Nhàn Thê Tà Phu

“Tất cả các ngươi đều ở chỗ này, ta cảm thấy vô cùng vui mừng”.

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một người mang mặt nạ Quan Âm từ trong rừng cây đi ra. Theo sau còn có chín hòa thượng đầu trọc mang mặt nạ Phật Di Lặc.

"Là ngươi!" Sở Trường Ca kêu lên.

Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu nhìn về phía hắn, “Chàng biết người này?”

“Hắn chính là tên đầu sỏ huyết tẩy Thiếu Lâm Tự”. Đáy mắt Sở Trường Ca lộ vẻ lạnh lùng, tiếp tục nói: “Cũng là người đánh ta rơi xuống sườn núi”.

“Chỉ tiếc là lúc ấy ta ngại phiền không cho ngươi thêm một đao, nếu không, bây giờ ta không phải lặn lội từ xa xôi đến diệt cỏ tận gốc.” Mặt nạ Quan Âm nói.

“Nếu ngươi ngại phiền toái, vậy ta sẽ thay ngươi diệt cỏ tận gốc. Ngươi yên tâm, con người ta lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình, tuyệt đối sẽ không lưu tình xuống tay với ngươi, đảm bảo giết sạch sẽ không còn một mống!” Bốn chữ “không còn một mống” mang theo chất giọng nặng nề, cắn răng nghiến lợi, hợp với vẻ “tiếu lý tàng đao” của Sở Trường Ca càng thêm đáng sợ.

Mặt nạ Quan Âm cười mỉa mai một cái, nói: “Ngày đó, ở Thiếu Lâm tự ngươi không thắng được ta. Hiện tại, ngươi vẫn như cũ không thể thắng được ta.”.

“Không thử một chút làm sao biết được?” Sở Trường Ca cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nói với Mộ Dung Vân Thư: "Nàng cùng Lục Nhi lui xuống trước đi."

"Dạ." Mộ Dung Vân Thư gật đầu thuận theo, kéo Lục Nhi đang sợ vỡ mật vào bên trong nhà gỗ.

Sở Trường Ca nhìn về phía Trần Đình, lạnh lùng nói: "Nơi này không có chuyện của ngươi.".

Trần Đình mấp máy môi, không nói gì.

"Còn không lui xuống?" Sở Trường Ca cao giọng nói.

Trần Đình cau mày, vài lần muốn nói rồi lại thôi, qua một hồi lâu mới nói: "Xem đánh nhau không được sao?"

"Không được." Sở Trường Ca tung ra một chưởng đem hắn “đưa” vào nhà gỗ, cuối cùng còn đưa mắt cảnh cáo, rồi mới nhìn mặt nạ Quan Âm nói: “Hôm nay không lột mặt nạ của ngươi xuống, từ nay về sau Sở Trường Ca ta sẽ không xuất hiện ở Trung Nguyên nữa.”.

“Ngươi cũng không giữ được mạng để bước vào Trung Nguyên nữa đâu.”. Mặt nạ Quan Âm cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt lùi lại hơn mười thước. Chín gã “thi hồn” lập tức tụ lại ở hai bên hắn, tạo thành một bức tường chắn. Mặt nạ Quan Âm chợt chắp tay hành lễ, trong miệng lẩm bẩm.


Bắc hộ pháp không nhịn được kêu lên: "Đánh nhau liền động thủ, không đánh thì cút ngay đi. Niệm kinh cho ai nghe à!"

Bắc hộ pháp còn chưa dứt lời, chỉ thấy chín gã thi hồn như bị sét đánh, một nửa đột nhiên run lên, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai hướng Bắc hộ pháp tấn công.

"Đến tốt lắm, ta đã sớm không kiên nhẫn đợi được nữa rồi!” Bắc hộ pháp dùng cọc gỗ thành trường thương, trực tiếp nghênh địch.

Ba người Đông Nam Tây thấy thế, đang muốn trợ giúp Bắc hộ pháp, lại bị Sở Trường Ca ngăn lại. "Người mang mặt nạ Quan Âm mới là mục tiêu."

Tây hộ pháp: "Nhưng tiểu Bắc, hắn......"

"Không chết được." Ném ra ba chữ, Sở Trường Ca bay lên trên không, xẹt qua Bắc hộ pháp đang cùng thi hồn dây dưa, bắt buộc mặt nạ Quan Âm lao theo.

Ba người Đông Nam Tây không do dự nữa, cũng theo sát Sở Trường Ca, ép sát mặt nạ Quan Âm.

Bắc Hộ pháp thấy không có ai đến giúp mình, không khỏi thét lớn: “Nói là kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, sao lại biến thành một mình ta bị đánh?!”

Hai người Đông Nam đang một lòng hộ trận cho Sở Trường Ca, không đếm xỉa tới hắn. Chỉ có Tây hộ pháp vừa đánh vừa la lớn: “Ngươi cố gắng đương đầu trước, chờ chúng ta giải quyết xong bên này, sẽ qua giúp nguơi”.

Bắc hộ pháp khóc không ra nước mắt: “Ta không cố được nữa!”. Một mình hắn phải đương đầu với chín người, chỉ có cách chịu trận. “Đây là những thứ quỷ gì vậy, sao mà đâm cũng không chết!”.

Lúc này Tây hộ pháp cũng không còn để ý đến hắn. Bắc hộ pháp cảm giác sâu sắc mình đã bị bỏ rơi, bi thương không dứt… tiếp theo là biến đau thương thành sức mạnh, liều mạng biến kẻ địch trước mắt thành nơi trút giận. Lực sát thương nhất thời tăng lên không chỉ gấp đôi.

Mà bên kia, mặt nạ Quan Âm vạn vạn lần không thể ngờ rằng đám người của Sở Trường Ca lại vây đánh mình, ngay lập tức trận cước rối loạn, vội vàng gọi thi hồn trở lại trợ giúp.

Khóe miệng Sở Trường Ca nhếch lên một nụ cười lạnh, hướng mặt mặt nạ Quan Âm phát ra một chưởng, nói: “Đại Đông, chặn bọn họ lại”. Chín thi hồn bắt buộc phải cùng nhau hành động, chỉ cần dùng một người là có thể kéo bọn chúng ở lại rồi.

“Dạ!” Đông hộ pháp lập tức thoát ra khỏi trận vây mặt nạ Quan Âm, chặn thi hồn lại.

Một khắc trước còn đang chống đỡ chân vội tay loạn, mạng treo lơ lửng, Bắc hộ pháp trợn tròn mắt. Sao không nói tiếng nào tất cả liền bỏ chạy? Có phải khinh hắn quá yếu, đánh chưa đã nghiền hay không?


Thật nhục nhã, vô cùng nhục nhã!

Bắc hộ pháp hừ lạnh một tiếng, phi thân nhảy vào vòng vây của thi hồn, cùng Đông hộ pháp ngăn địch.

"Sao ngươi lại tới đây?" Đông hộ pháp hỏi.

Bắc hộ pháp hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Mặc dù ngươi đối với ta bất nhân, nhưng mà ta lại không thể đối với ngươi bất nghĩa. Ta vừa giao thủ cùng bọn chúng, biết bọn chúng rất khó đối phó.”

"Tiểu Bắc, ngươi quả nhiên là hảo huynh đệ của ta!"

Điều đó là đương nhiên! Bắc hộ pháp hếch mũi lên trời hừ một tiếng. Nhưng vừa hừ xong, hắn lại trở nên bi phẫn. Bởi vì hắn phát hiện, giữa vòng vây chỉ còn một mình hắn chiến đấu hăng hái thôi. “Đại Đông, sao ngươi có thể………”. Bắc hộ pháp còn muốn tiếp tục tố cáo người khác vô tình vô nghĩa, thế nhưng chân tay luống cuống, hai mặt đối dịch, hắn hận không thể dùng lỗ mũi để ngăn địch, làm sao còn lo lắng oán thầm.

“Ngươi vất vả rồi, Tiểu Bắc”. Đông hộ pháp cười lớn một tiếng, lại một lần nữa gia nhập trận vây Mặt nạ Quan Âm.

Lúc đó, Mặt nạ Quan Âm bị Sở Trường Ca cùng ba người Đông Nam Tây bốn bề giáp công, thể lực dần dần chống đỡ hết nổi. Mỗi khi hắn muốn gọi thi hồn tới trợ giúp lại bị Sở Trường Ca đúng lúc cho hắn một đòn trí mạng, nếu không chống cự, hắn sẽ chết chắc.

Tay phải Mộ Dung Vân Thư nắm cửa thật chặt, tầm mắt ‘lướt theo hình bóng’ không rời khỏi Sở Trường Ca, lo lắng đề phòng.

Trần Đình biết trong lòng nàng cực kỳ lo lắng, vì vậy nói: “Hắn đang chiếm thế thượng phong, không bao lâu sau đối phương sẽ bị đánh bại”.

"Vậy sao?" Ngón tay Mộ Dung Vân Thư bấu chặt cửa gỗ. Nếu đúng như Trần Đình nói, Sở Trường Ca sắp thắng, nhưng sao lòng nàng lại cảm thấy càng ngày càng bất an? Cảm giác sắp có chuyện gì xấu xảy ra.

Không được. Nàng nhất định phải làm gì đó, không thể ngồi đợi bị đánh chết được.

Mộ Dung Vân Thư hỏi Trần Đình, "Bắc hộ pháp nói chín phật Di Lặc kia, đâm thế nào cũng không chết là có ý gì?” Trực giác cho nàng biết, chín phật Di Lặc kia mới là mấu chốt.

“Chín phật Di Lặc kia đã chết rồi, đương nhiên bọn chúng bị đâm cũng không chết”. Thấy mặt nàng không hiểu, Trần Đình tiếp tục nói: “Bọn họ là thi hồn, bản thân là tử thi.”.

Mộ Dung Vân Thư kinh hãi, "Tử thi sao có thể như người sống vậy?”


Mặt Trần Đình hoang mang, lắc đầu nói: “Ta chỉ biết, có người có thể điều khiển bọn chúng, nhưng làm thế nào để điều khiển, cái đó sợ là chỉ có Mặt nạ Quan Âm mới biết”.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhìn về phía Mặt nạ Quan Âm, cố gắng tìm yếu điểm trên người hắn. Không ngờ, tầm mắt vừa mới quét qua, liền thấy một màn làm nàng kinh hãi - ba người Đông Nam Tây đang bị Mặt nạ Quan Âm hút vào.

Hấp Tinh Đại Pháp! - Mộ Dung Vân Thư nghĩ đến đầu tiên.

Sở Trường Ca cũng ý thức được đối phương sẽ sử dụng Hấp Tinh Đại Pháp, nhưng đã quá muộn. Khi hắn thu hồi chưởng phong, tránh bị hút vào thì Mặt nạ Quan Âm đã hướng thi hồn ra lệnh triệu hồi.

Ba người Đông Nam Tây đang bị hút chặt. Sở Trường Ca đang muốn tự mình ra tay ngăn chặn thi hồn, thì chợt một âm thanh từ phía sau truyền đến: “Chín quái vật này giao cho ta, ngươi đi cứu người đi”.

Sở Trường Ca nghiêng đầu nhìn. Là Trần Đình!

Trần Đình không phải là đối thủ của thi hồn, chống đỡ được một nửa cũng rất khó nhọc.

Nhưng Sở Trường Ca không có cách nào khác. Nếu lúc này hắn đi cứu Trần Đình, sẽ không còn cơ hội giết Mặt nạ Quan Âm, đến lúc đó, tất cả mọi người đều phải chết.

Tâm ý đã quyết. Sở Trường Ca quay đầu lại nhìn Mặt nạ Quan Âm, dùng hết mười thành công lực, sử dụng song chưởng, chặt đứt hai cánh tay Mặt nạ Quan Âm.

"A ——" chỉ nghe một tiếng hét thảm vang dội phía chân trời. Mặt nạ Quan Âm ngã nhào trên mặt đất, máu từ hai cánh tay không ngừng chảy.

Sở Trường Ca đang muốn thừa thắng truy kích, thêm một chưởng giết chết Mặt nạ Quan Âm, lại bị thi hồn nhanh chân đến trước, mang hắn bỏ chạy mất dạng.

Thi hồn xuất hiện, như vậy Trần Đình......

Sở Trường Ca chợt quay đầu lại, chỉ thấy Trần Đình đang nằm trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng hắn liên tục chảy ra không ngừng, tựa như người chưa chết thì máu chưa ngừng chảy.

"Độc nhãn huynh!" Bốn người Đông Nam Tây Bắc lập tức truyền nội lực cho Trần Đình.

"Vô dụng." Sở Trường Ca lạnh nhạt nói: "Kinh mạch toàn thân hắn đã đứt, cho dù các ngươi đem chân chí toàn thân truyền cho hắn cũng vô dụng, không thể xoay chuyển”. Nếu như người còn có thể cứu, hắn đã sớm động thủ.

Đông Nam Tây Bắc thu tay lại, nhìn hơi thở mong manh của Trần Đình, trong lòng tràn đầy bi thương. Trần Đình là chết thay bọn họ.

Mộ Dung Vân Thư cũng đau lòng không thôi, nàng khóc nức nở nói: "Đại nghiệp của Thịnh vương còn chưa xong, làm sao ngươi...... lại chịu chết......"

Lời nói của Mộ Dung Vân Thư mang đến cho Trần Đình một chút dũng khí đấu tranh. Hắn khó khăn mở mắt ra, dùng hết khí lực toàn thân, khó nhọc nói ra mấy chữ, "Giúp Thịnh vương...... Tìm...... Tìm...... Tiểu hoàng tử......"


Khí tuyệt, người chết.

Mộ Dung Vân Thư cắn môi, không ngừng gật đầu. Nàng đáp ứng hắn, giúp Thịnh vương tìm Tiểu hoàng tử.

Mọi người đều chú ý đến Trần Đình, vì vậy, không có ai chú ý tới giây lát kia, khi Trần Đình tắt thở, tầm mắt Sở Trường Ca mất đi tiêu điểm, giống như một tiểu hài tử bất lực, si ngốc nhìn người bất động trước mặt.

*

Nhìn bia mộ lạnh như băng, Mộ Dung Vân Thư chậm chạp không chịu rời đi. Nàng thủy chung không cách nào tiếp nhận, rõ ràng buổi sáng còn là một người, mà buổi tối đã hóa thành một tòa bia mộ.

"Tiểu thư, buổi tối gió lớn, vào nhà nghỉ ngơi đi." Lục Nhi ở một bên khuyên.

Mộ Dung Vân Thư không để ý tới nàng, đứng ở trước mộ Trần Đình mặc niệm một hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Cô gia đâu?"

Lục Nhi nói: "Bên bờ biển luyện kiếm."

Nghe thấy vậy, Mộ Dung Vân Thư khẽ vuốt cằm, nói: "Ngươi về nhà nghỉ ngơi trước, ta đi tìm chàng." Dứt lời, cũng không quản Lục Nhi có phản ứng gì, trực tiếp đi tới hướng bờ biển.

Chỉ lát sau, Mộ Dung Vân Thư đã tìm được Sở Trường Ca bên bờ biển, lúc đó hắn đang giơ kiếm chém xuống biển, tạo ra vô số sóng biển.

Ném Thanh Long đao xuống, Sở Trường Ca suy sụp té quỵ xuống đất, ngửa mặt lên trời thét dài, cực kỳ bi thương.

Mộ Dung Vân Thư hoảng hốt lảo đảo chạy lên trước, cũng quỳ xuống đất, từ phía sau ôm lấy Sở Trường Ca, đau lòng không thôi: “Đây không phải là lỗi của chàng”. Nàng hạ giọng an ủi.

"Là lỗi của ta. Ta có thể cứu hắn, nhưng mà ta lại không làm." Sở Trường Ca đau lòng nói.

“Chàng không cứu, nhất định là do không thể cứu.”

Sở Trường Ca lắc đầu. Cho dù là lý do gì đi chăng nữa, cũng không thể lấy cớ để buông tha một sinh mạng.

“Thiếp tận mắt nhìn thấy hắn ngay lập tức xông ra, không do dự chút nào. Hắn sẽ không trách chàng”.

Sở Trường Ca vẫn nặng nề như trước lắc đầu, "Nàng không hiểu".

Mộ Dung Vân Thư nghe xong lời này, cũng không khuyên hắn nữa, chỉ nói: "Thiếp không hiểu. Trần Đình chết đi, xác thực làm cho tất cả chúng ta đều rất khổ sở. Chỉ khổ sở mà thôi. Nhưng chàng lại suy sụp. Rốt cuộc là tại sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận