Nhàn Thê Tà Phu

Mi như Viễn Sơn, mắt như ánh sao. Hé ra khuôn mặt tuấn dật xuất trần, trông rất sống động.

Mộ Dung Vân Thư đề bút vẽ xong bức họa, sợ sệt đứng lên, ngay cả Phượng Thành rời đi khi nào cũng không biết.

Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng ở sau người vang lên —— "Vì sao nàng vẽ ta?"

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy tay run run, bút từ trong tay rơi xuống, kinh hỉ vạn phần đứng dậy quay đầu, vừa vặn cùng người phía sau bốn mắt chạm vào nhau.

Tương đối không nói gì.

Chăm chú nhìn người trước mắt rất lâu. Sau đó, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên xoay người, chậm rãi đem tranh trên giá vẽ lấy xuống, cuộn lại thật cẩn thận, sau đó bước đến thư phòng.

Vân không dự đoán được là nàng sẽ phản ứng như vậy, ngơ ngốc tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải. Một lát sau, nàng từ thư phòng đi ra, cầm trong tay một tờ giấy. Ngọn gió thổi qua, tờ giấy giật giật, vừa đủ để hắn thấy hai chữ thật to trên giấy —— hưu thư.

Trong nháy mắt, giống như rơi vào trong một vùng băng tuyết, trời đất quay cuồng.

Mộ Dung Vân Thư đem hưu thư đưa cho hắn, thản nhiên nói: "Từ nay về sau, chàng và thiếp không còn liên quan."

Vân tiếp nhận hưu thư, trầm mặc một lát, hỏi: "Nàng là thê tử của ta?"

Mộ Dung Vân Thư: "Bây giờ thì không phải."

Thân mình Vân run rẩy, lại trầm mặc một lát, mới có chút không cam lòng rầu rĩ nói: "Ta không nhớ rõ."

"Không nhớ rõ càng tốt, không nhớ rõ sẽ không đau lòng." Giọng Mộ Dung Vân Thư rất nhẹ rất thản nhiên, giống như ngọn gió thổi qua, cuốn đi hết thảy, chỉ để lại một tia sầu bi không dễ phát hiện, lưu luyến trong không trung.

"Cảm tình trước kia của chúng ta có tốt không?" Vân hỏi.

Mộ Dung Vân Thư nhếch môi mỉm cười, "Tốt. Nếu không tốt, sao chàng dám quên thiếp?"

Tươi cười kia, rõ ràng hẳn là chua sót, Vân lại từ giữa điều ấy nhìn thấy được vẻ hạnh phúc. Nàng thật cao hứng bị hắn quên đi? Không hiểu, nội tâm Vân cảm thấy vô cùng phiền chán.

Hồi lâu, Vân hỏi: "Nàng không muốn ta sẽ nhớ lại sao?" Ngữ khí không được tự nhiên giống đứa nhỏ ngỗ nghịch, rõ ràng là mất hứng, lại bắt buộc chính mình đem cảm xúc giấu dưới đáy lòng, ngược lại thành ra giấu đầu hở đuôi.

"Chàng có thể nhớ lại sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi lại.

Vân giật mình, "Ta sẽ nhớ được về nàng."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, xem như tin lời hắn nói.

"Nếu ta nhớ được về nàng, nàng nguyện ý tái giá cho ta một lần nữa không?"

"Tái giá?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Cho tới bây giờ thiếp vốn chưa từng gả cho chàng."

Mặt Vân lộ vẻ kinh ngạc, "Nhưng hưu thư này..."

"Lúc trước là chàng gả cho thiếp." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.

Vân nhất thời giống như cắn phải tảng đá, biểu tình cứng ngắc vặn vẹo không thành hình người."Ta gả cho nàng?"

"Không tin?"

Vân không lên tiếng, trên mặt vẫn duy trì trạng thái ăn tảng đá nuốt không trôi.

Thấy thế, khóe miệng Mộ Dung Vân Thư hơi hơi ngoéo một cái, xoay người trở lại thư phòng. Lưu lại một mình Vân hỗn độn trong gió.

*

Đông Nam Tây Bắc nhìn giáo chủ đại nhân mang hưu thư về, tất cả trợn tròn mắt.

"Giáo chủ, ngươi thật sự là rất mất mặt! Cư nhiên bị phu nhân bỏ!" Bắc hộ pháp kỳ quái kêu lên.

Vẻ mặt ba người Đông Nam Tây nhất thời đen thui, trăm miệng một lời, "Đây là vấn đề mất mặt hay không mất mặt sao?"

Vẻ mặt Bắc hộ pháp vô tội, "Không phải sao?" Vì sao bộ dáng ba người bọn họ như nhìn thấy ngu ngốc vậy?

"Không phải." Tây hộ pháp lườm hắn một cái, tức giận nói: "Giáo chủ bị bỏ, mất mặt là chuyện nhỏ, bỏ mạng mới là chuyện lớn, hiểu không?"

Bắc hộ pháp bày ra vẻ mờ mịt, lắc đầu. Không hiểu!

Khóe miệng Tây hộ pháp khẽ run, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: "Sao lại có kẻ ngu ngốc đến như thế!"

Vẻ mặt Bắc hộ pháp ủy khuất, "Đại Tây, có chuyện gì ngươi cứ nói, không cần công kích người đời."

"..." Lúc này đầu óc liền thông suốt?

Bắc hộ pháp: "Kỳ thật, bỏ thì bỏ thôi. Cùng lắm thì tái giá lần nữa. Dù sao giáo chủ am hiểu nhất chính là mặt dày mày dạn."

Đông Nam Tây: "..."

"Ta còn am hiểu mặt dày mày dạn?" Vẻ mặt Vân mang biểu tình hận không thể đi tìm chết.

"Không, không phải am hiểu." Đông hộ pháp lắc đầu.

"Là tinh thông." Nam hộ pháp vô cùng phối hợp bổ sung đầy đủ.

Tây hộ pháp: "Nhất là trong chuyện tái giá cho phu nhân, đem công phu mặt dày mày dạn, nhõng nhẽo, cứng rắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn."

Khóe miệng Vân nhăn lại, những lời này, nghe thế nào cũng không là lời hay gì...

"Các ngươi nói cảm tình của ta với nàng rất tốt, một khi đã như vậy, vì sao nàng muốn chia tay (để ly hôn thấy hiện đại quá ^^) ta?" Vân hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Ặc. Bốn người Đông Nam Tây Bắc ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi.

"Đại khái là vì ngươi đã quên nàng, chọc phượng nhan giận dữ." Đông hộ pháp nói.

Vân nghe lý giải không rõ ràng như vậy nhíu mày kiếm xếch cao lên, ghé mắt nhìn về phía sân cách vách, trong lòng tất cả đều là kì lạ.

*

Cùng lúc đó, Lục nhi luôn ở một bên lo lắng suông rốt cục thấy cứu tinh đến. Lý Vô Nại vừa xuất hiện, nàng liền chạy đến nói nhỏ một trận, đem chuyện Mộ Dung Vân Thư chia tay với Sở Trường Ca thuật lại cho hắn nghe. Lý Vô Nại càng nghe mày càng nhướng cao. Đợi Lục nhi nói xong, hai hàng lông mày đã hợp thành một đường thẳng.

"Vì sao làm như vậy?" Lý Vô Nại hỏi.

"Cái gì mà vì sao làm như vậy?" Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi lại.

Lý Vô Nại: "Chia tay hắn."

"Chàng rũ bỏ hứa hẹn với ta." Mộ Dung Vân Thư nói.

Lý Vô Nại: "Hứa hẹn gì?"

Lúc đó, quyển sách trên tay Mộ Dung Vân Thư vừa vặn lật đến tờ cuối cùng. Nàng khép sách lại, tay tùy ý đặt trên bàn, lại từ chồng sách chất đống bên phải tùy ý lấy ra một quyển, một mặt lật sách, một mặt thản nhiên nói: "Không liên quan tới ngươi."

"Sở Trường Ca biến thành như bây giờ, đều là do ta. Trước khi hắn lại là Sở Trường Ca trước kia, chuyện của hắn đều có liên quan tới ta." Làm cho Lý Vô Nại lo lắng mười phần, là nghĩa khí, cũng là lương tâm.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy than nhẹ một tiếng, có chút mệt mỏi khép sách lại để lên trên bàn, giương mắt nhìn hắn, nói: "Ta không quen đem tâm tư của mình báo cho người khác." Đây cũng nguyên nhân đầu tiên mà nàng không có nhiều bằng hữu lắm.

Lý Vô Nại: "Ta không bảo ngươi nói tâm tư của ngươi. Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi viết hưu thư cho hắn?"

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: "Chàng là ỷ vào ta khăng khăng một mực, mới dám quên ta. Hưu chàng, vậy mới khiến chàng mau tỉnh lại."

Lý Vô Nại ngơ ngốc, lập tức hỏi lại: "Nếu không phải hắn giả vờ mất trí nhớ thì sao?"

"Mặc kệ có phải hay không, chàng đã quên ta, là chàng không đúng." Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư lạnh lùng.

Lý Vô Nại lại là sửng sốt, "Ngươi rất không phân rõ phải trái."

Mộ Dung Vân Thư: "Ta và chàng nói chuyện cho tới bây giờ cũng không để ý."

"Không để ý là..." chữ "sao" chưa kịp nói, Lý Vô Nại đã hiểu ra. Bọn họ lúc đó, tranh luận không phải vì trái ý, mà là tình. Mộ Dung Vân Thư không phải người thích tranh luận, Sở Trường Ca cũng không phải. Hai người bọn họ, thủy thủy chung chung đều chỉ có một chữ "Tình". Chữ ‘tình’ khắc sâu, làm sao còn có chỗ cho chữ ‘lí’ dung thân...

"Ngươi biết được điều gì?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Cái gì mà biết được điều gì? Lý Vô Nại hoảng sợ run hai cái mới đuổi kịp tư duy của nàng, vội vàng đáp, "Như lời ta nói, không phải là Sở Trường Ca làm bộ mất trí nhớ."

Mộ Dung Vân Thư: "Ta biết."

Lý Vô Nại nhíu mày, "Sao ngươi có thể biết?"

"Việc này không quan trọng."

"..." Lại là loại thái độ này. Lý Vô Nại bỗng nhiên cảm thấy thực thất bại, uổng cho trong lòng hắn xem nàng là tri kỷ, nàng cư nhiên lấy thái độ đối đãi với người qua đường Giáp đối đãi với hắn... A không, ngay cả người qua đường Giáp cũng không bằng. Khi nàng đối mặt với người qua đường Giáp, ít nhất sẽ lễ phép. Mà với hắn, không chỉ không có cấp bậc lễ nghĩa cơ bản nhất, còn luôn luôn đả kích lòng tự tin còn sót lại không nhiều lắm của hắn, nói đến nói đi, ngoài tổn hại vẫn chỉ là tổn hại.

Lý Vô Nại càng nghĩ càng bất bình, quyết tâm chống đối nàng. "Ngươi không nói vì sao, ta không nói tin tức còn lại."

Mộ Dung Vân Thư: "Vậy ngươi đừng nói nữa. Đi thong thả, không tiễn."

"..." Khóe miệng Lý Vô Nại méo xệch, nhìn chằm chằm nàng do dự một lát, cuối cùng uất hận trong lòng, nhấc chân bỏ đi. Hừ, hắn cũng có cốt khí!

Lý Vô Nại vừa đi vài bước, liền nghe Mộ Dung Vân Thư ở phía sau nhàn nhã thoải mái nói, "Lục nhi, phân phó xuống, từ nay về sau, bất kỳ nơi nào thuộc Mộ Dung phủ, phàm là nhìn thấy hòa thượng đầu bóng lưỡng hoá duyên, đều phải không cho vào cửa. Phàm là thương gia dám can đảm bố thí cho hòa thượng, đều cự tuyệt không lui tới."

Cái gì kêu là ỷ thế hiếp người, cái gì kêu là âm hiểm giả dối, cái gì kêu là ti bỉ vô sỉ...

Tiểu nhân! Mười phần tiểu nhân!

Sau khi oán thầm một trận trong lòng, Lý Vô Nại cứng cổ xoay lại, "Là quân tử, ngươi sẽ không muốn tăng cường giỡ trò như vậy!"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Những lời này ngươi hẳn nên đi nói với quân tử. Tiểu nhân như ta, sẽ không bị tác động."

"..." Ngươi còn biết mình là tiểu nhân! Phẫn hận trong lòng Lý Vô Nại khó bình ổn lại, "Làm một thế hệ gian thương - đại tiểu thư thế gia, tích chút âm đức sẽ chết sao?!"

Mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư nhíu lại, người này không phải là bị tức mà hồ đồ chứ?

Vẻ mặt Lục nhi cứng ngắc đen thui, ở một bên yếu nhược nhắc nhở, "Đại sư, là phú thương, không phải gian thương."

"Ặc." Lý Vô Nại rất 囧, hiện tại sửa còn kịp không?

Hiển nhiên không còn kịp rồi. Mặt Mộ Dung Vân Thư không chút thay đổi liếc hắn, "Nói đi, đều tra được chút gì."

Lúc này, tuân mệnh mới tốt. Lý Vô Nại không tình nguyện nói, "Sở Trường Ca không làm bộ mất trí nhớ, mà ba năm trước đây, hàn độc làm cho kinh mạch hắn thác loạn, tẩu hỏa nhập ma, làm cho nhân cách phân liệt. Ban ngày là một người, buổi tối lại là một người."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, khó trách buổi tối nàng luôn mộng thấy Sở Trường Ca xuất hiện bên người mình, bộ dáng hết sức bình thường, mà ban ngày nhìn thấy Vân cũng là một bộ dáng khác. Nàng sớm đoán được trong đó tất nhiên có nguyên do, lại không nghĩ tới chân tướng thật không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Lý Vô Nại tiếp tục nói, "Buổi tối hắn là Sở Trường Ca mà chúng ta quen biết, mà ban ngày hắn chính là Vân, không nhớ rõ chuyện gì, bất luận kẻ nào. Trí nhớ của Vân chỉ có thể duy trì trong sáu canh giờ. Sau sáu canh giờ, hắn sẽ biến trở về thành Sở Trường Ca. Mà khi hắn lại tỉnh lại, trí nhớ lại là trống rỗng."

Mộ Dung Vân Thư: "Vậy vì sao chàng giết người?"

"Trấn áp tâm ma." Lý Vô Nại nói, "Nội tâm Vân tồn tại một cỗ ma tính mạnh mẽ, phải tạm thời dựa vào giết người để trấn áp."

Nhân cách phân liệt... Đánh mất năng lực trí nhớ... Tâm ma quấy phá... Mộ Dung Vân Thư càng nghĩ càng đau lòng, so với chuyện Sở Trường Ca gặp phải, khổ sở nàng chịu đựng ba năm qua căn bản không tính là khổ...

Càng làm cho nàng đau lòng là, hắn lại lựa chọn một mình nhận lấy hết thảy.

Chẳng lẽ có thêm một nhân cách, liền đã quên lúc trước cùng tiến cùng lui sao?

Hắn quả nhiên là luôn nghĩ nàng vô luận thế nào cũng sẽ không ruồng bỏ hắn, cho nên mới dám giấu nàng, một mình nhận lấy hết thảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui