Nhàn Thê Tà Phu

Mộ Dung phủ xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Mộ Dung Vân Thư nhìn người trước mắt, trầm ngâm hồi lâu, mới mở miệng, "Biểu ca."

Nghe âm thanh "Biểu ca", Hoa Lăng Thiên vui mừng rất nhiều, cười nói: "Ta còn tưởng rằng Vân Thư sớm không nhận biểu ca này nữa."

Mộ Dung Vân Thư cũng cười, trong tươi cười kia tràn ngập từng trải đau thương. Bọn họ lúc này đã không hề còn trẻ như khi thanh mai trúc mã. "Lần này Biểu ca đến, có chuyện gì sao?"

"Có việc mới có thể tới tìm muội sao?" Hoa Lăng Thiên hỏi lại.

Hoa Lăng Thiên không nói rõ, Mộ Dung Vân Thư cũng không nói ra, cười nói: "Nếu Biểu ca chính là đến ăn cơm rau dưa, đương nhiên là vô cùng có thể."

"Muội tính tình vẫn đạm mạc tùy ý." Hoa Lăng Thiên cảm khái nói.

"Mộ Dung phủ không thay đổi, Vân Thư đương nhiên cũng sẽ không thay đổi." Mộ Dung Vân Thư giống như vô tình nói.

Hoa Lăng Thiên lại nghe ra lời thuyết minh của nàng—— thiên hạ thay đổi, huynh cũng thay đổi.

Hoa Lăng Thiên không phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận. Thân hắn ở cái vị trí kia, có nhiều thứ không thể nề hà. Sự thật buộc hắn thay đổi, trở nên có đôi khi nhìn chính mình trong gương cũng cảm thấy xa lạ. Đây là không thể khống chế, nàng sẽ không lý giải, hắn cũng không hy vọng xa vời nàng có thể biết. Từ trước nàng đối với chuyện của hắn cũng không quan tâm, nay đã làm vợ làm mẹ người khác, nàng sao lại cảm thấy hứng thú.

"Ta đến, là muốn nhìn muội một chút, được không." Hoa Lăng Thiên nói.

"Biểu ca." Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên không hề cười, trong mắt tràn đầy xa cách, "Việc cho tới bây giờ, chúng ta liền mang những lời khách sáo giảm đi đi. Huynh có việc nước muốn làm, ta có việc nhà muốn gánh. Chúng ta đều không nên lãng phí thời gian."

Hoa Lăng Thiên nghe vậy than nhẹ một tiếng, nói: "Vân Thư, vì sao muội lại lạnh lùng với ta như thế? Hiện tại tuy rằng ta là vua của một nước, nhưng đồng thời ta cũng là biểu ca của muội! Điều này, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi."

Trong ánh mắt Mộ Dung Vân Thư nhuốm vẻ thương cảm thản nhiên, nhẹ giọng nói: "Nhưng hiện tại, huynh đã sớm mất đi năng lực làm anh. Biểu ca trước kia, chỉ bởi vì một cái nhíu mày của ta mà hướng mọi người khởi binh vấn tội, sau đó vắt óc tìm mưu kế khiến ta vui vẻ. Mà biểu ca hiện tại, bận rộn nhiều việc, ngay cả ta nhíu mày cũng không nhìn thấy, càng đừng nói chọc cho ta vui vẻ. Chúng ta đều đã trưởng thành. Lớn lên, liền ngăn cách."

Hoa Lăng Thiên bỗng nhiên rất muốn cười, trên mặt chỉ lộ ra chua sót cùng bi thương. Hắn quí trọng biểu muội lâu như vậy, biết rõ tương lai sẽ gả cho người khác vẫn đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay, mà nay, biểu muội lại xem hắn giống như người xa lạ.

Buồn cười, thật đáng buồn.


Nếu lúc trước hắn không đi kinh thành làm thái tử, bọn họ sẽ có kết cục không giống hôm nay hay không?

Vấn đề này, hắn tự hỏi qua vô số lần, lại chung quy tìm không ra đáp án.

Thu thập một chút tâm tình, Hoa Lăng Thiên lạnh nhạt hỏi: "Ta chỉ muốn hỏi muội một vấn đề."

Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn về phía hắn, chờ hắn tiếp tục nói tiếp.

"Rốt cuộc muội chuẩn bị giúp ai?" Hoa Lăng Thiên hỏi.

Mi mắt Mộ Dung Vân Thư khẽ run, thản nhiên hỏi: "Biểu ca hy vọng muội giúp ai?"

"Trong lòng muội rất rõ."

"Muội sẽ giúp ai, trong lòng biểu ca không phải rất rõ ràng sao?"

"Như thế nào mới có thể cho muội thay đổi chủ ý?"

Mộ Dung Vân Thư không trả lời hắn, chỉ nói: "Tính tình của Vân Thư, biểu ca hẳn là rất rõ ràng mới đúng."

Con ngươi đen của Hoa Lăng Thiên giật giật, thấp giọng nói: "Vân Thư, ta là người thân của muội."

Mộ Dung Vân Thư xoay người đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói: "Chuyến đến Kim Lăng này, biểu ca không nên đi."

Hoa Lăng Thiên nghe vậy trong lòng trầm xuống, "Muội nói như vậy là có ý gì?"

"Biểu ca ở lại Mộ Dung phủ một ít ngày có được không?" Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nói một câu không liên quan gì. Tuy là giọng điệu hỏi han, lại mang theo ý yêu cầu lưu lại.

Hoa Lăng Thiên sợ hãi, "Muội phải giúp Hoa Dạ Ly đối phó ta?!"


Mộ Dung Vân Thư trầm mặc không nói, xem như cam chịu.

Hoa Lăng Thiên ngẩn ra một lúc lâu, bỗng nhiên cười ha ha, tiếng cười vô cùng thê lương. "Tốt, thật sự là quá tốt. Ngay cả biểu muội thân thiết của ta cũng phản bội ta."

Mộ Dung Vân Thư nhắm mắt lại, tim như bị đao cắt. Sao nàng lại không đấu tranh nội tâm? Sao nàng lại không nghĩ tới tình nghĩa ngày xưa? Nhưng mà, phải khiến cho biểu ca là Đế vương từ ngàn dặm xa xôi đến đây lại chịu kết cục thảm hại.

Nhìn Đại Nghiệp Vương Triều tưởng là khổng lồ, kỳ thật đã sớm sụp đổ. Thần không giống thần, vương không giống vương. Bốn năm nay, kinh tế Tây Thục cùng Yến châu đều phát triển mạnh, sĩ nông công thương, tam giáo cửu lưu, cuộc sống các giai tầng dân chúng đều chuyển biến tốt. Mà Đại Nghiệp Vương Triều, lại giống một quả cầu từ trong ra ngoài dần dần hư thối, khắp nơi ca múa mừng cảnh thái bình, cũng là cảnh thái bình giả tạo, nhìn như hoàn hảo không tổn hao gì, kì thực vỡ nát. Một khi Hoa Dạ Ly cùng Hoa Thiên Thành phân thắng bại, kẻ thắng sẽ hướng triều đình khởi xướng tiến công. Đến lúc đó, chỗ ngồi trên cao của Đại Nghiệp Vương Triều này sẽ ầm ầm sụp đổ, lại không có khả năng phục hồi.

*tam giáo cửu lưu: 3 giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Ðạo giáo và 9 học phái lớn là Nho gia, Ðạo gia, m Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ mọi hạng người trong xã hội.

"Thiên Đế cùng Dạ Đế dùng thời gian bốn năm này nghỉ ngơi dưỡng sức không ngừng lớn mạnh thực lực, mà huynh lại dùng thời gian bốn năm tiêu xài nội lực sinh mệnh không nhiều lắm của Đại Nghiệp Vương Triều. Thử hỏi, huynh lấy cái gì đối kháng cùng bọn họ? Huynh dựa vào cái gì hy vọng muội giúp huynh?"

Mộ Dung Vân Thư gằn từng tiếng giống như lưỡi dao cứa sâu trong lòng Hoa Lăng Thiên, đau khiến hắn mất đi tri giác, chỉ biết đau, lại không biết đau ở nơi nào.

Nháy mắt Hoa Lăng Thiên giống như bị người hút đi hết khí lực, suy sụp ngã ngồi trên ghế, lẩm bẩm nói: "Muội nghĩ rằng ta chưa thử qua sao? Ta cũng nếm thử qua thực lực lớn mạnh. Nhưng triều đình lớn như vậy, lại kết thành năm bè bảy phái, ta có thể có biện pháp nào... Ta không có cách nào..."

Mộ Dung Vân Thư rất muốn nói, quốc gia của huynh huynh cũng thống trị không tốt, huynh còn giữ nó làm chi? Nhưng nàng nói không nên lời. Lại không thể chối, hắn đúng là người thân của nàng. Nàng từng muốn cùng hắn đoạn tuyệt hết thảy quan hệ. Nhưng trải qua nhiều việc như vậy, nhất là từ sau khi sinh tiểu Mộ Dung, càng ngày nàng càng hiểu rõ cảm giác quý trọng người thân.

"Trước hết ở lại Mộ Dung phủ đi. Không làm hoàng đế, huynh còn có thể làm rất nhiều việc." Lưu lại những lời này, Mộ Dung Vân Thư bước nhanh rời đi.

Hoa Lăng Thiên lúng ta lúng túng nhìn phía trước, ánh mắt không có tiêu cự.

Kỳ thật, Hoa Lăng Thiên sớm đoán được Mộ Dung Vân Thư sẽ cự tuyệt. Nếu không thật sự cùng đường, hắn cũng sẽ không đến Kim Lăng. Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ, Mộ Dung Vân Thư không chỉ không giúp hắn, còn muốn giam lỏng hắn.

Không làm hoàng đế, hắn còn có thể làm rất nhiều việc?

Có lẽ trước kia hắn có thể. Nhưng hiện tại, hắn sớm đã quên nên làm một người bình thường như thế nào.

*


Hôm sau. Hoa Lăng Thiên tự sát ở phòng khách Mộ Dung phủ.

Nhìn thi thể trước mắt, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy một luồng máu lạnh như băng đánh thẳng vào đỉnh đầu, trong đầu trống rỗng, thân thể mất đi điểm tựa.

"Vân Thư!" Sở Trường Ca đi qua ôm lấy Mộ Dung Vân Thư vừa té xỉu, hướng quản gia ở phía sau nói: "Lập tức thỉnh đại phu đến."

"Dạ, dạ."

*

"Phu nhân là bị kích thích mới có thể đột nhiên té xỉu, thân thể không sao cả. Lão hủ viết hai thang thuốc bổ cho nàng bồi bổ thân mình."

"Làm phiền." Tiền quản gia đưa đại phu ra cửa, sau đó phân phó kẻ dưới theo đơn bốc thuốc. Cuối cùng thấy vẻ mặt Lục nhi bi thương đứng ở góc, liền hỏi: "Lục nha đầu, đại phu nói tiểu thư không có việc gì, ngươi đừng quá lo lắng."

Lục nhi rầu rĩ lắc đầu, "Biểu thiếu gia đã chết, trong lòng tiểu thư nhất định rất khó chịu."

Tiền tổng quán nghe vậy thở dài một tiếng, nói: "Đây đều là mệnh. Biểu thiếu gia ở trong này bắt đầu, cũng ở trong này chấm dứt, vậy cũng coi như trước sau vẹn toàn. Tiểu thư trí tuệ như vậy, nhất định sẽ hiểu rõ."

Lục nhi không nói. Người khác không biết, nàng lại rất rõ ràng. Lòng của tiểu thư, kỳ thực rất thiện lương. Lạnh lùng nhưng lại là một loại phương thức nàng che giấu nội tâm. Làm bộ như không cần, thời điểm mất đi mới có thể làm như không có việc gì, mới sẽ không bị người thương hại. Nhưng nội tâm, so với người khác càng đau. Lúc trước khi lão phu nhân mất, tiểu thư chính là trước người thì kiên cường sau người thì rơi lệ.

Biểu thiếu gia, ngươi cũng biết, ngươi dễ dàng buông xuôi tánh mạng, vô tội chết đi, ngươi dùng hết khí lực toàn thân cũng không thể hy vọng xa vời...

*

Khi Mộ Dung Vân Thư lại mở mắt ra, cái đầu tiên nhìn thấy là một Sở Trường Ca thu nhỏ, ghé vào bên giường nhìn nàng không chớp mắt, thấy nàng tỉnh lại, lập tức vui mừng trợn to mắt kêu lên: "Mẹ tỉnh rồi!"

Mộ Dung Vân Thư ngồi dậy nhìn chung quanh trái phải, phát hiện Sở Trường Ca không ở trong phòng, đang muốn hỏi hắn đi nơi nào, chợt nghe tiểu Mộ Dung nói: "Cha lo lắng người khác vụng về, bảo con ở trong này trông chừng mẹ, tự mình đi nấu thuốc."

"Cha con nấu thuốc, mẹ càng lo lắng." Mộ Dung Vân Thư cười nói.

Đang nói, chỉ thấy Sở Trường Ca hai tay thật cẩn thận bưng một chén thuốc còn bốc khói đi vào, nhíu mày nói: "Ngay cả ta cũng lo lắng, phu nhân còn có thể yên tâm về ai?"

Trong lòng Mộ Dung Vân Thư vừa động, ôn nhu cười cười, không nói tiếp.

"Mộ Dung, tránh qua bên kia một chút."


"Dạ." Sở Mộ Dung nghe lời đem vị trí hầu hạ Mộ Dung Vân Thư tốt nhất tặng cho Sở Trường Ca, sau đó đứng ở bên giường nói: "Mẹ, cha nói mẹ là bị kích thích mới té xỉu. Ai kích thích mẹ? Mẹ nói cho Mộ Dung, Mộ Dung nhất định chộp hắn đem tới xin lỗi mẹ."

Sở Mộ Dung nhắc tới, Mộ Dung Vân Thư lại nhớ đến chuyện Hoa Lăng Thiên, trong lòng tức thì mây đen dầy đặc.

Sở Trường Ca tức giận trừng Sở Mộ Dung liếc mắt một cái, cho hắn một ánh mắt "Tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi ngốc đi".

Nhận mệnh lệnh của cha, Sở Mộ Dung lập tức đi đến một cái ghế cách giường không xa cũng không gần ngồi xuống, hai cái chân đung đưa trong không trung.

"Trước hết đừng nghĩ nhiều, uống thuốc." Sở Trường Ca múc một muỗng thuốc đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư hé miệng đang định uống, lại thấy Sở Mộ Dung dùng cái loại ánh mắt chuyên chú nghiên cứu võ công bí tịch mà hoang mang nhìn nàng, không khỏi lúng túng. "Để thiếp tự mình uống." Nàng nói.

Sở Trường Ca không để ý nàng, cao giọng nói: "Mộ Dung, con nói mẹ tự mình uống thuốc hay là cha đút thuốc cho mẹ uống thì tốt hơn?"

Sở Mộ Dung không cần ra hiệu vô cùng phối hợp trả lời: "Cha đút tốt hơn."

Đúng là cha con cùng một giuộc mà! Mộ Dung Vân Thư buồn cười trừng mắt nhìn Sở Trường Ca liếc một cái, chàng tranh thủ sự giúp đỡ có phải hay không?

Sở Trường Ca cười tủm tỉm, thật đắc ý đem thuốc đưa đến miệng Mộ Dung Vân Thư.

Vừa uống một ngụm Mộ Dung Vân Thư nhăn mặt nhíu một bên mày nói: "Đắng."

"Đắng sao?" Sở Trường Ca nhìn nhìn, "Đúng là hơi đắng. Nhưng mà như vậy sẽ không đắng."

Không đợi Mộ Dung Vân Thư hiểu được những lời này của hắn, Sở Trường Ca liền uống một ngụm thuốc rồi che lại môi của nàng.

Chờ Mộ Dung Vân Thư phục hồi tinh thần lại, thuốc đã trôi đến yết hầu. Nàng còn chưa kịp cảm thụ có đắng hay không...

"Chàng..." Mộ Dung Vân Thư đỏ mặt cả giận nói: "Mộ Dung còn ở nơi này!"

Mày kiếm Sở Trường Ca nhướng lên, nói: "Con, cái này gọi là "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cầu mà không được, vũ lực cường lưu"." 

"Dạ." Sở Mộ Dung vô cùng học hỏi, gật gật đầu.

Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư nhất thời đen thui, giống như đã nhìn thấy được hình tượng chói sáng của Sở Mộ Dung anh tuấn tiêu sái ép hôn dân nữ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận