Rất nhanh, bốn người Đông Nam Tây Bắc đi ra rồi quay lại, bắt lấy độc nhãn hải tặc.
Mày kiếm của Sở Trường Ca nhướng cao, nhàn nhạt nhìn bọn hắn, làm bộ dáng rửa tai lắng nghe.
"Ngươi nói đi." Bắc hộ pháp đem độc nhãn hải tặc đẩy lên trước.
Chân Độc nhãn hải tặc đứng không vững, nhìn Sở Trường Ca nói: "Không thấy thuyền."
Tròng mắt đen của Sở Trường Ca trầm xuống, hỏi: "Cái gì gọi là không thấy thuyền?"
"Căn bản cũng không có thuyền tới!" Bắc hộ pháp nói: "Là hắn giở trò."
"Ta không có! Trước đó rõ ràng có một chiếc thuyền ở trên biển, Vệ Khiêm cũng nhìn thấy......" Nói được một nửa, độc nhãn hải tặc chợt kêu khẽ một tiếng, "Vệ Khiêm đâu?!" Sau đó hết nhìn Đông tới nhìn Tây, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Vệ Khiêm.
Bốn người Đông Nam Tây Bắc hai mặt nhìn nhau. Vệ Khiêm đang ở bờ biển mò cua, nhưng mới vừa rồi ngoại trừ độc nhãn hải tặc ra không có người khác. Vậy Vệ Khiêm đi đâu?
Sở Trường Ca trầm ngâm chốc lát, nói: "Chia nhau đi tìm."
"Vâng" Đông Nam Tây Bắc đang xoay người muốn đi, chợt nghe độc nhãn hải tặc nói: "Các ngươi không cần tìm hắn."
"Tại sao?" Lục Nhi nóng nảy. Vệ Khiêm sao lại vô duyên vô cớ mất tích được?
Độc nhãn hải tặc nhìn về phía Lục Nhi, nói: "Bởi vì hắn đã đem thuyền rời đi."
"Không thể nào!" Lục Nhi không tin Vệ Khiêm sẽ bỏ bọn họ, một mình rời đi.
Độc nhãn hải tặc nói: "Lúc chúng ta phát hiện thuyền, hắn cũng đang ở đó, ta vội vàng trở lại báo tin. Nhưng bây giờ thuyền biến mất không thấy, hắn cũng mất tích. Trừ ngồi thuyền rời đi, còn có thể có giải thích gì?"
"Nhưng mà......" Lục Nhi nhìn hướng Mộ Dung Vân Thư nhờ giúp đỡ.
Mộ Dung Vân Thư không nhìn ánh mắt của Lục Nhi, hỏi độc nhãn hải tặc, "Ngươi có thấy rõ bộ dạng của chiếc thuyền kia ra sao không?"
"Không có." Độc nhãn hải tặc lắc đầu, bỗng nhiên như chợt nhớ, nói: "Ta nhớ được Vệ Khiêm ngay lập tức nói đó là đại ca hắn tới đón hắn."
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, hỏi: "Con mắt của ngươi có tật không?"
"Con mắt của ngươi mới có tật!" Độc nhãn hải tặc tức giận nói.
"Không muốn sống ngươi cứ nói thêm một tiếng!" Giọng Bắc hộ pháp mang uy hiếp, "Phu nhân hỏi ngươi lời nào ngươi phải thành thật trả lời, chớ ra vẻ oai phong."
"Ngươi!" Độc nhãn hải tặc nổi đóa, muốn phản kháng, lại tự biết phản kháng không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là buồn buồn nói: "Không có tật!"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Đã như vậy, vì sao ngươi nhìn không rõ thuyền có bộ dạng gì, mà hắn lại biết đó là thuyền của đại ca hắn?"
Độc nhãn hải tặc: "Có lẽ ánh mắt hắn đẹp nên nhìn được xa."
Mộ Dung Vân Thư nhếch mi: "Điều này cũng không thể không có khả năng. Ta nhớ được có một câu gọi ‘mắt già kèm nhèm’, ngươi bây giờ đại khái là thuộc về loại tình huống đó."
Khóe miệng Độc nhãn hải tặc co rút, trong lòng mặc niệm: lời của trẻ con, lời của trẻ con, không nên trách….
Không phải hắn không muốn phản bác, cũng không phải hắn không cách nào phản bác, mà là ở cùng bọn họ lâu như vậy hắn đã hiểu ra một sự thật, đấu với trời vô cùng vui vẻ, đấu với đất tự tìm vui thú, đấu với quái thai thì chỉ có tự tức chết mình. Hắn còn muốn sống thêm vài năm, cho nên tạm thời quyết định không lên tiếng...... Không, là tạm thời chọn lựa không nhìn thái độ của bọn họ.
Lúc này, Mộ Dung Vân Thư lại nói, "Có lẽ chẳng qua Vệ Khiêm hi vọng đó là thuyền của đại ca hắn."
Độc nhãn hải tặc bừng tỉnh hiểu ra, "Ngươi hoài nghi cái người trên thuyền kia là địch không phải bạn, bắt Vệ Khiêm đi?"
Mộ Dung Vân Thư gật đầu, "Trừ lý do đó ra, không có cách giải thích khác."
"Tại sao ngươi không hoài nghi là Vệ Khiêm một mình rời đi? Ngươi mới biết hắn hai tháng." Độc nhãn hải tặc không phục. Tính toán ra, hắn quen biết bọn họ trước, tại sao ở trong lòng bọn họ hắn là người không đáng tin tưởng?
"Chuyện này không liên quan đến quen bao lâu." Mộ Dung Vân Thư nói: "Cho dù hắn muốn rời đi một mình, đại ca hắn cũng sẽ không đáp ứng."
Độc nhãn hải tặc cau mày, càng nghe càng hồ đồ.
Mộ Dung Vân Thư lại giải thích: "Nếu là vị tướng quân kia, hắn nhất định sẽ dẫn chúng ta đi gặp Thịnh vương." Thật ra trong dự liệu của nàng, phải là Thịnh vương tự mình nghênh đón. Nếu Thịnh vương không tự mình đến nghênh đón, như vậy nhân tình nàng thiếu hắn, cũng chỉ có thể dùng bạc để hoàn lại mà thôi. Báo đáp ân tình như thế nào, cũng phải xem tình huống.
Độc nhãn hải tặc nghe được hai chữ ‘Thịnh vương’, thần sắc nhất thời cứng đơ, hỏi: "Vệ Khiêm là người của Thịnh vương?"
"Đúng vậy. Đại ca hắn chính là mãnh tướng vang danh dưới trướng của Thịnh vương." Lục Nhi tự hào nói.
Thấy thế, mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích, ý vị sâu xa nhìn Lục Nhi cười cười, sau đó nhìn về phía độc nhãn hải tặc, "Ngươi đối với Thịnh vương tựa hồ cảm thấy rất hứng thú."
Độc nhãn hải tặc xoay đầu đi, "Ngươi nghĩ quá nhiều."
"Vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Sở Trường Ca. Chàng thấy thế nào?
Sở Trường Ca nói: "Hắn là thuộc hạ của Hoàng đế Thiên Thành."
Mặt của Mộ Dung Vân Thư lộ vẻ kinh ngạc, hoàng đế Thiên Thành là phụ thân của Thịnh vương, nếu độc nhãn hải tặc là thuộc hạ của hoàng đế Thiên Thành, vì sao không đầu nhập vào Thịnh vương, mà lại làm hải tặc?
Tựa như nhìn thấu nghi ngờ của Mộ Dung Vân Thư, mặt độc nhãn hải tặc không thay đổi nói: "Ở các cảng biển, Tấn vương đều cho mai phục sát thủ, bao gồm cả Yến châu." Nếu như hắn bước vào Yến châu, không chỉ bốn bề thọ địch, còn có thể làm liên lụy tới thái tử.
"Tấn vương?" Mộ Dung Vân Thư không hiểu nhìn về phía Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca nói: "Chính là hoàng đế Thiên Khải vừa mới qua đời. Hắn là bào đệ của hoàng đế Thiên Thành. Năm đó hoàng đế Thiên Thành vì muốn cả đời yêu thương một vị phi tần, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tấn vương, cũng thống nhất một việc với Tấn vương, là không huỷ thái tử. Nhưng Tấn vương không chỉ làm trái với cam kết, hủy bỏ thái tử, còn phái người âm thầm tiêu diệt hoàng đế Thiên Thành cùng các thuộc hạ. Hắn chính là một trong những người đó, thống lĩnh Ngự Lâm quân —— Trần Đình."
Nghe Sở Trường Ca tự thuật xong, trong lòng Mộ Dung Vân Thư không khỏi sinh ra mấy phần kính nể với độc nhãn hải tặc. Một mình tình nguyện chết nơi hoang dã cũng không muốn hỗ là bề tôi của quân vương, bảo người khác sao lại không bội phục? Nàng đột nhiên cảm giác được, vô luận lúc trước hắn đã làm gì, hiện tại cũng có thể xóa bỏ. Bởi vì hắn có một lòng son dạ sắt, có một thân kiên cường bất khuất.
Mà độc nhãn hải tặc - Trần Đình lại mang bộ mặt khiếp sợ, "Sao ngươi biết tên của ta?!" Những chuyện năm xưa đúng là hắn nói cho Sở Trường Ca nghe, nhưng hắn tuyệt đối không tiết lộ tên của mình. Tên của hắn, thân thế bối cảnh, chiến tích chiến công sớm đã bị Tấn vương tiêu hủy, ngoại trừ hắn cùng Tấn vương, không có người thứ ba biết thân phận của hắn. Sao Sở Trường Ca lại biết?
Mộ Dung Vân Thư cũng nghi ngờ nhìn về phía Sở Trường Ca. Nàng cũng tò mò tại sao Sở Trường Ca lại biết rõ ràng đoạn chiến tích lịch sử hiếm ai biết như vậy, thật giống như chính mình đã trải qua.
Sở Trường Ca vốn không muốn nói những việc cũ này, nhưng nếu đã lỡ nói ra, liền không thể làm gì khác hơn là nói rõ ngọn ngành: "Từ Đường của Sở gia có bài vị của hắn!"
Mộ Dung Vân Thư nhìn Sở Trường Ca một chút, lại nhìn độc nhãn hải tặc một chút, "Các người là thân thích?"
"Không biết." Sở Trường Ca bĩu môi, nói: "Ta chỉ biết hàng năm, vào ngày mùng một tháng mười mẹ ta cũng sẽ thắp cho hắn nén hương."
Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Trần Đình, nàng tin tưởng hắn sẽ biết nhiều hơn một chút.
Quả nhiên, Trần Đình đã kích động đến không thể nói, qua hồi lâu mới vô cùng hối hận nói: "Sớm biết mẹ ngươi có lập bài vị cho ta, ban đầu dù có chuyện gì ta cũng sẽ không đem ngươi ném xuống biển."
"...... Ngươi nhất định phải nhắc lại chuyện cũ sao?" Mặt Sở Trường Ca lộ vẻ tức giận. Nếu không phải hôm đó bị buộc nghe đoạn lịch sử kia, đoán được hắn chính là cái vị ‘ân nhân’ trong miệng mẫu thân, hắn đã sớm một đao đem hắn chém thành hai nửa.
Lòng Trần Đình vẫn còn sợ hãi rụt cổ một cái, không lên tiếng, lắc đầu. Hắn muốn đem mệnh lưu lại để chết trên sa trường nha.
"Mẹ ta từng nói ngươi đã cứu cả nhà ta." Sở Trường Ca lạnh lùng cất giọng khó chịu.
"Sao lại như vậy?! Là phụ thân ngươi đã cứu ta." Trần Đình nói, "Năm đó Thánh thượng bất hạnh bị hại, ta nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy mang theo Quý Phi một đường hướng Hắc Phong Sơn mà lẫn trốn, đang nửa đường gặp phải mai phục, là phụ thân ngươi kịp thời xuất hiện đã cứu ta một mạng."
"Là ở dưới chân núi." Sở Trường Ca nói: "Cha ta sẽ không cứu người, trừ phi người kia bước chân vào Hắc Phong Sơn."
Trần Đình: "Đúng, chính vì ta biết quy củ của ma giáo, mới có thể mang theo Quý Phi trốn hướng đó."
"Quy củ gì?" Mộ Dung Vân Thư không hiểu nhìn về phía Sở Trường Ca.
"Người bước vào Hắc Phong Sơn, bất kể là sống hay chết, tất cả đều do ma giáo quyết định." Không phải Sở Trường Ca trả lời Mộ Dung Vân Thư, mà là bốn người Đông Nam Tây Bắc xếp thành một hàng đứng ở bên cạnh, vẻ mặt đầy căm phẫn. "Bốn người các ngươi không phải là...... Lầm lẫn xông vào Hắc Phong Sơn, bị chàng bắt ép lưu lại gia nhập ma giáo, trở thành hộ pháp chứ?"
Bốn người rưng rưng gật đầu. Chỉ đổ thừa ban đầu còn trẻ ngu ngốc, lầm đem ma đầu làm người tốt, nâng cốc nói cười xưng huynh gọi đệ, biểu đạt một phen hùng tâm tráng chí, chịu hắn giựt giây tiến vào Hắc Phong Sơn thay trời hành đạo, kết quả thay trời hành đạo đâu không thấy, chỉ thấy mình xém bị quy y. Không có biện pháp, giáo chủ ngay lập tức chỉ cho bọn họ hai lựa chọn hoặc gia nhập ma giáo hoặc là cạo trọc gửi đi Thiếu Lâm tự. Là một nam nhi đầy nhiệt huyết, sao bọn họ có thể đi làm hòa thượng chứ? Từ đó về sau, bọn họ bắt đầu cuộc sống như thế, vẫn kéo dài đến bây giờ, và cũng đang còn tiếp tục.
Thật hoài niệm thời đại hiệp. Cứu người được kêu là hành hiệp trượng nghĩa, giết người được kêu là vì dân trừ hại, ‘mượn’ ít bạc được kêu là cướp của người giàu giúp người nghèo khó. Hiện tại thì sao? Cứu người là có rắp tâm khác, không cứu là lãnh khốc vô tình, giết người là lạm sát kẻ vô tội, không giết người là lương tâm phát thiện. Ngay cả tùy tiện nói một câu, cũng là thuyết ma mê hoặc người khác.
Aizz!
Đông Nam Tây Bắc âm thầm nén lệ chua cay, thật ra thì, người xấu đều là lời đồn đại bên ngoài. Bọn họ là ví dụ sống rành rành.
Thấy bốn người làm bộ dáng như vậy, Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc đầu nói: "Hay là các ngươi đi nơi khác tự oán tự trách đi, không thì đợi ngày sau trả thù."
Đông Nam Tây Bắc như là giật mình chột dạ, trước một khắc còn khinh bỉ nàng dâu nhỏ này, hiện tại trên mặt mỗi người đều mang theo một nụ cười vô cùng nịnh hót, trăm miệng một lời, "Có thể gia nhập ma giáo là vinh hạnh của chúng tôi."
Mộ Dung Vân Thư thấy buồn cười. Ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, xem ra người nào đó độc hại bọn họ, quả nhiên là cả người thê thảm nha!
Sở Trường Ca một bộ dạng không có chuyện gì, cười nói: "Các ngươi có thể giác ngộ như thế, Bổn giáo chủ cảm giác vui mừng sâu sắc."
Bốn người Đông Nam Tây Bắc cũng cười theo, cười đến cắn răng nghiến lợi, đằng đằng sát khí.
Chợt, một giọng nói trầm thấp dày đặc từ trong rừng rậm truyền đến ——"Tất cả các ngươi đều ở chỗ này, ta cũng cảm giác vui mừng sâu sắc."