Nhàn Thê Tà Phu

Cuối cùng, độc nhãn hải tặc quyết định đem Sở Trường Ca ném vào trong biển cũng cho hắn một cây gậy gỗ để cho hắn tự sanh tự diệt. Rất nhanh, Sở Trường Ca bị nước biển nuốt hết, không thấy tung tích.

"Lão Đại, tại sao không trực tiếp giết hắn rồi hãy vứt xác?"

"Giết hắn rồi lương tâm ta bất an."

"Thế nhưng như vậy thì ngươi có thể an tâm sao?"

"Không thể." Độc nhãn hải tặc nhìn nơi Sở Trường Ca biến mất nặng nề than thở, hắn biết, từ giây phút hắn đem Sở Trường Ca ném xuống biển, những ngày an nhàn của hắn sẽ chấm dứt. Từ đó về sau, sẽ phải vượt qua những ngày lo lắng đề phòng. Vừa sợ Sở Trường Ca chết, lại sợ Sở Trường Ca không chết.

Nếu Sở Trường Ca chết, mình sẽ chịu lương tâm khiển trách. Nếu Sở Trường Ca không chết, sẽ phải thời khắc lo lắng đề phòng hắn trở lại trả thù mình.

Mâu thuẫn, thật sự là rất mâu thuẫn.

"Aizzz ——" độc nhãn hải tặc thở dài một tiếng, "Sao ta lại xui xẻo như vậy!"

*

Trận Sóng thần này kéo dài một ngày một đêm, mặt biển rốt cuộc mới yên tĩnh lại. Thuyền câu mà đoàn người Mộ Dung Vân Thư ngồi sớm bị thổi trúng phá thành mảnh nhỏ. Cũng may trước khi thuyền bị phá hủy, bọn họ đã dùng dây thừng buộc chặt lại với nhau, giờ phút này mới không thất lạc, tất cả ôm một khối mộc bản(tấm gỗ) to trôi lơ lửng ở trên biển.

"Phu nhân, ngươi ngồi vào trên ván gỗ đi." Đông hộ pháp nói.

"Đúng vậy tiểu thư, người đang có mang, nên đi lên...... Hắt xì......" Lục Nhi nhảy mũi, cả người rùng mình một cái.

Mộ Dung Vân Thư không phản đối, trên thực tế nàng đã sớm bị đông cứng rồi. Leo lên mộc bản, nàng nói với Lục Nhi: "Mộc bản rất lớn." Ngụ ý, chứa được hai người.

Lục Nhi nghe vậy cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, nàng cũng biết bất kể như thế nào tiểu thư cũng sẽ không vứt bỏ nàng, nàng biết!

Cứ như vậy, bốn người Đông Nam Tây Bắc, một người một cạnh ôm lấy mộc bản khiến cho mộc bản giữ vững thăng bằng, Mộ Dung Vân Thư cùng Lục Nhi khoanh chân ngồi ở trên ván gỗ, ngắm nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm cứu viện.

"Ùng ục ùng ục." Lục Nhi vội vàng che bụng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.


" Ùng ục ùng ục."

" Ùng ục ùng ục."

......

Trong lúc nhất thời, âm thanh ùng ục ùng ục liên tiếp tựa như cùng tấu nhạc.

Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc đầu một cái, hôm nay nàng mới biết bụng kêu cũng có thể lây.

"Lúc trước đem dạ dày ra ói thật vô ích." Bắc hộ pháp vô cùng buồn bã giải thích nguyên nhân bụng vẫn kêu thầm thì.

Ba người Đông Nam Tây than thở rối rít nặng nề. Đời này lần đầu ra biển liền gặp gỡ Sóng thần, đời này lần đầu ngồi thuyền liền bị say tàu. Ông trời thật không nể tình, làm sao lại mất thể diện như vậy.

Lúc này, Mộ Dung Vân Thư chợt phát hiện nơi xa tựa hồ có vật gì đó hướng đến gần bọn họ, vội vàng chỉ vào nơi xa nói: "Đó là vật gì?"

Mọi người men theo ánh mắt của nàng mà nhìn, sau một lúc lâu, đồng loạt kêu lên: "Là thuyền, là thuyền!"

Giờ phút này Mộ Dung Vân Thư cũng thấy rõ ràng, thở dài một hơi. Quả nhiên trời không tuyệt đường người.

Lục Nhi cao hứng không thôi, đứng lên liều mạng hướng phía chiếc thuyền kia ngoắc, "Cứu mạng, cứu mạng......"

Người trên thuyền tựa hồ thấy được bọn họ, thay đổi hướng đi, thẳng tắp hướng bọn họ lái tới.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Chợt, Mộ Dung Vân Thư thấy rõ thật cao trên nóc cột buồm treo cờ xí, lúc này tâm trầm xuống, hỏi: "Dấu hiệu đó các ngươi có biết không?"

Nam hộ pháp nói, "Là cờ hải tặc." Giọng nói có chút ngưng trọng.

Quả nhiên như nàng suy nghĩ. Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư cũng biến thành ngưng trọng. Sơn tặc thổ phỉ trên đất bằng nàng đã thấy nhiều, cường đạo trên biển cũng là lần đầu gặp gỡ. Nghe nói bọn người hải tặc rất hung tàn, mà bốn kẻ có thể đứng ra chống đỡ lúc này lại cùng một dạng với ‘cà nhiễm sương’—— ỉu xìu. Gặp phải hải tặc chỉ sợ là mới ra khỏi miệng cọp, lại vào ổ sói.


Lục Nhi vừa nghe đối phương là hải tặc, sợ tới mức hồn cũng đi một nửa, lại không dám ngoắc, yếu ớt trốn sau lưng Mộ Dung Vân Thư, nói: "Tiểu thư, người nói bọn họ sẽ cứu chúng ta sao?"

Không đợi Mộ Dung Vân Thư trả lời, Bắc hộ pháp liền giành nói trước: "Nếu bọn họ không chịu cứu, liền đoạt thuyền hải tặc, chúng ta đổi thành hải tặc!"

"Ừ, cái ý nghĩ này không tệ." Trong lòng Nam hộ pháp bắt đầu cảm thấy cách này khả thi.

Đông hộ pháp cũng rất là đồng ý chậm rãi gật đầu, nói: "Nếu như muốn đoạt, sẽ phải Xuất Kỳ Bất Ý (bất ngờ), cố gắng nhanh, chính xác, hung ác, một bước đến nơi."

"Tiểu Bắc, khó có được lúc ngươi có tư tưởng, vinh quang và nhiệm vụ gian nan này liền giao cho ngươi." Tây hộ pháp nói.

Bắc hộ pháp vỗ ngực, đặc biệt phóng khoáng nói: "Không thành vấn đề. Chuyện này cứ để ta lo. Các ngươi cứ chờ làm hải tặc đi!"

Nghe bốn người đối thoại, Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười. Nàng sai lầm rồi, nàng không nên quên bốn người này thực sự là hộ pháp ma giáo. Dù ngu ngốc, bọn họ cũng còn là người của Ma giáo, cũng còn là hộ pháp võ công cao cường. Giành một cái thuyền hải tặc, đây chẳng qua là chuyện ngoắc một ngón út.

*

Trên thuyền, mặt độc nhãn hải tặc rối rắm nhìn người đi biển trôi lơ lửng, giãy giụa giữa cứu và không cứu.

Không cứu. Hắn sẽ chịu lương tâm khiển trách.

Cứu. Ngộ nhỡ lại cứu một con sói mắt trắng (kẻ vô ơn) thì làm sao bây giờ?

Rối rắm, thật rối rắm.

Người thiện lương và mâu thuẫn giống như hắn vậy, không nên làm hải tặc!

"Lão Đại, rốt cuộc có cứu hay không? Ngươi nhất định đừng nói cứu rồi quay đầu, đưa người ta hi vọng lại để cho người ta thất vọng, vậy quá tàn nhẫn." Một tiểu đệ hải tặc nói.

"Ta đây không phải vẫn còn suy tính sao?!" Độc nhãn hải tặc vô cùng buồn bực, một cước đá lên mép thuyền, thô lỗ mắng: "Con bà nó, trên biển làm thế nào mà nhiều người như vậy! Mà mỗi một người đều ra cửa không mang theo thuyền. Chơi trò phiêu lưu sao!"


Nên bộ mặt tiểu đệ hải tặc nhất thời đen thui: "Lão Đại, người ta rõ ràng chính là thuyền quá yếu đuối không trải qua nổi khảo nghiệm của Sóng thần bị nước biển cắn nuốt nha!"

Độc nhãn hải tặc nói: "Vậy tại sao bọn họ không đem thuyền chế tạo kiên cố một chút? Biết rõ trên biển gió to sóng lớn mà."

Khóe miệng tiểu đệ hải tặc rút lại, "Lão Đại, ngươi nói có cứu người hay không thôi."

Độc nhãn hải tặc nói: "Cứu, đương nhiên là muốn cứu. Chỉ là cứu đi lên thì đem bọn hắn trói lại, thật là chán ốm."

"Vâng" tiểu đệ hải tặc lập tức hành động, chuẩn bị dây thừng cứu người. Nhưng sợi dây còn chưa để xuống, trên biển đột nhiên văng lên một đám bọt nước, văng khắp người hắn. "Thứ gì......" Lời nói chưa xong, một sợi dây thừng tựa như vươn ra đi vòng qua trên người hắn. Tiếp theo, sợi dây lại hướng hướng khác đưa ra ma chưởng vây hải tặc. Rất nhanh, mười mấy hải tặc bị trói chung một chỗ.

"Ta đang lo sợi dây không đủ dài đấy." Bắc hộ pháp cười ha hả, đem tiểu đệ hải tặc bị trói trong dây thừng cột lên, trước lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng cột luôn, cuối cùng chỉ còn dư lại một độc nhãn hải tặc không bị trói.

Sau đó Mộ Dung Vân Thư nhìn chúng hải tặc trước mắt bị trói thành một đống, chợt giác ngộ, cái ‘đồ’ hộ pháp này, không cầu khéo léo, chỉ cầu tứ chi phát triển. Trước kia nàng thật sự không nên bởi vì đầu óc bọn họ không dùng được mà hoài nghi năng lực làm hộ pháp của bọn họ.

"Ngươi là người nào?" Mặt Độc nhãn hải tặc cảnh giác hỏi Bắc hộ pháp.

Bắc hộ pháp suy nghĩ một chút, nói: "Hải tặc, hải tặc chuyên cướp thuyền hải tặc."

Độc nhãn hải tặc vừa nghe liền nở nụ cười, nói: "Chẳng lẽ năm nay mạng ta phạm Thái tuế? Sao ai cũng đều muốn cướp thuyền của ta......"

"Còn có ai cướp thuyền của ngươi?"

Độc nhãn hải tặc quay đầu lại nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một tiểu cô nương mười tám mười chín tuổi đứng trước mặt hắn, đi theo phía sau là ba nam tử áo xanh khắp người nhếch nhác cùng một tiểu nha hoàn từ đầu đến chân ướt nhẹp, dĩ nhiên, tình trạng của nàng cũng không thật tốt, nhưng vẫn chưa có vẻ mất hồn, ngược lại bình thản ung dung, làm cho người ta nhìn cực kỳ thoải mái. "Tiểu cô nương tuổi trẻ không lo học hành, sao lại ra ngoài làm hải tặc?" Độc nhãn hải tặc cười hì hì hỏi. Trên khí chất thân nữ tử này rất thoải mái nha, làm cho người ta không đành lòng biểu hiện sắc mặt xấu.

Mộ Dung Vân Thư tựa như không nghe được lời của hắn, tăng thêm âm lượng nhắc lại một lần, "Còn có ai cướp thuyền của ngươi?"

Độc nhãn hải tặc thấy đối phương hoàn toàn không nghe thấy lời của hắn, vì vậy lỗ mũi hướng lên trời mất hứng ném ra ba chữ, "Không, muốn, nói."

"Bây giờ thì sao?" Bắc hộ pháp một tay nhéo ở cổ của hắn hỏi.

Bộ mặt Độc nhãn hải tặc kinh ngạc, "Các ngươi rốt cuộc là người nào?" Ra tay nhanh như vậy, vừa nhìn chính là Võ lâm cao thủ. Mà nữ tử vừa rồi nhìn giống như chủ nhân cho dù đã luân lạc tới trình độ như thế, vẫn như cũ một thân ‘phong hoa tuyệt đại’, hiển nhiên không giàu sang cũng quyền quý, hơn nữa tu dưỡng rất tốt, hẳn là từ gia đình phú quý.

"Ngươi trả lời vấn đề phu nhân chúng ta trước." Tay Bắc hộ pháp tăng thêm mấy phần lực đạo, lạnh lùng nói.

Độc nhãn hải tặc bị bấm thở không nổi, vội vàng nói: "Ta nói ta nói, ngươi mau buông ta ra."


Bắc hộ pháp buông tay, "Nói!"

Độc nhãn hải tặc xoay cổ mấy cái, nói: "Giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy mừng rỡ, vội vàng hỏi tới: "Chàng hiện ở đâu? Ngươi nhìn thấy chàng lúc chàng bị thương sao?"

Độc nhãn hải tặc mặt lộ vẻ cảnh giác, cách mấy giây mới nói: "Quan tâm hắn như vậy, ngươi là gì của hắn?"

"Thê tử." Mộ Dung Vân Thư nói.

Độc nhãn hải tặc vừa nghe hai chữ ‘thê tử’ tim nhất thời nhảy lỡ một nhịp, hô hấp cũng thiếu chút nữa bất động. Cũng may, thật tốt là hắn hỏi trước quan hệ của nàng cùng Sở Trường Ca, mà không có nói thẳng vị trí của Sở Trường Ca. Nếu không, để cho nàng biết hắn đem phu quân của nàng ném vào trong biển làm mồi cho cá mập, chỉ sợ hắn sẽ phải tới chỗ Diêm vương gia báo cáo.

Thấy độc nhãn hải tặc chậm chạp không mở miệng, Lục Nhi không có kiên nhẫn thúc giục: "Ngươi nói mau, nói mau, cô gia nhà ta đi đâu vậy!"

"Ặc...... Cô gia nhà ngươi...... Sở Trường Ca...... Hắn......" Độc nhãn hải tặc ấp úng thật lâu, chợt hai tay hướng trên đùi vỗ, lên tiếng khóc lớn, "Sở hiền chất...... Sở hiền chất hắn chết thật thảm...... Thật thê thảm......"

Lời vừa nói ra, trên mặt của mọi người quét một cái mất đi huyết sắc.

Mộ Dung Vân Thư lảo đảo lui lại mấy bước, không đứng vững, thiếu chút nữa ngã xuống.

"Phu nhân cẩn thận!" Đông hộ pháp cùng Nam hộ pháp từ hai bên trái phải đỡ nàng.

Mộ Dung Vân Thư hít sâu vài hơi mới giữ vững tâm tình, thân thể đứng nghiêm, giọng nói run rẩy hỏi độc nhãn hải tặc: "Ngươi nói chàng đã chết?"

Độc nhãn hải tặc thấy mặt nàng thê thảm, có chút chột dạ, do dự mấy cái, cuối cùng vẫn gật đầu, "Đúng vậy. Tối hôm qua Sóng thần đột kích, hắn bị nước biển cuốn đi rồi." Nói xong, chỉ vào các hải tặc bị trói nói: "Không tin ngươi hỏi bọn hắn, bọn họ cũng có thể làm chứng."

Chúng hải tặc gật đầu như bằm tỏi, "Dạ dạ dạ, hắn bị nước biển cuốn đi rồi."

Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc trời xoay đất chuyển, núi sông cô đơn, tìm không được điểm tựa, ầm ầm ngã xuống.

"Phu nhân!"

"Tiểu thư!"

Tứ Đại Hộ Pháp cùng Lục Nhi ở bên tai Mộ Dung Vân Thư liều mạng la lên, cái gì nàng cũng không nghe thấy. Trước mắt hiện lên, là dung nhan tà mị khuynh quốc, tao nhã lịch sự nhìn nàng cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận