Từ sau khi tiểu Mộ Dung được sinh ra, chỗ khách viện của Mộ Dung Vân Thư liền trở nên lạnh lùng. Sở Tích Nguyệt cùng Phượng Thành bận việc "Điền hố" (muốn biết là gì, mời xem lại chương trước, hắc hắc ^^) suốt ngày không thấy bóng người. Trước kia mỗi ngày đều đến thăm - Yêu Nguyệt tiên tử - cũng không biết tung tích, mà bốn người Đông Nam Tây Bắc cả ngày ôm tiểu Mộ Dung ra đường tìm kiếm "Người mua".
Một ngày, Đông Nam Tây Bắc lại lắc lư trên đường, phát hiện một thiếu phụ phúc hậu, lập tức tiến lên, "Đây là tiểu giáo chủ nhà chúng ta, tên là Sở Mộ Dung, mới sinh ra chưa đến một tháng, một ngày khóc một lần, một lần khóc một ngày (^^, pó tay), thực ngoan ngoãn, ngươi có muốn hay không? Nếu muốn ta sẵn sàng bán cho ngươi." Nói mười phần giống như bán phá giá rau cải trắng.
Biểu tình trên mặt thiếu phụ như gặp gã điên, xin miễn thứ cho kẻ bất tài, đi vòng tránh ra.
Nam hộ pháp đuổi theo, "Cho ngươi chiết khấu 10%."
"Có bệnh."
"Bé không bệnh, chỉ là hay khóc. Thật sự ngại quá, ta cho ngươi chiết khấu 50%." Tây hộ pháp nói.
"Đồ điên, tránh ra."
"Trả lại tiền cho ngươi, có muốn hay không?" Bắc hộ pháp hỏi.
"Bớ người ta! Cứu mạng —— "
Thấy thế, Đông Nam Tây Bắc lập tức dường như không có việc gì tránh ra, nhìn đông ngó tây một cái, hi hi ha ha, một bộ dạng tư thái nhàn nhã đi dạo phố, tản bộ trên đường cái.
"Thấy chưa? Ngoại trừ bốn chúng ta, không ai thích bé. Về sau lớn lên, bé nhất định phải hiếu kính chúng ta thật tốt, đã biết chưa?" Đông hộ pháp nói với tiểu Mộ Dung ở trong lòng.
Tiểu Mộ Dung mở lớn cặp mắt trong suốt xinh đẹp, lúng ta lúng túng nhìn chằm chằm Đông hộ pháp, trong mắt lộ vẻ mờ mịt. (yêu quá ^^)
"Đại Đông, ngươi không nên ép bé, nóng nảy quá không khéo coi chừng bé đi cáo ngự trạng." Tây hộ pháp nói.
Nghe vậy, khóe miệng Đông hộ pháp gợi lên một chút cười đắc ý, "Hừ hừ, ngay cả ngũ hành sơn (chính là 5 ngón tay nhốt Tề Thiên đó ^^) của ta bé cũng trốn không thoát, còn muốn cáo ngự trạng?"
Lời còn chưa dứt, Đông hộ pháp bỗng nhiên cảm giác trên tay có chút ẩm ướt, nóng nóng, thực ấm áp... Bỗng dưng, hắn ý thức được kia là cái gì, biểu tình đắc ý trong khoảnh khắc vặn vẹo, đem tiểu Mộ Dung đưa cho Nam hộ pháp.
"Lại bị ám toán?" Nam hộ pháp tiếp nhận tiểu Mộ Dung, thật bình tĩnh hỏi.
Đông hộ pháp không trả lời, yên lặng xoay người, "Về vương phủ."
Bắc hộ pháp đuổi kịp, cười hớ hớ nói: "Không phải hiện tại bé đã chạy khỏi ngũ hành sơn của ngươi sao?"
"... Tùy ý đại tiểu tiện, không có tố chất." Đông hộ pháp oán hận nói.
"Đại Đông, ngươi không nên oan uổng bé, bé không tùy ý đại tiểu tiện. Ta làm chứng, mỗi lần nước tiểu của bé đều ở cùng một chỗ." Tây hộ pháp liếc chỗ ẩm ướt không lớn không nhỏ trước ngực Đông hộ pháp kia nói: "Mỗi lần đều là nơi đó."
"..." Đông hộ pháp nhìn trời: thuộc hạ tuy rằng tùy tiện, nhưng không có phương tiện nha! Tiểu giáo chủ, ngươi hận ta đến vậy sao!
*
Nhận thấy Sở Mộ Dung sắp đầy tháng, Sở cha Sở mẹ rốt cục nhớ lại tồn tại của con mình. Đông hộ pháp rưng rưng đem tiểu tổ tông tống đến, nhất thời có loại cảm giác lui thân thành công. Về sau ai còn dám đem đứa nhỏ chưa đầy tháng giao cho hắn, hắn liền diệt mười tám đời tổ tông người đó!
"Hình như trưởng thành không ít." Mộ Dung Vân Thư ôm tiểu Mộ Dung cười khanh khách nói.
Sở Trường Ca cũng một dáng bộ cha tốt, đùa tiểu Mộ Dung một chút, sau đó nói: "Tốt lắm, thăm hỏi hôm nay chấm dứt."
Đông Nam Tây Bắc nghe vậy thần kinh nhất thời đóng băng, thăm hỏi chấm dứt là có ý tứ gì? Chẳng lẽ... Sẽ không... Trăm ngàn lần không cần...
"Ôm đi đi." Sở Trường Ca lại nói.
Tình, thiên, phích, lịch. (sét, đánh, giữa, trời, quang ^^)
"Thưa, giáo chủ..." Đông hộ pháp dùng giọng run run nói: "Bé họ Sở." Không họ Đông không họ Tây, cũng không họ Nam không họ Bắc, lại càng không họ Triệu Tiền Tôn Lí, mà họ Sở! Sao ngươi... sao nhẫn tâm đem con của mình giao cho người khác độc hại... Không... Nuôi nấng... Giao cho người khác nuôi nấng.
"Ta biết bé họ Sở." Sở Trường Ca nói.
"Vậy vì sao ngươi không muốn giữ bé?"
Sở Trường Ca nhíu mày nhìn tiểu Mộ Dung liếc mắt một cái, quăng ra hai chữ, "Phiền toái."
"... Nhưng cái phiền toái này là chính ngươi chế tạo ra nha!" Thân là một người nam nhân, nên chịu trách nhiệm với "sản phẩm" của chính mình.
"Lúc ấy ta không nghĩ tới bé phiền toái như vậy." Sở Trường Ca nói: "Các ngươi mau bé ôm đi, về sau mỗi ngày ôm đến để chúng ta liếc mắt nhìn một cái."
Mỗi ngày liếc mắt nhìn một cái... Mỗi ngày Giáo chủ ngài liếc mắt một cái chỉ để xác nhận con chính mình còn sống hay không sao? Trong lòng Đông Nam Tây Bắc ai thán: đây mà là cha ruột sao, quả thực còn lạnh hơn so với cha dượng!
Sở Trường Ca thấy bốn người Đông Nam Tây Bắc chưa có dấu hiệu đến ôm người, liền thúc giục: "Nhanh ôm đi."
Đông Nam Tây Bắc nhìn chằm chằm Sở Trường Ca khoảng một khắc, sau đó, không rên một tiếng xoay người rời đi.
Sở Trường Ca thất thần, bốn người bọn họ từ bao giờ trở nên lớn mật như vậy? Dám đối với mệnh lệnh của hắn ngoảnh mặt làm ngơ!
Lúc đó, Mộ Dung Vân Thư tự mình ôm tiểu Mộ Dung đung đưa, tâm tình thật tốt.
Sở Trường Ca cứng ngắc nghiêng đầu, "Có phải nàng bảo bọn họ làm như vậy hay không?"
Mộ Dung Vân Thư cười giương mắt, "Một chữ thiếp cũng chưa nói. Là bọn hắn ngại Mộ Dung phiền toái, mới giao cho chúng ta."
Sở Trường Ca nghẹn lời, vẻ mặt tối tăm.
Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc lắc đầu, nói: "Bé rốt cuộc làm sao trêu chọc chàng, chàng lại ghét bỏ bé như vậy?"
Sở Trường Ca nhíu mày, nhăn nhó nhìn tiểu Mộ Dung liếc mắt một cái, nói: "Con gây ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của ta."
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Cuộc sống của chàng đã có lúc nào thì bình thường?"
"Trước kia thực bình thường, từ sau khi nàng mang bé, đã không bình thường nữa." Sở Trường Ca rầu rĩ nói.
Mộ Dung Vân Thư ngây ra một lúc, lập tức ý thức được cái gọi là "cuộc sống bình thường" mà hắn chỉ là cái gì, vừa thẹn vừa giận trừng hắn liếc mắt một cái, nói: "Con còn ở nơi này, chàng nói chuyện đứng đắn một chút!"
"Xem đi, mới đến lập tức đã có ảnh hưởng như vậy." Sở Trường Ca hé ra bộ mặt oán phu, nói: "Ngay cả nói cũng không thể, càng đừng nói đến làm."
"... Chàng hiện tại đã là một người cha rồi."
"Nhưng ta còn là một người nam nhân." Sắc mặt Sở Trường Ca càng thêm âm trầm.
Mộ Dung Vân Thư quả thực dở khóc dở cười, "Chàng đừng như vậy, sẽ dọa con. Cho con mặt mũi đi, cười với con một cái."
Mũi Sở Trường Ca hướng lên trời hừ một cái, lãnh khốc nói: "Sao nàng không bảo bé cười với ta một cái trước?" (ghen với con nha ^^)
"... Sở Trường Ca, chàng không nên cùng một đứa nhỏ mới đầy tháng giận dỗi?" Mộ Dung Vân Thư bất đắc dĩ nói. Cũng không biết lúc trước là ai nói muốn sinh con trai đến chơi một chút.
Sở Trường Ca cùng tiểu Mộ Dung mắt to trừng đôi mắt nhỏ thật lâu, bỗng nhiên nói: "Được, ta để cho con ở nơi này. Nếu con dám quấy rối, ta liền đem con ném vào biển, nuôi cá mập."
Tiểu Mộ Dung giống như nghe hiểu lời hắn nói, con ngươi đen trắng rõ ràng vẫn theo dõi hắn không nhúc nhích, sau đó, miệng hé ra, gào khóc.
Cái này, ngay cả trên mặt Mộ Dung Vân Thư cũng không khỏi lộ ra vẻ ghét bỏ.
Ngoài cửa, bốn người Đông Nam Tây Bắc nhìn nhau cười, kẻ yêu nghiệt, cũng có một yêu nghiệt tới thu thập. Giáo chủ, kiếp nạn của ngươi đã bắt đầu.
*
Một tuần sau, bốn người Đông Nam Tây Bắc trở lại khách viện chuẩn bị thưởng thức bộ dáng khi Sở Trường Ca phát điên, vừa vào cửa liền trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì?
Tiểu giáo chủ lại ngoan ngoãn nằm ở trong nôi, mắt không nháy nhìn lên trời xanh mây trắng, xuất thần.
Không thể nào?! Nhỏ như vậy mà đã có biểu tình xuất thần?
Tiểu giáo chủ không phải thực thích khóc sao? Sao đột nhiên lại trở nên im lặng như vậy?
"Các ngươi rốt cục cũng hiện thân." Sở Trường Ca cười nói, vẻ mặt đường làm quan rộng mở, đó là người thắng khoe ra.
Đông Nam Tây Bắc lại nhìn phía Sở Mộ Dung nằm ở trong nôi trầm tư, chẳng lẽ... Tiểu giáo chủ đúng là đạo hạnh còn không đủ, bại ngã dưới ma chưởng của giáo chủ?
Lúc này, đang theo Mộ Dung Vân Thư học vẽ tranh, Sở Tích Nguyệt bỗng nhiên nói: "Đại tẩu, nghe nói trẻ con rất thích khóc, tiểu Mộ Dung sao lại im lặng như vậy?" Từ lúc nàng đến đây đến giờ, vẫn chưa nghe hắn khóc. Sẽ không bị bệnh gì chứ?
"Cha của bé không chết, mẹ còn sống, có cái gì mà khóc?" Mộ Dung Vân Thư nói vô cùng đương nhiên.
Trên trán Sở Tích Nguyệt hiện lên ba vạch đen, "Ngươi không biết là trẻ con không ầm ỹ, không náo thực không bình thường sao?"
Bốn người Đông Nam Tây Bắc ở một bên dùng sức gật đầu, tuyệt đối tuyệt đối không bình thường! Nhớ ngày đó lúc tiểu giáo chủ theo chân bọn họ, tiếng khóc kia, thật sự là chấn động trời đất, quỷ thần khiếp sợ.
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nói: "Đại khái là sợ bị ném vào biển nuôi cá mập đi."
"..." Sở Tích Nguyệt buông bút, đi đến phía trước nôi, quan sát Sở Mộ Dung trong chốc lát, nhíu mày nói: "Đại ngốc, ta phát hiện một vấn đề."
"Cái gì?"
Sở Tích Nguyệt: "Bé vẫn không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không di chuyển một chút nào." Hiển nhiên thực không bình thường! Sao bọn họ còn bình tĩnh như vậy?
"Đại khái là đang ngủ đi." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.
Khóe miệng Sở Tích Nguyệt khẽ run, "Mắt của bé vẫn mở."
"Có người trời sinh thích mở to mắt mà ngủ." Mộ Dung Vân Thư vẫn nhàn nhã thoải mái như trước.
"Phải không?" Sở Tích Nguyệt gãi gãi thân mình Sở Mộ Dung, nói: "Ta cảm thấy... Bé có điểm giống là bị người... Điểm huyệt nói..."
! Bốn người Đông Nam Tây Bắc nháy mắt hóa đá.
Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, u oán nhìn về phía Sở Trường Ca, nói: "Thiếp đã nói với chàng đến lúc đó hẳn là chỉ nên điểm huyệt ngủ thôi?"
Sở Trường Ca mỉm cười, "Ngủ nhiều không có ý nghĩa. Ta liền thích nhìn bộ dáng con muốn khóc khóc không được, muốn động động không được."
"..." Đông Nam Tây Bắc nhất thời cảm thấy so sánh với tiểu giáo chủ, chính mình thật sự là hạnh phúc nhiều lắm.
"A Trường." Vẻ mặt Sở Tích Nguyệt đen thui nhìn về phía Sở Trường Ca, "Huynh không sợ bé sẽ hận huynh sao?"
Mày kiếm Sở Trường Ca nhướng lên, "Người hận ta nhiều như vậy, thêm bé cũng không tính là nhiều."
"A Trường, huynh sẽ bị thiên lôi đánh xuống." Sở Tích Nguyệt vô lực nói.
Sở Trường Ca chỉ nâng nâng mi, vẻ mặt không sao cả.
Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn Sở Tích Nguyệt nhẹ giọng nói: "Chờ sau khi muội nghe qua tiếng khóc của bé, muội liền sẽ biết, thiên lôi đánh xuống thật sự không tính là cái gì."
Đông Nam Tây Bắc ở một bên cuồng gật đầu, nói chuyện tuyệt đối một chút cũng không khoa trương! Bằng không bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm nguy hiểm bị giáo chủ trả thù, đem tiểu giáo chủ quăng cho cha mẹ hắn. Phải biết rằng, giáo chủ trả thù, so với thiên lôi đánh xuống khủng bố hơn. Thiên tai có thể tránh, nhân họa không thể sống!
Mọi người ở trong lòng đối với hành vi của vợ chồng Sở thị tiến hành khắc sâu phê phán, bỗng nhiên, một đạo tiếng khóc đinh tai nhức óc vang lên ——
Trong khoảnh khắc, trời đất chớ có lên tiếng, trong vòng trăm dặm, chỉ có tiếng khóc của Sở Mộ Dung, thê lương vô cùng.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc. Tiểu Mộ Dung không phải bị điểm huyệt đạo sao? Sao nào còn khóc được?