"Tiểu thư, biểu thiếu gia... Muốn an táng như thế nào?" Tiền tổng quản cực kỳ khó xử. Hắn không muốn bàn chuyện thương tâm với tiểu thư, mà Hoa Lăng Thiên không chỉ là biểu thiếu gia của Mộ Dung phủ, còn là hoàng đế của Đại Nghiệp Vương Triều. Lễ tang hoàng đế không thể qua loa. Nhưng người chết ở Mộ Dung phủ, cũng không thể mang qui tắc lễ tang của hoàng đế mà làm!
Vấn đề này Mộ Dung Vân Thư cũng nghĩ qua, vẫn không nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.
"Chuyện hắn ở Mộ Dung phủ tự sát, cũng chỉ có người tự sát biết. Không bằng, ta phái người đem hắn đưa về hành cung, làm như là hắn tự sát ở hành cung. Đến lúc đó sẽ có người đưa hắn trở lại kinh thành, tiến hành đại táng." Sở Trường Ca nói.
Mộ Dung Vân Thư nhất thời cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, đành phải gật đầu. "Khi sống ngồi trên long ỷ, khi chết ngủ ở hoàng lăng, coi như là không nghịch ý của huynh ấy, sống chết đều là đế vương."
*
Tin tức Thần Võ hoàng đế tự sát ở hành cung tại Kim Lăng truyền ra, Đại Nghiệp Vương Triều lập tức xôn xao. Dưới gối Hoa Lăng Thiên chỉ có một con trai bốn tuổi, tuy rằng kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng cũng là thùng rỗng kêu to, lực lượng khắp nơi trong triều đình lại bắt đầu rục rịch. Mặc dù thân ở xa ngoài ngàn dặm tại Kim Lăng, cũng có thể cảm nhận được trong hoàng thành gió giật mây quần.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
"Tiểu thư, Sở châu bên kia truyền đến tin tức, quan phủ mang binh đem ngân hàng tư nhân cướp sạch, ngay cả nửa đồng cũng không lưu lại. Bên kia hy vọng người có thể qua chủ trì đại cục." Vẻ mặt Tiền tổng quản cầu xin báo lại.
Lúc đó, Mộ Dung Vân Thư đang cùng Sở Trường Ca đánh cờ trong đình nhỏ ở hoa viên, nghe được tiền tổng quản báo cáo, chỉ thoáng nhướng mi một chút, rồi tiếp tục cầm viên cờ màu trắng trong tay hạ xuống bàn cờ. "Đến chàng." Nàng nhẹ giọng nói với Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca không cần nghĩ ngợi tại nơi viên cờ màu trắng lần lượt vây quanh kia nhanh chóng thả một viên cờ đen, cũng nói: "Đến nàng."
Tiền tổng quản trợn tròn mắt. Lửa đã cháy đến nơi, sao tiểu thư lại còn có thể bình tĩnh như thế? Cô gia cũng nhẹ nhàn nhàn nhã, đem lo lắng đang dâng cao của hắn nhấn chìm? "Tiểu thư, ngân hàng tư nhân của chúng ta bị cướp."
"Ừ." Lúc này Mộ Dung Vân Thư lên tiếng.
Tiền tổng quản gấp rút, tăng thêm giọng điệu, "Tổn thất mười vạn lượng bạc!"
"Viết biên lai, bảo quan phủ địa phương ký tên đồng ý. Rồi báo lên triều đình, nói quan phủ địa phương đã chi hai mươi vạn lượng bạc trắng." Mộ Dung Vân Thư chậm rãi nói.
Khóe miệng Tiền tổng quản nhăn lại, "Tiểu thư, hiện tại ngay cả hoàng đế cũng chưa có, muốn quan phủ ký tạm hoá đơn có ích lợi gì?"
"Hoàng đế không có, không phải quốc khố vẫn còn sao?" Tay Mộ Dung Vân Thư đưa ở giữa không trung nghiêng đầu nhìn lại, nói: "Cầm biên lai của quan phủ Sở châu đi quốc khố lấy bạc."
"Lỡ như triều đình không cho?"
Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Vậy nói cho bọn họ, không có hai mươi vạn lượng bạc này, ngân hàng tư nhân sẽ không vận hành nổi nữa."
Ánh mắt Tiền tổng quản lập tức sáng ngời, khen: "Cách này thực dễ làm! Dù sao khi ngân hàng tư nhân đóng cửa, đối với chúng ta mà nói ngoại trừ tổn thất chút thanh danh, thì không thiệt hại gì."
"Mộ Dung phủ không phải luôn luôn thực chú trọng thanh danh sao?" Sở Trường Ca hỏi.
Tiền tổng quản ha ha cười, nói: "Từ lúc tiểu thư cùng cô gia ngươi đính hôn, danh dự của Mộ Dung phủ chúng ta đã đem đi quét rác. Chú trọng hay không chú trọng cũng vậy thôi." Ngữ khí mười phần là không sao cả.
Hai hàng mày kiếm tà khí của Sở Trường Ca nhất thời run lên hai cái, nghiêm mặt hỏi: "Là ta làm cho thanh danh Mộ Dung phủ đem đi quét rác?"
Thấy thế, râu Tiền tổng quản mạnh mẽ bay lên vài cái, lui ra phía sau hai bước nhìn về phía tiểu thư nhà mình xin giúp đỡ.
Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư ngoéo một cái, khoan thai cầm quân cờ trong tay đặt xuống bàn cờ, nói: "Đến chàng."
Sở Trường Ca lại chậm chạp không xuống cờ, cố ý muốn một đáp án, "Ta làm cho thanh danh Mộ Dung phủ đem đi quét rác?"
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày nói: "Thiếp nghĩ chàng xem đây là vinh dự."
Sở Trường Ca ngây ra một lúc, tiếp theo cười ha hả.
Đây là loại người nào?! Tiền tổng quản thật sự khó có thể lý giải tư duy của vợ chồng này, lắc lắc đầu, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ lại một sự kiện, vội vàng nói: "A, tiểu thư, ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện."
Mộ Dung Vân Thư không nói tiếp, nhưng mà nhướng nhướng mi lên, tỏ vẻ nghe được lời hắn nói.
"Hiện tại triều đình do phụ chính đại thần bên cạnh Thái Hậu chủ trì đại cục. Ngài đoán, vị phụ chính đại thần kia là ai?" Tiền tổng quản cười tủm tỉm úp mở nói.
Mộ Dung Vân Thư giật mí mắt, nói: "Nhiếp Thanh."
"Tiểu thư, sao người có thể biết?!" Tiền tổng quản kinh hãi.
Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Đoán."
Tiền tổng quản không tin, "Làm sao có thể đoán được chuẩn như vậy? Có phải sớm đã có người nói chuyện này với người hay không?"
"Quan lại chúng ta biết được chỉ có Nhiếp Thanh, không phải hắn còn có thể là ai? Nếu là người khác, ngươi nói tên ta cũng sẽ không biết, ngươi cũng sẽ không bảo ta đoán." Mộ Dung Vân Thư giải thích.
Tiền tổng quản bừng tỉnh đại ngộ, "Quả nhiên cái gì cũng giấu không được hoả nhãn kim tinh (giống mắt của Tề Thiên á ^^) của tiểu thư!"
*
Chân trước Tiền tổng quản mới vừa đi, một đám "Khách nhân" sau lưng đã tới. Nói "Khách nhân" kỳ thật có điểm mới lạ, dù sao đều là người một nhà. Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng cùng sống dưới một mái hiên, sinh hoạt mười mấy năm, cảm tình cũng không ít. Chính là loại cảm tình này có vẻ kỳ lạ, đối với Mộ Dung Vân Thư mà nói, các nàng là không thể thiếu, lại không giống người nhà rất thân cận.
Mộ Dung Vân Thư biết rõ chín vị di thái thái đi đến nơi này, tất là có chuyện tìm nàng, nhưng nàng không mở miệng trước. Nàng muốn quan hệ này thủy chung vẫn bảo trì ở mức không gần không xa. Nâng chung trà lên chậm rãi uống, ung dung chờ các nàng mở miệng.
"Vân Thư, chúng ta có chút việc muốn cùng con thương lượng." Đại phu nhân lắp bắp mở miệng.
Mộ Dung Vân Thư buông chén trà trong tay, hỏi: "Chuyện gì?"
"Nghe nói, con muốn đem chúng ta... đưa ra khỏi Mộ Dung phủ?" Đại phu nhân châm chước hơn nữa ngày mới nghĩ ra một từ "Đưa" này.
Mộ Dung Vân Thư: "A, dì không nói con cũng đã quên việc này. Lát nữa con liền phân phó Tiền tổng quản đi an bài."
Chín vị di thái thái nhất thời không ngừng kêu khổ trong lòng, sớm biết như thế các nàng sẽ không chạy đến đây, ai cũng đừng bàn việc này, làm như cái gì cũng chưa phát sinh.
Trầm mặc hồi lâu, vẫn là đại phu nhân nói: "Vân Thư, chúng ta không muốn lập gia đình, thầm nghĩ cả đời đứng ở Mộ Dung phủ."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy kỳ quái hỏi lại, "Ai muốn các dì lập gia đình?"
"A?" Chín vị phu nhân cùng nhau trừng lớn mắt, chẳng lẽ nàng nói không phải là chuyện này?
Nhị phu nhân: "Là chúng ta nghe Mộ Dung nói, con muốn tìm người tốt cho chúng ta..."
Mộ Dung Vân Thư ngây ra một lúc, bỗng nhiên nhớ tới cái ngày tiểu Mộ Dung ở bên tai nàng nói thầm qua chuyện cùng loại, lập tức đau đầu nhăn trán, dở khóc dở cười hỏi: "Lời bé nói các dì cũng tin?"
"Hả..." Các nàng bị đùa giỡn?
Thấy vẻ mặt chín vị di nương không hiểu, Mộ Dung Vân Thư biết các nàng hiểu lầm ý tứ của mình, liền giải thích: "Các dì đến Mộ Dung phủ nhiều năm như vậy, số lần về nhà mẹ đẻ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng không thấy người nhà mẹ đẻ các dì tới thăm, cho nên con bảo Tiền tổng quản an bài cho các dì về nhà mẹ đẻ thăm người thân. Nếu muốn ở lại nhà mẹ đẻ, cũng có thể ở vài ngày, ở đủ, con lại phái người đưa các dì trở về..."
Mộ Dung Vân Thư mới nói đến một nửa, chín vị di thái thái đã khóc như núi đổ, kích động không nói nên lời.
Đây là trường hợp Mộ Dung Vân Thư sợ nhìn thấy nhất, cũng là nguyên nhân nàng chưa bao giờ từng chủ động quan tâm các dì. Người với người một khi có quan tâm, cảm động, một loại ràng buộc vô hình sẽ lặng lẽ hình thành. Ràng buộc càng nhiều, sắp sửa đối mặt sinh ly tử biệt lại càng nhiều. Cảm giác mất đi mẫu thân nàng đã trãi qua, không muốn lại có lần thứ hai. Thu thập một chút tâm tình, Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói: "Con còn chưa chết, các dì không cần phải gấp gáp khóc tang."
Tiếng khóc của chín vị di thái thái trong khoảnh khắc im bặt, lúng ta lúng túng nhìn nàng, đôi mắt hồng hồng.
"Vân Thư, chúng ta không có ý đó..."
"Trở về thu thập đồ đạc chuẩn bị đi đi. Lễ vật thăm người thân, con sẽ bảo người thay các dì chuẩn bị." Nói xong, Mộ Dung Vân Thư nâng chung trà lên tiếp tục uống trà, một bộ dáng "Đi thong thả không tiễn".
Chín vị di thái thái ngươi xem ta, ta xem ngươi, cuối cùng nói một tiếng "Cám ơn", rồi nối đuôi nhau rời đi.
Vừa đi xa, chín người dường như thay đổi, mồm miệng lanh lợi, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không có dạng con dâu nhỏ bị khinh bỉ như vừa rồi.
"Ta biết, Vân Thư sẽ không nhẫn tâm như vậy."
"Đúng vậy. Vân Thư thoạt nhìn lạnh lùng, kỳ thật tâm cũng thiện lương hơn so với người khác. Bằng không cũng sẽ không hậu đãi chúng ta nhiều năm như vậy."
"Nhưng mà chuyện rất kỳ quái, tiểu Mộ Dung mới bây lớn, làm sao có thể hiểu được loại sự tình "Tìm người tốt" này?"
Cũng tò mò chuyện này, còn có một người khác.
"Phu nhân, lúc không có ta, ngoại trừ việc buôn bán, nàng còn dạy Mộ Dung cái gì vậy?" Vẻ mặt Sở Trường Ca hứng trí bừng bừng.
"Tứ thư Ngũ kinh." Mộ Dung Vân Thư trả lời tương đối thản nhiên.
"Không có gì khác?"
Mộ Dung Vân Thư hớp một ngụm trà xanh, "Không có."
Sở Trường Ca cất cao giọng, "Nàng xác định?"
"Xác định." Mộ Dung Vân Thư mặt không đổi sắc như trước.
"Nàng cẩn thận ngẫm lại, rốt cuộc có dạy việc khác hay không? Tỷ như, nói với con linh tinh việc tìm người tốt..."
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư đơn giản buông chén trà, tức giận nhìn hắn, nói: "Đó là do chàng làm."
"Khi nào chứ?" Sở Trường Ca bắt đầu lục lọi trí nhớ trong đầu, bỗng nhiên, hắn chợt nhớ đến, một buổi chiều trời trong nắng ấm, hắn thừa dịp tiểu Mộ Dung ngủ trưa, uống một chút "Trà buổi chiều" (e hèm, có gian trá ^^), về sau lại ảnh hưởng không tốt, khiến cho bốn đại nam nhân Đông Nam Tây Bắc luôn luôn hướng thanh lâu mà chạy, liền muốn vì bọn họ tìm người trong sạch, gả cho xong hết mọi chuyện...
Khoảnh khắc, Sở Trường Ca tái mặt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn phía Mộ Dung Vân Thư. "Nàng xác định... Là lúc đó?"
"Đem con tới hỏi chẳng phải sẽ biết sao?" Miệng Mộ Dung Vân Thư vô cùng thoải mái, coi như người uống "Trà buổi chiều" chỉ có một mình Sở Trường Ca, nàng chỉ là người ngủ gật mà thôi.
Mặt Sở Trường Ca biến từ xanh thành đen, loại sự tình này bảo hắn hỏi ra miệng như thế nào?
"Có lẽ, con chỉ nghe được phần "Tìm người tốt" kia thôi." Mộ Dung Vân Thư nói.
"Ừ, đúng, có lẽ con chỉ nghe được phần sau kia thôi." Trong lòng Sở Trường Ca vừa trấn an rất nhiều, bỗng nhiên khóe mắt nhoáng lên một cái, hoảng hốt nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ hai tay chấp sau lưng, vẻ mặt trầm tư, như ông cụ non đi tới hướng bọn họ.
Cùng lúc đó, Sở Mộ Dung cũng thấy Sở Trường Ca, thấy cha đang nhìn chính mình, nhất thời trước mắt sáng ngời, cười tươi như hoa chạy đến lương đình. "Cha, mẹ." Tiếng kêu ngọt ngào truyền đến bên tai.
"Ngoan." Sở Trường Ca đem Sở Mộ Dung ôm đến ngồi trên đùi chính mình, cười, từ từ hỏi: "Vừa rồi nghĩ cái gì mà nghĩ đến xuất thần như vậy?"
"Nghĩ đến phản ứng của nhóm bà ngoại. Vừa rồi trên đường gặp phải, các bà hỏi con mấy vấn đề, sau khi con trả lời, các bà liền kỳ quái nở nụ cười, vừa cười còn vừa nói "Tuổi trẻ ngày nay, tuổi trẻ ngày nay". Thật là kỳ quái." Sở Mộ Dung nhíu mày khó hiểu.
Mà Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn biến thành hai bức tượng sống.
"Cha, mẹ, tại sao hai người đều không nói?" Sở Mộ Dung hỏi.
Mộ Dung Vân Thư cứng ngắc giật giật môi, hé ra một khuôn mặt tươi cười, chợp lấy tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Mộ Dung, con nói gì với nhóm bà ngoại?"
Sở Mộ Dung nháy mắt mấy cái, nói: "Các bà hỏi con từ đâu học được loại sự tình "Tìm người tốt" này, con nói là từ cha mẹ mà nghe được. Các bà lại tiếp tục hỏi con còn nghe được cái gì, con nói còn nghe được một ít âm thanh của cha mẹ, thực cổ quái, không giống với bình thường. Khi đó các bà liền nở nụ cười, cười đến đặc biệt kỳ quái, còn hỏi con có nhìn thấy cái gì hay không, con nói nhìn thấy cha ở trên người mẹ..."
"Ngừng!" Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên, sợ tới mức bả vai Sở Mộ Dung run lên hai cái.
"Cha, sao cha lại tức giận?" Sở Mộ Dung khó hiểu nghiêng đầu ngửa cổ nhìn về phía Sở Trường Ca.
Lúc đó, trên mặt Sở Trường Ca tuấn mỹ mây đen nghìn nghịt một mảnh, một hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Lần sau lại nghe được cái gì, nhìn thấy cái gì, đừng đi nói lung tung, nếu không ta lập tức đem con đưa đi Hắc Phong Sơn. Biết không?"
Sở Mộ Dung gật hai cái, "Nghe Bắc thúc thúc nói, phong cảnh Hắc Phong Sơn không tệ..."
"Câm miệng!" Sở Trường Ca giống như cầm búp bê vải nhấc áo tiểu Mộ Dung lên, để bé ngồi lên trên bàn đá, nghiêm trang nói: "Hắc Phong Sơn chỉ có muối, sau khi con tới đó, mỗi ngày sẽ ăn muối."
Sở Mộ Dung nói: "Ăn muối tốt hơn so với ghen."
"..." Khóe miệng Sở Trường Ca khẽ run, "Cái này lại là học với ai?"
Sở Mộ Dung sợ sệt quay đầu nhìn về phía mẹ, một ánh mắt thuyết minh hết thảy.
Thấy ánh mắt chỉ hướng chính mình, Mộ Dung Vân Thư vô cùng bình tĩnh nâng mắt lên, trưng ra tư thế ăn ngay nói thật: "Ăn muối xác thực tốt hơn so với ghen." Cuối cùng, lại bổ sung: "Phượng Thành nói."
Sở Trường Ca thường không nói vấn đề này, đụng tới loại sự tình này nàng luôn luôn không tỉnh táo nhất, hôm nay sao lại dường như không có việc gì?
"Nàng thật sự không ngại?" Sở Trường Ca ba phải hỏi cái nào cũng được. Hắn tin tưởng Mộ Dung Vân Thư biết hắn đang hỏi cái gì.
Mộ Dung Vân Thư vô cùng bình tĩnh nói: "Con sẽ không hiểu."
"Nhưng mà một ngày nào đó con sẽ biết." Sở Trường Ca khó có thể tưởng tượng tương lai một ngày nào đó Sở Mộ Dung đột nhiên hiểu được âm thanh kỳ quái đó, ý nghĩa của động tác lúc đó, sẽ có phản ứng như thế nào.
"Chờ đến lúc con biết, con sớm đã quên."
"Nàng tin tưởng ta, loại sự tình này nam nhân sẽ nhớ cả đời."
"Chúng ta đây sẽ giả bộ cái gì cũng không phát sinh, nhất trí cho rằng đó là ảo giác của con."
"... Phu nhân, nàng thực có biện pháp."
"Thiếp đây là khích lệ." Mộ Dung Vân Thư cười khanh khách, cúi đầu uống trà giấu ánh mắt quẫn trí xuống đáy mắt. Kỳ thật khi nàng biết chuyện bọn họ ‘Uống trà chiều’ bị con thấy, xấu hổ đến hận không thể lập tức tìm cái động chui xuống. Nhưng hai người cùng bị "Bắt kẻ thông dâm", luôn là một người phát điên một người bình tĩnh. Nhiều lần đều là hắn bình tĩnh, lúc này cũng nên thay đổi nhân vật. Gió mưa thay phiên mà chuyển thôi.