.

A di đà Phật, may mắn là hắn nghĩ quá nhiều, suy nghĩ nhiều quá.

Chỉ là, còn chín vị này, là ai? Bên cạnh tiểu thư làm sao đột nhiên có nhiều thanh niên tuấn mỹ như vậy......

Thấy mặt Ngô tổng quản không hiểu, Mộ Dung Vân Thư liếc chín người ngồi ở một bên cắn hạt dưa một cái, nói: "Bọn họ không quan trọng." Ngụ ý, bọn họ chẳng qua là người qua đường Giáp Ất Bính mà thôi, ta liền không giải thích.


Đang hăng say cắn hạt dưa, chín người nghe xong lời này, chút nữa bị sặc. Bọn họ dầu gì cũng là Nhân Vật Truyện Kỳ trong giang hồ mưa gió, nàng tại sao có thể dùng ba chữ ‘không quan trọng’ để nói? Cho dù không có cách hướng người ngoài tiết lộ thân phận chân thật, dầu gì, cũng dùng bốn chữ ‘người của Ma giáo’ thay thế đi chứ.

Mặc dù lòng có bất mãn, nhưng chín người vẫn không dừng miệng, tiếp tục cắn hạt dưa.

Râu ria của Ngô tổng quản lại run lên, phí của trời, ngay trước mặt thật phí của trời, tác phong nhanh nhẹn như thế, xinh đẹp không gì sánh được, lại tập trung tinh thần cắn hạt dưa. Là một người nam nhân, lại là nam nhân có bộ dạng xinh xắn, cho dù thật sự không chịu được sự hấp dẫn của hạt dưa, cũng không cần cố gắn cắn nha! Nhiều lắm là, đợi đến đêm khuya yên tĩnh không người thì len lén cắn......

Mộ Dung Vân Thư im lặng mặt nhìn về phía Sở Trường Ca, chàng thật có nhiều thiếu sót! Ngay cả hạt dưa cũng chưa từng cho bọn hắn ăn.

Sở Trường Ca một lòng toàn bộ đặt ở trên người Mộ Dung Vân Thư, chỉ ngóng trông nàng có thể từ trong công tác ngẩng đầu lên, phát hiện hắn tồn tại, vì vậy không chú ý chín người bọn họ làm thế nào vượt qua khoảng thời gian này. Lúc này trải qua ánh mắt Mộ Dung Vân Thư nhắc nhở, mới đột nhiên phát hiện, bọn họ lại đang liều mạng cắn hạt dưa, lập tức im lặng nâng đỡ; Ặc, rất là tự trách nói: "Là ta không tốt, không có đem các ngươi nuôi thật tốt."

"......" Khóe miệng chín người mãnh liệt co lại.

Sở Trường Ca lại không hòa ái nói: "Sau này mỗi ngày đều cho các ngươi ăn hạt dưa, để cho các ngươi ăn tới no, ăn tới chết."

Chín người nghe vậy lập tức bỏ lại hạt dưa trong tay. Thức ăn ngon hơn nữa, đều không đáng phải bỏ rơi tánh mạng. Huống chi bọn họ chẳng qua là cảm thấy thời điểm nhàm chán cắn hặt dưa có thể giết thời gian.

Mộ Dung Vân Thư đột nhiên cảm thấy, chín người trước mắt, cùng với đất chưa khai hóa, duy nhất khác nhau chính là bộ dạng xinh xắn.

Sở Trường Ca rốt cuộc là từ nơi nào tìm được chín đóa hoa tuyệt thế này?

Đang lúc mọi người đều có tâm sự riêng, đều giống nhau bị Mộ Dung Vân Thư không nhìn đến, cực kỳ nhàm chán uống trà, tốn hơi thừa lời, xem thiên tượng giết thời gian, Thạch Nhị tiên sinh lên tiếng, "Tóc của ngươi xảy ra chuyện gì?" Hắn nhìn Sở Trường Ca nói.

Ngô tổng quản lập tức vễnh tai, câu hỏi của Thạch Nhị tiên sinh đúng là vấn đề hắn muốn hỏi mà không dám. Cô gia tuổi còn trẻ, tại sao có thể có một đầu tóc trắng?

Sở Trường Ca nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt, trong lòng biết nàng đã sớm đoán được lúc hắn nói láo với nàng rồi, liền không cố kỵ nữa thẳng thắn nói: "Luyện công bị hỏa công tâm nên thế." Không muốn sát phong cảnh, mới đồng ý uống thuốc. Mấy ngày nay tóc vẫn không đen, mà nàng lại chưa từng hỏi, tất nhiên đã sớm đoán được.

Thạch Nhị tiên sinh bừng tỉnh hiểu ra, "Khó trách ngươi muốn đi núi Côn Lôn." Muốn tóc trắng chuyển thành đen, trừ thủ ô ngàn năm trên núi Côn Lôn, không còn biện pháp khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận