Nhàn Thê Tà Phu

Lại qua mấy ngày, Vân vẫn chưa tới thăm Cửu Quẻ lâu. Mộ Dung Vân Thư triệu tập Lý Vô Nại cùng Vân Tứ Nương đến tìm đối sách.

"Không thể lại ngồi chờ chết." Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên lầm bầm lầu bầu giống như lẩm bẩm nói.

"Ngươi muốn chủ động đi tìm Vân?" Vân Tứ Nương hỏi.

"Không, khiến hắn tới tìm ta." Mộ Dung Vân Thư lắc đầu nói.

"Hắn chỉ giết người đáng chết. Ở nơi này của ngươi lại không có người đáng chết, sao hắn phải tới tìm ngươi?" Vân Tứ Nương hỏi.

"Là hiện tại không có." Mộ Dung Vân Thư nói.

Vân Tứ Nương khó hiểu, "Có ý tứ gì?"

Mộ Dung Vân Thư không trả lời nàng, trầm tư một lát, nói với Lý Vô Nại: "Đại sư có thể làm một việc không?"

Nghe được hai chữ "Đại sư", Lý Vô Nại cảm thấy có một luồng khí lạnh từ lưng xẹt qua lan ra toàn thân. "Ngươi nói nghe xem đó là chuyện gì." Lý Vô Nại cẩn thận nói. Trên đời này hơn phân nửa phiền toái không phải vì đáp ứng quá nhanh, mà vì cự tuyệt quá chậm. Hắn cũng không muốn tự tìm phiền toái.

Mộ Dung Vân Thư cầm lấy bút viết vài chữ trên giấy, sau đó đưa cho hắn.

"Sao ngươi lại tỏ ra thần bí như vậy." Lý Vô Nại một mặt nói thầm một mặt cầm tờ giấy lên xem, khi hắn nhìn thấy mấy chữ thật to trên giấy như sao chổi nhe răng trợn mắt với hắn, thiếu chút nữa bị tức trào máu. "Ngươi, ngươi, ngươi... vậy mà ngươi cũng nghĩ ra!"

"Ngươi có giúp hay không." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.

"Không giúp." Chết cũng không chịu nhục. Lý Vô Nại quyết đoán cự tuyệt.

Mộ Dung Vân Thư không tức giận, thật nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Đi. Ngày mai ta liền phái người hỏa thiêu Thiếu Lâm tự."

"..."

Vân Tứ Nương thấy vẻ mặt Lý Vô Nại hiện biểu tình hận không thể đi tìm chết, kỳ quái trừng mắt nhìn, từ trong tay hắn rút ra tờ giấy kia, vừa nhìn thấy, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo ôm bụng cười to."Ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha..." Tiếng cười đinh tai nhức óc.

"Cười cái gì mà cười?! Coi chừng người đầu tiên ta viếng là ngươi!" Lý Vô Nại thẹn quá hóa giận, nghiêm mặt hổn hển nói.

Tiếng cười im bặt, Vân Tứ Nương giật mình, trên mặt lập tức bày ra một nụ cười cực tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vô Nại, "Có thể được đại sư đến thăm, là vinh hạnh của ta."

"Ngươi ——" Lý Vô Nại chán nản, vung tay, nói với Mộ Dung Vân Thư: "Ngươi đi đốt Thiếu Lâm tự đi. Dù sao lúc trước tiền trùng kiến Thiếu Lâm là ngươi trả, ngươi muốn đốt thế nào thì đốt."

Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, nói: "Đốt lửa thiêu tiền không quan trọng, nhưng mà thiêu chùa miếu... Hơi tổn hại âm đức."

Hừ hừ, tính ra ngươi còn có chút lương tâm. Vẻ mặt Lý Vô Nại đắc ý.

"Nhưng nếu không trả thù nhà, lại không phải là phong cách của ta."

"..."

"Cho nên, ngươi bảo đồ tử đồ tôn của ngươi mau chóng cuốn gói chạy lấy người đi."

"..."

Mộ Dung Vân Thư không để ý tới Lý Vô Nại đã sớm bấn loạn, chậm rì rì hỏi, "Lục nhi, Thiếu Lâm tự kia là nơi có địa thế tốt, ngươi nói nên dùng làm gì?"

"Ưm..." Lục nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Địa thế tốt... Dùng để ở là tốt nhất. Nhưng mà nếu tiểu thư ở bên trong, cảm giác có chút quái..."

"Cái loại địa phương xui xẻo này, ta sao lại muốn ở?" Mộ Dung Vân Thư thản nhiên hỏi lại.

"Á... Không phải mới vừa nói đó là một nơi địa thế tốt sao?" Lục nhi nhìn ra manh mối mà không cần suy nghĩ.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Đối người chết mà nói là địa thế tốt, đối người sống mà nói là có chút xui xẻo."

"Như vậy sao!" Vẻ mặt Lục nhi bừng tỉnh hiểu ra, nói: "Vậy để người chết ở đi ——" lời còn chưa dứt, Lục nhi liền cảm nhận được một cỗ sát khí mãnh liệt, vội vàng ngừng lại. Rụt cổ, không dám nhiều lời nữa.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ừ. Để người chết ở là đúng. Mộ Dung phủ việc thiện gì cũng đã làm, chính là chưa từng hỗ trợ mai táng. Vậy đem nơi đó làm bãi tha ma đi. Về sau nếu có người chết ở nơi này, liền chôn cất tại chỗ, coi như là tích đức."

Bãi tha ma... Lý Vô Nại đã không còn lời để nói. Thiếu Lâm tự nếu thực biến thành bãi tha ma, hắn còn sống không mặt mũi gặp người, chết cũng không mặt mũi gặp quỷ.

Cuối cùng, vì danh dự Thiếu Lâm tự, Lý Vô Nại không thể không hướng "thế lực độc ác" cúi đầu, dâng lên danh dự của chính mình.

*

Nửa tháng sau, Cửu Quẻ lâu kín người hết chỗ. Hai đại hán giang hồ dựa vào cửa mà ngồi tán gẫu.

"Nghe nói gần vùng Tây Thục xuất hiện một đạo tặc hái hoa. Nửa tháng nay gây ra hơn mười vụ án lớn, còn luôn gây ra vào ban ngày. Giang hồ hiện nay, thật sự càng ngày càng loạn. Không biết nạn nhân kế tiếp sẽ là thiên kim nhà ai." Đại hán trên đầu cột dây vải nói.

"Ngươi không biết sao? Đạo tặc hái hoa kia trước khi gây án, đều gửi hái hoa thiếp đến người bị hại, còn kèm theo một thỏi bạc, cho nên mọi người gọi hắn là đạo tặc bạc trắng."

"Một thỏi bạc mà muốn làm bẩn cô nương trong sạch nhà người ta, thật sự là vũ nhục người."

"Có ai nói không phải đâu? Ta còn nghe nói..." Đại hán hạ giọng, tiếp tục nói: "Nghe nói chủ của Cửu Quẻ lâu tối hôm qua nhận được hái hoa thiếp."

"Gì! Lời này là thật sao?"

"Vô cùng chuẩn xác."

"Nhưng mà ta nghe nói chủ của Cửu Quẻ lâu là đại tiểu thư Mộ Dung phủ. Chưa nói đến Mộ Dung phủ giàu có muôn vạn không thể trêu chọc, chỉ riêng nhà chồng của nàng, đã đủ khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật, chùn bước. Hái hoa tặc kia không phải là ăn gan hùm mật gấu chứ, dám có ý xấu với nàng."

"Là do ngươi chưa biết!" Đại hán uống một ngụm rượu, đem ly rượu nặng nề để lên trên bàn, nói: "Sở Trường Ca kia đã sớm biến mất trên giang hồ, có tin đồn rằng hắn đã chết. Hiện giờ Mộ Dung Vân Thư chính là một quả phụ chết chồng, đạo tặc bạc trắng kia nguyện ý chạm vào nàng, là phúc của nàng..." Đại hán nói đến một nửa, chỉ nghe bên tai vang lên một âm thanh, một chiếc đũa cắm lên trên đầu. "Ai? Ai ám toán bổn đại gia?!" Đại hán rút chiếc đũa trên đầu ra vỗ bàn kêu to.

"Nếu ta là ngươi, sẽ cụp đuôi nhanh chóng chạy đi." Một đạo âm thanh cười hớ hớ từ quầy truyền đến.

"Là ngươi?" Thấy đối phương không phải dễ chọc, giọng của đại hán yếu đi vài phần.

"Đương nhiên không phải ta." Vân Tứ Nương che miệng cười một trận, nói: "Nếu là ta, chiếc đũa lúc này tất nhiên cắm ở bên trong tròng mắt của ngươi, khiến ngươi không nhổ ra được." Vẫn mang bộ dáng cười hớ hớ, quyến rũ vô cùng, không mang theo nửa điểm sát khí.

Tâm đại hán cả kinh, lập tức hiểu được đối phương là có ý thả cho hắn một con đường sống mới chỉ đem chiếc đũa cắm ở trên đầu của hắn, vì thế yên lặng ngồi xuống, khóe mắt nhoáng lên một cái, nhìn thấy trong góc sáng sủa một nam tử mặc áo choàng đen. Không khỏi cảm thấy nghi hoặc, hắn ngồi ở cửa vì bảo vệ chỗ này, quan sát được người tới, nhưng —— người này vào khi nào?

Không chỉ đại hán nghi hoặc. Từ việc nhỏ xảy ra vừa rồi, những người khách trong Cửu Quẻ lâu đều chú ý tới nam tử mặc áo choàng ngồi trong góc sáng sủa, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Vân Tứ Nương cũng cười nhìn nam tử mặc áo choàng, hướng tiểu nhị nói, "Đi gọi bà chủ tới đây."

"Dạ."

Chỉ chốc lát sau, một thân váy áo tuyết trắng, Mộ Dung Vân Thư xuất hiện ở đại sảnh, vẻ mặt vẫn thanh lệ động lòng người, xinh đẹp vô cùng, vết tích lưu lại duy nhất của năm tháng trên người nàng, chính là mái tóc càng ngày càng dài.

Mộ Dung Vân Thư kinh doanh Cửu Quẻ lâu đã nhiều ngày, nhưng nàng ít xuất hiện trong đại sảnh. Khách giang hồ ngồi ở đây, dù là khách quen, cũng là lần đầu nhìn thấy nàng, không khỏi nhìn cho sướng mắt. Trong lòng không khỏi thở dài: khó trách đạo tặc bạc trắng kia gửi hái hoa thiếp cho nàng.

Mộ Dung Vân Thư không nhìn những ánh mắt chăm chú ở quanh mình, đi đến chỗ Vân Tứ Nương, thản nhiên hỏi, "Có chuyện gì?"

Vân Tứ Nương nói: "Cũng không có chuyện lớn gì. Chỉ là bên trong quán đột nhiên xuất hiện một người khách mới đến."

"Khách mới đến?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nhìn xung quanh trong phòng. Đột nhiên, ánh mắt dừng lại ở người trong góc.

"Là khách mới đến đúng không?" Vân Tứ Nương cười nhẹ bên tai nàng.

Mộ Dung Vân Thư làm sao còn nghe được lời của Vân Tứ Nương, kinh ngạc nhìn nam tử mặc áo choàng, chỉ cảm thấy thời gian lúc này như ngưng lại, đầu óc cũng ngừng hoạt động.

Đột nhiên, Mộ Dung Vân Thư tràn ra một cỗ xúc động không biết từ đâu tới, bước nhanh đến, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kéo áo choàng trên người của nam tử áo đen xuống.

Trời! Toàn trường hít một ngụm khí lạnh. Một mỹ nam tử lạnh như khối băng!

Mọi người vội vàng thu hồi tầm mắt, không dám liếc thêm một cái. Chỉ vì ánh mắt của nam tử áo đen kia lạnh như người chết, không có một chút sức sống, ngay cả sát khí cũng không có, giống như cái xác không hồn, khiến người nhìn vào xương cốt rụng rời.

Mộ Dung Vân Thư đứng trước mặt nam tử áo đen, nhìn gương mặt xa lạ kia, rất lâu sau, mới nói: "Bên trong Cửu Quẻ lâu không cho phép mang áo choàng. Lần này bỏ qua, lần sau không được như thế nữa." Ngữ khí gợn sóng không sợ hãi, biểu tình nhàn nhã, giống như ngay từ đầu nàng cũng chỉ muốn nói với hắn việc này.

Nam tử áo đen không nhìn nàng, còn đem áo choàng bị nàng kéo xuống nhặt lên, ném lên trên bàn. "Một bình rượu." Hắn nói.

Trong khoảnh khắc, Mộ Dung Vân Thư giống như bị ếm thuật định thân, động cũng không thể động, chỉ si ngốc nhìn hắn, ánh mắt trở nên phức tạp. Có cười, có khóc.

Giọng nói này, trên đời ngoài hắn ra, còn ai có giọng nói dễ nghe như vậy?

Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên rất muốn liều lĩnh ôm lấy hắn, vô cùng muốn.

Khi Mộ Dung Vân Thư phục hồi tinh thần lại, chính mình đã ôm lấy hắn. Nhắm mắt lại, là hơi thở, độ ấm quen thuộc.

"Tiểu thư, xin tự trọng."

Rầm! Vui sướng ầm ầm sập xuống. Mộ Dung Vân Thư lúng ta lúng túng đứng thẳng dậy, nhìn thấy là một nam tử xa lạ, dùng ánh mắt xa lạ, lạnh lùng nhìn nàng. Đáy mắt không có bất đắc dĩ như nàng đoán, tình thế nào cũng đã trãi qua, chỉ có một chút xấu hổ chân tay luống cuống. Đó là biểu tình của thiếu niên chưa trưởng thành, khi bị người dây dưa theo đuổi.

Hắn không nhận biết nàng.

Việc này giống như một chậu nước lạnh hắt xuống đầu nàng, đem Mộ Dung Vân Thư nhất thời không khống chế được hoàn toàn hắt tỉnh.

Đang lúc Mộ Dung Vân Thư suy tư nên khắc phục hậu quả như thế nào, một tiếng kinh hô từ bên cạnh truyền đến —— "Mộ Dung muội tử cẩn thận!" Không kịp biết rõ âm thanh cảnh cáo vì sao mà có, Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy thân mình bị người ôm lấy, trên không trung xoay một vòng. Chưa kịp định thần, nhìn lại, hé ra gương mặt lạnh lùng.

Hắn cứu nàng!

Hy vọng lại dâng lên. Mộ Dung Vân Thư ngăn chận vui mừng như điên trong lòng, cực lực khiến mình bảo trì bình tĩnh.

"Ngươi chính là đạo tặc bạc trắng?" Nam tử áo đen buông Mộ Dung Vân Thư ra, hỏi người bịt mặt trước mặt.

"Không sai, ta là đạo tặc bạc trắng. Ngươi là ai?" Người bịt mặt hắng giọng nói chuyện, giống như muốn che giấu âm thanh chân thật của mình.

"Ta là người đến giết ngươi."

Tiếng mất đi, người chuyển động.

Hai bóng người lập tức xông vào nhau. Thực khách trong đại sảnh thối lui sang một bên —— vì bọn họ mà tạo ra khoảng trống.

Rất nhanh, hai người từ đại sảnh đánh tới hậu viện.

Mọi người muốn đuổi theo xem náo nhiệt, lại bị Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh ngăn cản đường đi. Hai người tuy rằng chưa nói một lời, cũng đã hướng mọi người phát ra tín hiệu —— càng lằng nhằng, chết.

*

Hậu viện của Cửu Quẻ lâu. Gió nổi mây phun, đao quang kiếm ảnh. Một mảng lá cây rơi rớt.

"Được rồi, được rồi, ta đầu hàng!" Người bịt mặt hai tay giao nhau tạo ra tư thế ngưng chiến, thấy nam tử áo đen cũng ngừng lại, mới kéo khăn đen che trên mặt xuống hung hăng vứt trên mặt đất, rất có tư thế hãnh diện xoay người ra dáng chủ nhân: "Rốt cục cũng đem ngươi đưa tới! Không uổng nửa tháng ta làm hái hoa tặc!"

"Là ngươi?" Giọng của nam tử áo đen lộ ra chút ngoài ý muốn.

Lý Vô Nại: "Đúng, là ta."

"Vì sao giả làm hái hoa tặc dụ ta đến?"

"Dụ ngươi tới là vì có người muốn gặp ngươi. Giả làm hái hoa tặc là vì ngươi chậm chạp không chịu tới giết ta. Có người không muốn thấy ta sống thoải mái, cho nên muốn dùng loại ám chiêu này hãm hại ta!" Lý Vô Nại một hơi trả lời toàn bộ vấn đề của nam tử áo đen, âm thanh rất tức giận bất bình.

Nam tử áo đen trầm mặc một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư đứng dưới tàng cây, "Vì sao nàng muốn gặp ta?"

"Vì sao chàng muốn cứu ta?" Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi lại.

Nam tử áo đen: "Hắn khiến ta cứu nàng."

"Hắn là ai vậy?" Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư bức thiết.

"Không quan hệ với nàng."

Mấy chữ như một cây kim thật mạnh đâm vào trong lòng Mộ Dung Vân Thư, nàng đau thiếu chút nữa hít thở không thông. Trầm ngâm một lúc lâu, Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn thẳng hắn, gằn từng tiếng, nói: "Sở Trường Ca, thiếp không biết ba năm nay chàng gặp chuyện gì, cũng không biết chàng vướn vào phiền toái gì nhưng chàng không thể đem thiếp làm người xa lạ. Nhưng mà, thiếp muốn chàng biết —— Chàng sống thiếp sống cùng chàng, chàng chết thiếp chết cùng chàng, chàng thành ma, thiếp sẽ cùng chàng thành ma. Mặc kệ chàng biến thành cái dạng gì, mặc kệ chàng có nhận biết thiếp hay không, chàng vĩnh viễn là phu quân của thiếp. Không có chuyện gì phát sinh trên người chàng là không quan hệ với thiếp." Dứt lời, xoay người rời đi.

Nam tử áo đen khó hiểu nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, không biết vì sao, ngực cảm thấy đau. "Ta không phải Sở Trường Ca." Hắn nhìn bóng dáng kia nói.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy bước chân dừng một chút, sau một lúc lâu, nói: "Vậy đem lời nói này chuyển đến chàng."

"Ta không biết hắn ở nơi nào."

"Vậy... xem như thiếp chưa nói gì."

Nam tử áo đen còn muốn nói thêm, Mộ Dung Vân Thư đã đi xa.

"Huynh đệ, ngươi thực không phải Sở Trường Ca?" Lý Vô Nại vỗ vai nam tử áo đen hỏi.

Vẻ mặt nam tử áo đen chán ghét bỏ tay hắn ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Không phải."

Lý Vô Nại: "Vậy vì sao ngươi không giết ta? Ta nhìn thấy mặt của ngươi."

Nam tử áo đen giật mình, không nói tiếp, phi thân rời đi.

"Đại khái bởi vì ta cùng Sở Trường Ca là anh em kết nghĩa đi!" Lý Vô Nại kêu to với bóng dáng của hắn.

Lại là Sở Trường Ca. Sở Trường Ca rốt cuộc là ai? Có lẽ... Đêm sẽ biết. Nam tử áo đen suy nghĩ trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui