Nhàn Thê Tà Phu

Khi Lý Vô Nại mở ra cửa mật thất đi vào địa lao, tay chân Phương Hồng Phi còn bị khóa sắt trói, bộ mặt cười đến dữ tợn. Mà trên tay phải dính đầy máu tươi. Hiển nhiên là mới vừa rồi khi bắt chân Mộ Dung Vân Thư lưu lại, khác nhau ở chỗ đen hơn so với trên đùi Mộ Dung Vân Thư.

Lý Vô Nại thở dài một hơi, nói: "Cũng đã đến tình trạng này, sao ngươi lại cố tạo thêm sát nghiệt?"

Phương Hồng Phi hừ lạnh một tiếng hướng hắn nhổ một ngụm nước miếng, nói: "Đừng ở trước mặt ta giả mù sa mưa vờ làm người tốt! Hiện tại ta bị ngươi khóa ở trong này, muốn chém muốn giết tùy ngươi, muốn thay lão hòa thượng báo thù ngươi chỉ cần một đao chém chết ta."

Sở Trường Ca ôm Mộ Dung Vân Thư, xuyên qua mặt đất bị vỡ lạnh lùng nói với Phương Hồng Phi: "Giao ra thuốc giải, ta liền thành toàn cho ngươi."

"Ha ha ha ha..." Phương Hồng Phi nghe vậy điên cuồng cười rộ lên, tiếng cười vô cùng càn quấy. "Nay rơi xuống tình thế này, đã không còn đường thoát. Nhưng ông trời có mắt, đem các ngươi đưa đến trước mặt ta, khiến ta rốt cục thắng ngươi một lần. Ta chết có Mộ Dung Vân Thư chôn cùng, mà ngươi lại tiếp tục sống lẻ loi hiu quạnh. Sở Trường Ca, ngươi thực nên nếm thử cảm giác mất hết can đảm. Đây là báo ứng, ngươi nên bị báo ứng."

Hai chữ "Báo ứng" nặng nề đập vào trong lòng Sở Trường Ca, làm cho đầu óc của hắn trong nháy mắt trống rỗng.

Thấy mặt Sở Trường Ca không chút thay đổi, ánh mắt trống rỗng, Mộ Dung Vân Thư cầm tay hắn nói: "Đây không phải sai lầm của chàng."

Sở Trường Ca không lên tiếng, như là bị cái gì hút lấy.

Phương Hồng Phi: "Mộ Dung Vân Thư, ngươi không cần lại lừa mình dối người. Từ khi ngươi cùng Sở Trường Ca dính vào nhau, vận rủi đến không ngừng. Đây đều là sai lầm của hắn, nghiệp chướng của hắn quá nhiều, ông trời lại báo ứng ở trên đầu ngươi."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy ngươi tạo nghiệt, báo ứng sẽ ở trên đầu ai?"

Phương Hồng Phi trầm mặc không nói. Vẫn là Lý Vô Nại nhìn thấy hắn im lặng một hồi như vậy. Nhìn hắn trong chốc lát, Lý Vô Nại nói: "Đem thuốc giải giao ra đây, ta cho ngươi được chết một cách thống khoái." Việc đã đến nước này, muốn bảo toàn mạng của hắn, đã là chuyện không có khả năng.

"Thu hồi sắc mặt giả nhân giả nghĩa kia của ngươi đi!" Phương Hồng Phi ném ra nụ cười nhạt với Lý Vô Nại.

Sắc mặt Lý Vô Nại khẽ biến, "Ta có lý do gì giả nhân giả nghĩa với ngươi?!"

Phương Hồng Phi hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.

Lúc này, Sở Trường Ca mới từ trong lời rủa báo ứng thoát ra, trầm giọng nói: "Ta không phải một người có kiên nhẫn. Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, hiện tại ta muốn thuốc giải. Sau khi lấy thuốc giải, ta sẽ để ngươi cùng hắn tán gẫu!"

Lý Vô Nại nghe vậy lập tức thu hồi tâm tư tranh luận cùng Phương Hồng Phi, nói thẳng vào chủ đề, "Nói cho ta biết thuốc giải ở nơi nào. Cho dù ngươi không nói, ta còn trói ngươi. Không cần lãng phí thời gian lẫn nhau."

"Ngươi muốn trói tùy ngươi." Vẻ mặt Phương Hồng Phi không sao cả.

Thấy thế, tâm Lý Vô Nại nhất thời lạnh hơn phân nửa, Phương Hồng Phi không sợ hãi như thế, hiển nhiên thuốc giải cũng không trên người hắn, cũng hoặc là... Căn bản là không có thuốc giải.

Nhận thức này khiến cho tâm Lý Vô Nại lập tức chìm vào đáy cốc, do dự một lát, mới hỏi: "Đó là độc gì?"

"Ngươi tìm không thấy thuốc giải."

"Rốt cuộc là độc gì?!" Lý Vô Nại một phen nắm cổ của hắn, mặt giận dữ.

Phương Hồng Phi: "Ngươi giết ta đi. Trên đường xuống hoàng tuyền có Mộ Dung Vân Thư chôn cùng, ta chết cũng có thể sáng mắt."

Cùng Phương Hồng Phi đối diện một lát, Lý Vô Nại bỗng nhiên buông tay ra lảo đảo lui về phía sau vài bước, so với tuyệt vọng càng có vẻ gì đó đáng sợ hơn.

Ánh mắt Phương Hồng Phi đã nói ra hết thảy, hắn căn bản không muốn sống nữa, cưỡng bức, dụ dỗ gì đều không có tác dụng với hắn. Cũng có nghĩa là —— không có thuốc giải.

Lý Vô Nại thất bại đứng tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Vì sao ngay từ đầu không giết hắn?" Sở Trường Ca hỏi.

Nghe được mọi chuyện, Sở Trường Ca đã muốn nổi giận đến cực điểm. Một câu trả lời khiến hắn không hài lòng, đã làm cho hắn đột phá chút lý trí cuối cùng, hóa thành dã thú ăn thịt người. Cho nên, Lý Vô Nại không dám do dự cũng không dám nói dối, nói ra cái bí mật không muốn người biết: "Hắn là em ruột của ta, em ruột cùng mẹ khác cha."

Sở Trường Ca nghe vậy trầm mặc không nói, xem như tiếp nhận giải thích này. Vẻ mặt Mà Phương Hồng Phi khiếp sợ, "Không có khả năng... Không có khả năng..."

Lý Vô Nại: "Mẫu thân trước khi gả vào Danh Kiếm sơn trang, từng cùng người khác có một con trai. Tuy rằng ta hận bà vì vinh hoa phú quý lìa chồng bỏ con, nhưng nói sao ngươi cũng là em ruột của ta, ta không xuống tay được."

"Không có khả năng... Không có khả năng... Ha... Ha ha... Ha ha ha ha..." Phương Hồng Phi bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười kia so với khóc còn bi thương hơn, "Ta lại có một ca ca, ta lại bị ca ca của mình phế bỏ võ công giống như chó bị nhốt trong thiên lao không thấy mặt trời... Ha... Ha ha... Báo ứng... Đây là báo ứng... Đây là báo ứng của ta..."

Nhìn bộ dáng Phương Hồng Phi gần như điên cuồng, Lý Vô Nại đưa tay muốn trấn an hắn, lại từ giữa không trung rút tay về. Thương hại cũng nên có giới hạn, mà hắn đã bước ra khỏi giới hạn này rất nhiều.

Bỗng nhiên, Sở Trường Ca từ phía trên truyền mệnh lệnh xuống —— "Giết hắn."

Cả người Lý Vô Nại ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Sở Trường Ca.

Sở Trường Ca: "Dùng đầu của hắn đổi tánh mạng từ trên xuống dưới của Thiếu Lâm tự."

"Ta..."

"Giết hắn. Ta không muốn lặp lại lần thứ hai."

Lý Vô Nại đem tầm mắt chuyển tới trên người Phương Hồng Phi, pháp trượng trong tay nắm chặt.

Vẻ mặt Phương Hồng Phi bình tĩnh, "Đến đây đi, giết ta, thay oan hồn Thiếu Lâm tự báo thù. Dù sao hiện tại võ công của ta mất hết, sống sót cũng không có ý nghĩa gì."

Tay Lý Vô Nại run rẩy. Hắn biết cho tới bây giờ mạng của Phương Hồng Phi vô luận như thế nào cũng không giữ được, hắn tự mình động thủ, còn có thể giảm bớt thống khổ của hắn ta. Nhưng mà, bảo hắn chính tay giết chết em ruột của mình, hắn làm không được, làm không được...

"Giết đi! Giết ta, thay khắp thiên hạ báo thù!" Phương Hồng Phi bỗng nhiên rống to.

Vẻ mặt Lý Vô Nại không đành lòng nhìn hắn, tay không thể động.

"Là ngươi nhân từ mà liên lụy Mộ Dung Vân Thư, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục hại người?" Phương Hồng Phi tiếp tục kích tướng. Cùng với khuất nhục mà sống, không bằng thống khoái chết đi. Chết với hắn mà nói, là một loại giải thoát.

Ngón tay Lý Vô Nại ấn thật sâu, nắm chặt pháp trượng, trầm ngâm thật lâu, sau đó hắn bỗng nhiên quát to một tiếng, giơ pháp trượng lên hướng gáy Phương Hồng Phi đánh ra một gậy. Một gậy này chứa đựng tràn ngập bi phẫn của hắn.

Phương Hồng Phi nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đưa đến. Nhưng mà hắn đợi cũng chỉ là một tiếng nổ do pháp trượng rơi xuống đất. Mở mắt ra, thấy Lý Vô Nại ngơ ngẩn ngồi dưới đất.

Sao lại thế này?

Phương Hồng Phi ngẩng đầu nhìn phía trên, đang muốn cùng tầm mắt lạnh như băng của Sở Trường Ca chạm vào nhau.

Sở Trường Ca: "Trừng phạt này với hắn mà nói là đã đủ. Mà ngươi, bây giờ còn không xứng chết."

Phương Hồng Phi nghe vậy hoảng hốt, "Ngươi muốn làm gì?"

"Cho ngươi nếm thử cảm giác mất hết can đảm." Dứt lời, Sở Trường Ca quát to một tiếng, "Người tới!"

Khoảnh khắc, hai gã nam tử trung niên một đen một trắng xuất hiện ở trước mặt Sở Trường Ca, "Giáo chủ." Người đến là tả hữu sứ của ma giáo.

Sở Trường Ca: "Ở trước mặt hắn đem Phương trang chủ cùng Phương phu nhân —— còn sống, đánh."

"Không cần!" Phương Hồng Phi cùng Lý Vô Nại trăm miệng một lời.

Mặt Sở Trường Ca không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Các ngươi nghĩ chính mình có tư cách cầu tình sao?"

Lý Vô Nại nghẹn lời. Hắn, xác thực không có tư cách. Mộ Dung Vân Thư nay chỉ có một đường chết, Sở Trường Ca làm ra chuyện tàn nhẫn, đều là đương nhiên.

Phương Hồng Phi: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

Sở Trường Ca không để ý tới hắn, nói với tả hữu sứ: "Hiện tại liền ra tay."

"Dạ." Tả hữu sứ lập tức đem Phương Hồng Phi từ đáy động tha lên.

"Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?" Phương Hồng Phi giống như chó điên mà sủa.

Sở Trường Ca như trước không để ý tới hắn, đem Mộ Dung Vân Thư từ chỗ ngồi ôm lấy, lạnh lùng ra khỏi thiền viện. Mộ Dung Vân Thư lúc này đã bất tỉnh nhân sự.

Phương Hồng Phi còn ở phía sau điên cuồng kêu:

"Không được... Không được đả thương cha mẹ ta..."

"Muốn báo thù, ngươi nhắm vào ta, nhắm vào ta..."

"Sở Trường Ca, ngươi không được đi, ta cho ngươi thuốc giải, cho ngươi thuốc giải!"

Nghe đến đó, Sở Trường Ca mới dừng lại cước bộ.

Phương Hồng Phi mừng rỡ, ngừng một lúc mới nói: "Ta không có thuốc giải, nhưng ta có thể nói cho ngươi kia là độc gì, chỉ cần ngươi đáp ứng ta không đả thương cha mẹ ta."

"Nói." Giọng nói của Sở Trường Ca không mang theo một chút độ ấm.

"Trước hết ngươi đáp ứng không thương tổn cha mẹ ta."

Sở Trường Ca trầm mặc, "Tả hữu sứ, ra tay."

Tả hữu sứ: "Dạ, giáo chủ!"

Phương Hồng Phi vội vàng hét lớn: "Được! Ta nói! Ta nói!" Thấy tay hai người kéo hắn không động, hắn hít sâu một hơi, lại nói: "Là cực hàn độc."

Cực hàn độc, đứng đầu trăm độc, từ mười ba kịch độc hợp lại luyện thành. Trúng độc lúc đầu hôn mê, tiếp theo máu cả người trở nên lạnh như băng, cho đến khi cả người từ trong ra ngoài bị đông lạnh thành băng, cuối cùng đứt hơi mà chết. Mới đây thôi, ngàn người trúng độc không ai sống sót. Cũng bởi vì độc này độc tính khó giải, cho nên người phát minh độc này về sau lại đem toàn bộ ghi chép có liên quan đến cực hàn độc tiêu hủy, chính mình cũng dùng hàn độc tự sát. Từ đó về sau trên giang hồ không còn cực hàn độc.

"Giáo chủ..." Tả hữu sứ ái ngại nhìn Sở Trường Ca, bóng dáng cao lớn kia rõ ràng đang run rẩy, lung lay sắp đổ, lúc nào cũng có thể hỏng mất.

Sở Trường Ca lại trầm mặc vài giây, nói: "Thả hắn." Dứt lời, nghênh ngang mà đi.

Tả hữu sứ hai mặt nhìn nhau, thả hắn? Giáo chủ có phải bị kích thích quá lớn mà thần kinh thác loạn hay không?

Tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng tả hữu sứ vẫn làm theo chỉ thị của Sở Trường Ca, thả Phương Hồng Phi. Sau đó đuổi theo cước bộ của Sở Trường Ca mà đi.

Mới vừa đi ra hai bước, bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết "A ——" tiếng kêu chỉ giằng co không đến nửa giây liền im bặt.

Hai người trao đổi một ánh mắt, quay đầu xem xét, chỉ thấy Phương Hồng Phi đã không còn bóng người, mà trong phạm vi mười thước hắn vừa ở, máu, thịt, xương một mảnh mơ hồ. Mắt dừng ở đỉnh đầu bên cạnh, một giọt máu từ trên chảy xuống.

Giáo chủ rốt cục cũng có lúc bình thường. Tả hữu sứ quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng rời đi. Lưu lại Lý Vô Nại nhìn thi cốt đầy đất, quỳ rạp xuống.

Nhìn bóng dáng Sở Trường Ca mất hồn, Dương tả sứ thật sâu thở dài một hơi, nói: "Hai ngày trước Phượng Thành mới rời khỏi Sa Bình trấn, hẳn là còn chưa đi xa, ta đi tìm hắn."

Hướng hữu sứ gật đầu nói: "Tốt. Mặc kệ hắn có phương pháp giải độc hay không đều phải thử một lần. Ngươi nhanh một chút, ta đi theo giáo chủ, để tránh hắn làm chuyện điên rồ."

Dương tả sứ: "Ta xuất phát. Giáo chủ liền giao cho ngươi. Giáo chủ đối với phu nhân tình sâu nặng, lỡ như phu nhân có gì không hay xảy ra, chỉ sợ giáo chủ sẽ luẩn quẩn trong lòng."

"Nhất định." Hướng hữu sứ nhìn về phía trước vẻ mặt trầm trọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui