Nhàn Thê Tà Phu

Mộ Dung Vân Thư ngây ra một lúc, tiếp theo xì một tiếng, đem tiểu Mộ Dung từ dưới giường ôm ra, yêu chìu cười nói, "Không còn chỗ chơi hay sao, lại chui dưới sàng?"

Tiểu Mộ Dung nháy mắt mấy cái, "Phụ thân..." (bé này càng nhìn càng yêu)

"Cha con sẽ không ở dưới sàng. Cha con nha, đời này mong muốn lớn nhất chính là đứng ở chỗ cao, hưởng thụ khoái cảm cao cao tại thượng xem thường hết thảy." Mộ Dung Vân Thư cười khanh khách nói.

Lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh lạnh như băng, "Đáng tiếc không bao lâu nữa, hắn sẽ bị người vĩnh viễn dẫm nát dưới lòng bàn chân."

Mộ Dung Vân Thư chậm rãi xoay người, thản nhiên nhìn "Sở Tích Nguyệt" liếc mắt một cái, nói: "Có một loại người trời sinh luôn đạp người khác, mà một loại người khác, mặc kệ dời sông lấp biển thế nào, cũng không thể xoay người, thay đổi không được vận mệnh bị đạp. Sở Trường Ca thuộc loại thứ nhất, mà ngươi, thực không khéo, thuộc loại thứ hai."

"Sở Tích Nguyệt" không giận mà cười, "Vậy còn ngươi? Ngươi thì sao, thuộc loại nào?"

"Không cùng một loại với ngươi." Mộ Dung Vân Thư nói.

Khóe miệng "Sở Tích Nguyệt" gợi lên một chút tươi cười âm u, đến gần Mộ Dung Vân Thư, nói: "Ta đây liền thử cho ngươi xem!" Dứt lời, giơ tay muốn đánh Mộ Dung Vân Thư một bạt tai.

"Ngươi điên rồi?!" Nửa đường nhảy ra một nam tử áo đen chặn đứng tay của "Sở Tích Nguyệt", nói: "Ngươi đã quên Vương gia phân phó sao? Hắn muốn một người hoàn hảo, một Mộ Dung Vân Thư lông tóc không tổn hao gì. Để cho Vương gia nhìn thấy trên mặt nàng có thương tích, ngươi còn mạng để sống sao?"

"Sở Tích Nguyệt" oán hận trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư, sau một lúc lâu, tức giận thoát khỏi cánh tay của nam tử áo đen, nói: "Được, nàng không thể đánh, ta đánh con trai của nàng! Dù sao Vương gia cũng không tha cho nghiệt chủng của Sở Trường Ca."

Nghe vậy, tay Mộ Dung Vân Thư thoáng nắm lại, trên mặt một bộ dáng điềm đạm như trước, mỉm cười nói: "Hoa Dạ Ly muốn hẳn không phải là một Mộ Dung Vân Thư đã chết chứ? Nếu ngươi dám động một chút đến con ta, ta sẽ không để cho các ngươi toại nguyện. Không chỉ chịu Hoa Dạ Ly trách phạt, còn phải chịu ma giáo cùng Mộ Dung phủ ta vĩnh viễn đuổi giết."

"Sở Tích Nguyệt": "Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta và hắn sẽ tin lời ngươi nói?"

"Ngươi cứ thử xem." Trên mặt Mộ Dung Vân Thư rất thản nhiên, tươi cười khả ái.

"Sở Tích Nguyệt" giơ tay muốn đánh, ở giữa không trung đột nhiên dừng lại, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thư, trong chốc lát nắm tay buông lỏng, cả giận nói: "Ngươi đừng tưởng rằng mình có bao nhiêu năng lực! Ngươi ỷ vào Vương gia yêu ngươi! Nếu không phải Vương gia yêu ngươi, ngươi sớm đã không biết chết bao nhiêu lần rồi!"

"Đa tạ nhắc nhở. Về điểm này, ta nhất định khi giáp mặt sẽ tự mình "Cảm tạ" ưu ái của hắn." Nói đến hai chữ "Cảm tạ", trong mắt Mộ Dung Vân Thư thoáng hiện mấy phần lạnh lùng.


"Không cần làm bộ làm tịch! Nếu ngươi thật muốn cảm tạ Vương gia, sẽ chết tâm đối với đại ma đầu Sở Trường Ca kia, một lòng đi theo Vương gia, giúp Vương gia thống nhất giang sơn." Ngữ khí "Sở Tích Nguyệt" không tốt đẹp gì nói.

Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Đề nghị của ngươi, ta sẽ suy nghĩ."

Hai mắt "Sở Tích Nguyệt" nhíu lại, hồ nghi nói: "Có phải ngươi lại có chủ ý quỷ gì hay không?" Mộ Dung Vân Thư không phải người dễ nói chuyện như vậy. Một khi nàng trở nên dịu ngoan, càng chứng tỏ nàng đang cân nhắc cái gì. Đạo lý này Vương Triều cùng Trương Dụ đã dùng tánh mạng để chứng minh.

Mộ Dung Vân Thư nhìn nàng cười mà không nói. Có đôi khi một chữ không nói so với ngàn vạn lời càng hữu ích hơn.

Quả nhiên, Mộ Dung Vân Thư trầm mặc làm cho "Sở Tích Nguyệt" càng thêm chắc chắc nàng sẽ bày ra cái trò gì, tâm thần dậy sóng không yên. "Ngươi canh chừng nàng, đừng cho nàng rời khỏi tầm mắt của ngươi." Nàng nói với nam tử áo đen kia.

Nam tử áo đen nhíu mi một chút, nói: "Nàng là nữ nhân tay trói gà không chặt, có cần khoa trương như vậy không?"

"Càng là người tay trói gà không chặt, càng quỷ kế đa đoan. Về điểm này, thật là như vậy." Thấy trên mặt nam tử áo đen vẫn do dự như cũ, "Sở Tích Nguyệt" lại nói: "Thủ đoạn của nàng ta, ngươi và ta vĩnh viễn cũng không đạt tới trình độ cao như vậy." Ngữ khí có chút không cam lòng, có chút nghiến răng nghiến lợi.

Nam tử áo đen thấy "Sở Tích Nguyệt" không giống như cố ý làm người nghe kinh sợ, liền gật đầu nói: "Ta sẽ giám sát nàng chặt chẽ."

Thấy hai người khẩn trương hề hề, Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nở nụ cười. Đây là hiệu quả nàng muốn, bất cứ lúc nào, chỗ nào, loại tình cảnh nào, đều phải làm cho kẻ địch cảm giác được tính uy hiếp của nàng. Kẻ địch càng nghi ngờ lung tung, càng dễ dàng bị đánh bại.

Đa nghi là bệnh chung của kẻ yếu. Lợi dụng kẻ địch đa nghi, chính là cách giành chiến thắng của nàng.

"Có thể đưa chút thức ăn tới không?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Nam tử áo đen do dự nhìn về phía "Sở Tích Nguyệt", làm sao bây giờ?

"Sở Tích Nguyệt" cũng không biết làm sao cho phải, căm tức đá chân một cái, nói: "Đưa cho nàng hai cái bánh bao trắng! Xem nàng có thể làm ra cái trò gì!" Dứt lời, tức giận hầm hầm rời đi.

Nam tử áo đen theo như lời "Sở Tích Nguyệt" cho Mộ Dung Vân Thư một đĩa bánh bao trắng.

Mộ Dung Vân Thư than nhẹ một tiếng, thiệt hại của tính uy hiếp quá mạnh mẽ chính là về sau chỉ có thể ăn bánh bao trắng.


"Có thể cho ta một chén nước không?" Mộ Dung Vân Thư lại hỏi.

Mặt nam tử áo đen lộ vẻ cảnh giác, "Ngươi muốn nước làm cái gì?"

"... Uống." Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng muốn dùng một chén nước dìm hắn chết đuối?

*

Vẻ mặt Sở Trường Ca tối tăm trở lại đại doanh quân Yến. Dọc theo đường đi, Vệ Chấn Thiên rất nhiều lần muốn nói lại thôi, muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn tay không mà về, nhưng ánh mắt vừa chạm đến tầm mắt đằng đằng sát khí kia của Sở Trường Ca, liền không mở miệng được.

Sở Trường Ca nhảy xuống ngựa đá văng cửa đại doanh quân Yến ra, một mặt hướng bên trong mà đi một mặt nói: "Đông hộ pháp, ngươi trở về Yến châu, xem Vân Thư cùng Mộ Dung có mạnh khỏe hay không."

"Dạ." Đông hộ pháp lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Chờ đã lâu, chúng tướng quân thấy thần sắc Sở Trường Ca ngưng trọng, vẻ mặt hoang mang nhìn về phía Vệ Chấn Thiên, "Đại tướng quân..."

Vệ Chấn Thiên nâng tay ý bảo bọn họ không cần nhiều lời, sau đó theo sát Sở Trường Ca hướng doanh trướng Phượng Thành mà đi.

"Không được tiến vào." Sở Trường Ca hướng Vệ Chấn Thiên lạnh lùng bỏ lại bốn chữ này, vén rèm đi vào doanh trướng, vừa vào liền hỏi, "Ngươi có phát hiện lời nói cử chỉ của Tích Nguyệt có cái gì kỳ quái không? Có điểm gì khác với trước kia không?"

Phượng Thành đang trộn thuốc, thấy Sở Trường Ca một bộ dáng khởi binh vấn tội, khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, "Có chuyện gì?"

Cùng nhìn về phía Sở Trường Ca còn có một người khác —— Thu Thủy m —— quân y của quân Yến.

Sở Trường Ca còn chưa phát hiện Thu Thủy m tồn tại, không hờn giận nói: "Ngươi nghe được lời ta nói."

Phượng Thành khó chịu lườm hắn một cái, sau đó nhíu mi nghĩ nghĩ, nói: "Đại khái không có, nhưng mà có chút thói quen nhỏ không giống trước kia. Ta hỏi qua nàng vài lần, nàng nói nguyên nhân là do ở Lê tộc quá lâu. Nhưng mà ta nhớ rõ lúc nàng vừa trở về, thói quen vẫn giống như trước kia."


Sở Trường Ca nghe vậy mặt trầm xuống, nói: "Quả nhiên!"

"Quả nhiên cái gì? Rốt cuộc có chuyện gì?" Phượng Thành càng nghe càng mơ hồ.

" Tích Nguyệt vẫn sinh hoạt ở bên người chúng ta kia là giả. Nàng là người của Hoa Dạ Ly." Sở Trường Ca rầu rĩ nói, trong lòng lo lắng không thôi, hận không thể lập tức bay trở về Yến châu.

"Làm sao có thể..." Tay Phượng Thành run lên, thuốc nghiêng ra đổ ở trên bàn, "Làm sao có thể..."

"Ngươi và nàng ngủ cùng một giường, sao cũng không phát hiện chỗ khác thường?" Sở Trường Ca hỏi.

Phượng Thành suy sụp ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch, "Nếu nàng không phải Tích nhi, vậy Tích nhi ở nơi nào?"

Sở Trường Ca không dự đoán được Phượng Thành phản ứng dữ dội như thế, kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: "Hẳn là do Hoa Dạ Ly ra tay."

"Không, không, không..." Phượng Thành thì thào lắc đầu, "Người kia là Tích nhi, là thân thể của Tích nhi, ta sẽ không lầm..."

Sở Trường Ca nghe vậy chợt ngẩn ra, "Ý của ngươi là, cái thân thể kia vẫn là thân thể ban đầu của Tích nhi, người lại là người của Hoa Dạ Ly?"

Phượng Thành gật đầu, sau đó bỗng nhiên giương mắt, nói: "Ta nhớ ra rồi! Sau khi ngươi cùng Mộ Dung Vân Thư mất tích, ta cùng với Tích nhi vẫn truy tìm tin tức các ngươi. Nhưng có một ngày nàng té xỉu, sau khi tỉnh, lại nói với ta không cần tìm kiếm ngươi, nàng sợ cuối cùng tìm được lại là một khối thi thể, nàng không chấp nhận được, cho nên ta mới không tìm ngươi nữa, mang nàng du sơn ngoạn thủy, cho đến khi ngươi bảo Đông Nam Tây Bắc tới tìm ta đến Yến châu."

"Nhất định là thời điểm kia người bị thay đổi." Sở Trường Ca trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Tích nhi lại đi đến nơi nào?"

Phượng Thành thống khổ nhắm mắt lại, "Không biết, ta không biết." Hắn lại cùng một linh hồn xa lạ sinh hoạt lâu như vậy...

Nghĩ đến trong bụng "Sở Tích Nguyệt" kia còn mang đứa nhỏ của chính mình, Phượng Thành liền sống không bằng chết. Ngay cả nữ nhân chính mình âu yếm hắn cũng không nhìn rõ, còn là cái nam nhân gì...

Thu Thủy m lạnh mắt nhìn hai nam nhân thần sắc đau đớn này, trong lòng hâm mộ ghen tị nói không nên lời, cùng với đau lòng không hiểu. Nàng nghĩ, nếu cũng có một người yêu nàng giống Sở Trường Ca yêu Mộ Dung Vân Thư, Phượng Thành yêu Sở Tích Nguyệt như vậy, nàng nhất định sẽ không làm cho người kia lộ ra vẻ mặt thống khổ như thế.

*

Hôm sau.

"Giáo chủ, Đại Đông gởi thư!" Bắc hộ pháp đem thư Đông hộ pháp thông qua Dạ Ưng truyền đến đưa cho Sở Trường Ca.

Sở Trường Ca vội vàng mở ra xem, "Phu nhân cùng tiểu giáo chủ đều bị Hoa Dạ Ly bắt", khi những lời này ánh vào mi mắt, hắn thét dài một tiếng đem thư bóp nát ném vào không trung, "Hoa Dạ Ly, ta không đem ngươi bầm thây vạn đoạn, sẽ không gọi là Sở Trường Ca!"


Ba người Nam Tây Bắc thấy Sở Trường Ca phản ứng như thế, dự đoán được tin tức Đại Đông truyền đến tất nhiên không là tin tức tốt gì, nhất thờ ngừng thở không dám hô hấp.

Vệ Chấn Thiên nghĩ qua một đêm Sở Trường Ca hẳn là sẽ bình tĩnh một chút, sáng sớm muốn hỏi tình huống tối hôm qua, vừa đi tới cửa liền nghe được một tiếng thét dài này của Sở Trường Ca, sợ tới mức chân run lên hai cái.

Lại có chuyện gì làm cho mặt rồng Sở đại giáo chủ giận dữ?

Vệ Chấn Thiên có đôi khi cảm thấy Sở Trường Ca quả thực giống như quả bom không hẹn giờ, hỉ nộ vô thường.

Loại thời điểm này, hắn vẫn là nhượng bộ lui binh mới tốt.

Quay người lại, vừa vặn gặp phải binh lính tới báo tin.

"Đại tướng quân." Binh lính dừng bước hành lễ.

"Ừ." Vệ Chấn Thiên ý bảo hắn đứng dậy, sau đó hỏi: "Có chuyện gì?"

Binh lính nói: "Quân Lương truyền đến, nói mời giáo chủ đêm nay đến đại doanh của quân Lương dự tiệc, trao đổi việc hai quân liên minh."

Vệ Chấn Thiên nghe vậy cả giận nói: "Ngươi lập tức truyền lời đi, ta mới là thống soái ba quân, muốn giảng hòa thì phải cùng ta bàn luận!"

"Nhưng mà..." Binh lính khó xử cúi đầu, nói: "Nhưng mà Tiểu Lương vương nói, hắn là phiên vương, chỉ có người trong hoàng tộc mới xứng cùng hắn bàn điều kiện."

"Thịnh vương không phải ở bên trong đại doanh của hắn sao?" Vệ Chấn Thiên nói.

"Tiểu Lương vương nói... Không phải Thịnh vương..."

"Vậy là ai?"

"Là... Là... Là Sở Trường Ca..."

Vệ Chấn Thiên thét lớn, "Nói bậy!"

Binh lính bùm một cái quỳ rạp xuống đất, nói: "Mạt tướng không dám nói bậy, đây đều là lời nói quân Lương truyền đến. Thỉnh đại tướng quân thứ tội."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận