Tâm Sở Trường Ca nhất thời cảm thấy một trận co rút, lạnh đến toàn thân. Trầm mặc hồi lâu, hắn mới lại hô một tiếng, "Vân Thư..."
"Sở giáo chủ." Mộ Dung Vân Thư hờ hững mở miệng, "Khuê danh không phải người nào cũng có thể tùy tiện kêu. Nếu ngươi nguyện ý, có thể kêu ta một tiếng Mộ Dung tiểu thư."
Sở Trường Ca lại trầm mặc mấy giây, "Nàng thật sự quyết định bỏ ta?"
"Không phải quyết định, mà là đã muốn." Lời còn chưa dứt, chỉ nghe xoẹt một tiếng, trong phòng lập tức sáng lên. Mộ Dung Vân Thư đứng cách Sở Trường Ca không xa, mặt không chút thay đổi nhìn hắn. Giống lần đầu tiên gặp được nhau trong nhà trúc, lạnh nhạt như vậy.
"Ta không đồng ý." Sở Trường Ca nói.
"Không đồng ý?" Mày liễu của Mộ Dung Vân Thư nhíu lại, nhìn hắn một lúc lâu, nói, "Không đồng ý cũng được. Ít hôm nữa sau khi bình minh, chúng ta lại tỉ mĩ bàn lại việc này."
Sở Trường Ca trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Quả nhiên vẫn không thể giấu giếm được nàng." Ngữ khí có chút uể oải.
"Có thể giấu giếm hai năm, đã là không tệ." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.
Sở Trường Ca nhẹ nhàng thở dài một hơi, đúng vậy, có thể giấu giếm nàng hai năm đã là không tệ. Hết thảy đều do hiểu biết của mình đối với nàng, có thể trước một bước nhìn thấu ý muốn của nàng. Chính là hiện tại, hắn lại chẳng thể xác định. Hắn vốn dĩ nghĩ rằng hưu thư chính là phương thức nàng buộc hắn hiện thân, nhưng lúc này xem ra, cũng là hắn quá tự tin. Đáy mắt của nàng, ngoài lạnh lùng, xa cách, không còn có chút gì khác, thậm chí ngay cả tức giận cũng không có.
Loại hờ hững này Sở Trường Ca chưa bao giờ thấy qua, cũng làm cho hắn cảm thấy khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Nếu... Nếu nàng bỏ hắn mà đi, như vậy, hắn nên đi nơi nào?
Trong nháy mắt đó, Sở Trường Ca mất đi nhân sinh cả đời, lâm vào trong cảnh đất trời mê mang không rõ.
"Sắc trời đã tối muộn, Sở giáo chủ nên sớm về nghỉ ngơi đi." Mộ Dung Vân Thư nói.
Đáy lòng Sở Trường Ca lại là một trận hàn khí lướt qua, "Ta..."
Mộ Dung Vân Thư: "Đi thong thả, không tiễn." Nói xong vươn tay, cái bàn trong phòng lại xèo xèo di động, trong phòng rất nhanh khôi phục bộ dáng trước kia, nhìn thế nào cũng là một gian phòng bình thường.
Sở Trường Ca chết đứng tại chỗ, muốn nói gì đó, nhưng biểu tình Mộ Dung Vân Thư tiễn khách làm cho hắn không biết nên mở miệng thế nào, tầm mắt dừng trên đồ đạt được thiết kế chung quanh căn phòng do dự hồi lâu, mới nói, "Cơ quan của Thạch Nhị tiên sinh càng lúc càng cao minh."
Mộ Dung Vân Thư không nói, cái gì cũng chưa nói. Bởi vì nàng biết, dù nàng nói gì, đều tương đương gián tiếp thừa nhận cơ quan này là Thạch Nhị tiên sinh giúp nàng thiết kế. Đến lúc đó, chỉ sợ Thạch Nhị tiên sinh tránh không được bị đánh một chút. Đương nhiên, cho dù nàng không nói, Thạch Nhị tiên sinh cũng không thoát được vận mệnh bị Sở Trường Ca trả thù—— điểm này ngay khi nàng nhờ hắn hỗ trợ, bọn họ liền có chung nhận thức.
Sở Trường Ca thấy Mộ Dung Vân Thư không nói chuyện, liền cam chịu là chính mình đoán đúng. Vì thế, vừa ra khỏi cửa Cửu Quẻ lâu, liền thẳng đến chỗ ở của Thạch Nhị tiên sinh —— Bát Quái lâu —— người như Thạch Nhị tiên sinh trên tay không có bát quái trong lòng liền muốn biết bát quái, tự nhiên sẽ lựa chọn tiêu phí thêm mấy lượng bạc ở Bát Quái lâu.
*
Khi Sở Trường Ca xuất hiện, Thạch Nhị tiên sinh đang vừa hát một khúc hát dân gian vừa rửa chân, hai mắt híp lại, thật là say mê.
"Tâm tình không tệ." Sở Trường Ca lạnh lùng nói.
Thạch Nhị tiên sinh nghe vậy mở mắt ra, vẻ mặt kinh hỉ (vui mừng + kinh ngạc), "Sở Trường Ca, ngươi thật sự còn sống sao!"
Sở Trường Ca tới tìm là Thạch Nhị tiên sinh xui xẻo, nhưng đối mặt với kinh hỉ vạn phần của hắn, bỗng nhiên không tức giận nổi. Đứng ở tại chỗ, mặt không chút thay đổi, trầm mặc trong chốc lát, mới rầu rĩ nói, "Nàng không nói cho ngươi ta còn sống?"
"Nói chứ, nhưng mà ta không quá tin." Thạch Nhị tiên sinh cầm lấy khăn trên lưng ghế dựa lau chân, vừa lau chân vừa nói, "Khi nàng nói với ta ngươi còn sống, ta thật không tin. Nếu ngươi còn sống, có thể mặc kệ mẹ con bọn họ hai năm sao? Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, ngươi lại vẫn còn sống. Ta nói Sở Trường Ca à..." Nói đến đây, Thạch Nhị tiên sinh dừng lại lau chân, lau chân xong mới tiếp tục nói, "Có phải ngươi gặp phải cái gì thật phiền toái hay không, sao lâu như vậy mới hiện thân?"
"Không liên quan tới ngươi." Sở Trường Ca lạnh lùng nói.
Thạch Nhị tiên sinh nghe vậy nhíu mày, vô cùng mất hứng nói: "Sao lại không liên quan tới ta? Ngươi gặp phiền toái, chẳng khác nào Mộ Dung tiểu thư gặp phiền toái. Mộ Dung tiểu thư gặp phiền toái, chẳng khác nào ta gặp phiền toái. Ta gặp phiền toái, có thể không liên quan tới ta sao?"
"Ngươi với nàng thật khăng khăng một mực." Sở Trường Ca hừ giọng, nói.
Thạch Nhị tiên sinh ngây ra một lúc, lập tức cười hớ hớ chế nhạo nói, "Lời này nghe sao lại chua như vậy?"
Sở Trường Ca lạnh mắt liếc hắn một cái, nói: "Đi uống với ta hai chén."
A? Thạch Nhị tiên sinh lại ngây ra một lúc, "Vợ chồng nhỏ giận dỗi?"
"Ngươi có đi hay không?" Sở Trường Ca cố ý không kiên nhẫn thúc giục, lảng tránh đề tài.
Thạch Nhị tiên sinh ngầm hiểu, liền cười hớ hớ nói, "Đi, đương nhiên là đi. Nhưng mà tiền do ngươi trả."
Sở Trường Ca: "Dựa vào cái gì?"
Á. Đều là muốn mượn rượu giải sầu, còn có tâm tư so đo chuyện trả tiền? Người trẻ tuổi ngày nay… thật sự là rất khó chịu! Thạch Nhị tiên sinh nghĩ trong lòng như vậy, ngoài miệng lại nói: "Đầu tiên, ngươi nhiều tiền hơn ta; tiếp theo, uống rượu hại thân, ta uống rượu với ngươi, đã thực thương thân, nếu còn phải trả tiền, vậy càng thương tâm. Chuyện thương thân lại thương tâm, Thạch Nhị ta chưa bao giờ làm. Cuối cùng ——" Dừng một chút, Thạch Nhị tiên sinh mới nói, "Trên người ta không có tiền."
"..." Cuối cùng mới là mấu chốt đi. "Ra cửa không mang theo tiền, ngươi còn là nam nhân sao?" Sở Trường Ca thực khinh thường nói.
Thạch Nhị tiên sinh phẫn nộ cười gượng hai tiếng, nói: "Không phải không mang, là bị đoạt."
Sở Trường Ca nhíu mày, như thế còn có thể, dù sao người nào đó ngoại trừ thiết kế cơ quan bẫy người ra, tay cũng trói gà không chặt.
Thấy Sở Trường Ca tìm tòi nghiên cứu nhìn chính mình, Thạch Nhị tiên sinh vội vàng lôi kéo hắn đi ra ngoài, "Muốn uống rượu liền đi nhanh, đến trễ sẽ không có rượu ngon mà uống."
Uống rượu liên quan gì đến việc sớm hay muộn?
Đến nơi uống rượu, Sở Trường Ca mới hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu "Đến trễ sẽ không có rượu ngon mà uống" mà Thạch Nhị tiên sinh nói.
"Đổi nơi khác." Vẻ mặt Sở Trường Ca ghét bỏ nhìn nơi xa hoa truỵ lạc trước mắt, gần như cho mệnh lệnh lạnh giọng lên tiếng.
Thạch Nhị tiên sinh: "Vì sao?"
Còn dám hỏi vì sao?! Sở Trường Ca nghiêng đầu trừng hắn liếc mắt một cái, nghiêm mặt nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn uống rượu, không muốn phiêu kỹ!" *phiêu kỹ: tìm gái/trai bao
Thạch Nhị tiên sinh cũng không chịu thua trừng qua liếc mắt một cái, nói: "Ai nói đến thanh lâu liền nhất định phải phiêu kỹ?"
"Không phiêu kỹ tới nơi này làm cái gì?"
"Uống rượu chứ sao." Vẻ mặt Thạch Nhị tiên sinh thật đương nhiên.
"Uống rượu hẳn nên đến tửu quán."
Thạch Nhị tiên sinh khoát tay, nói: "Rượu ở tửu quán uống không ngon, rượu nơi này ngon. Đi, ta mang ngươi đi hưởng thụ, hưởng thụ." Nói xong, hướng thanh lâu mà đến. Chỉ chớp mắt liền đã trái ôm phải ấp. "Vào đi." Hắn quay đầu kêu Sở Trường Ca. Thấy vẻ mặt Sở Trường Ca muốn giết người, hắn buông mỹ nhân trong lòng ra, cười hớ hớ đi qua vỗ vai Sở Trường Ca, "Ta biết tâm tình ngươi không tốt, nhưng ngươi không thể bởi vì tâm tình chính mình không tốt, sẽ không để cho người khác vui vẻ chứ." Bỗng nhiên, hắn hạ giọng, nói nhỏ bên tai Sở Trường Ca: "Ngươi có muốn biết nàng thật tâm bỏ ngươi, hay là giả giận thử ngươi hay không?"
Sở Trường Ca nghe vậy sắc mặt thoáng dịu đi một chút. "Nói."
"Đi vào uống rượu hoa..." Thạch Nhị tiên sinh còn chưa nói xong, liền đã trúng một quyền, miệng nháy mắt mất đi tri giác, rất nhanh cảm giác có cái gì đụng đến mũi. Vừa lấy tay sờ, sắc mặt nhất thời đại biến. Cái gì đó đụng đến mũi, không phải gì khác, đúng là bờ môi của hắn —— vừa đau vừa sưng!
Sở Trường Ca vốn dĩ rất tức giận, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng Thạch Nhị tiên sinh kia rất buồn cười, tâm tình lập tức thay đổi, hai tay ôm lấy vai hắn hướng thanh lâu mà đi, nói: "Đi, uống rượu hoa thôi."
Thạch Nhị tiên sinh khóc không ra nước mắt, mặt cũng bị hủy, còn uống rượu hoa gì chứ? "Hay là chúng ta đi tửu quán đi. Nơi đó uống rượu mới ngon."
Sở Trường Ca dừng bước chân, "Ngươi xác định?"
Thạch Nhị tiên sinh gật đầu thật mạnh, "Xác định."
Sở Trường Ca nghĩ nghĩ, nói, "Hôm nay ta muốn uống rượu ngon."
"... Rượu ở tửu quán cũng ngon lắm."
Sở Trường Ca: "Ta không muốn uống rượu kém hơn rượu thanh lâu."
"... Ta biết một tửu quán có rượu ngon hơn rượu thanh lâu."
Sở Trường Ca: "Ta cũng không muốn uống rượu ngon hơn rượu thanh lâu."
"..." Thạch Nhị tiên sinh thở dài một hơi, không từ chối, lại hiểu rất rõ giãy dụa đều là phí công. Ở trước mặt Sở Trường Ca, giãy dụa đều bị xem nhẹ, còn được bổ sung một điều, ai giãy dụa kỳ thật liền chỉ có nhấn mạnh một chữ —— chết.
*
Đi vào thanh lâu, Sở Trường Ca trực tiếp tìm tú bà muốn một gian phòng cùng mười vò rượu, không kêu hoa nương.
"Tính ra ngươi còn có chút nhân tính." Thạch Nhị tiên sinh một mặt mở rượu một mặt u oán nói.
Sở Trường Ca nhíu mày nhìn qua, "Chỉ giáo cho?"
"Ngươi không kêu cô nương đến, coi như là để lại cho ta vài phần mặt mũi." Thạch Nhị tiên sinh nói.
"Ngươi suy nghĩ nhiều quá." Sở Trường Ca thản nhiên nói, "Ta không gọi hoa nương đến, là không muốn danh dự chính mình bị hủy, không có nửa điểm quan hệ với mặt mũi của ngươi."
"..." Khóe miệng sưng đỏ của Thạch Nhị tiên sinh chậm chạp rút hai cái, hắn cũng có danh dự?
Sở Trường Ca lại nói: "Vả lại, vừa rồi tha ngươi đi một vòng thanh lâu, đã giải trí cho ta."
Thạch Nhị tiên sinh nháy mắt hóa đá. Khó trách vừa rồi khi Sở Trường Ca chọn phòng, đều muốn xem từng gian, thì ra không phải hắn ta muốn xem phòng, mà là mang theo hắn "Dạo phố"?!
Đúng là tiểu nhân ti bỉ vô sỉ bỏ đá xuống giếng! Trong lòng Thạch Nhị tiên sinh cắn răng xỉ vả, ôm lấy một vò rượu hung hăng há to mồm mà đổ.
Sở Trường Ca cũng cầm lấy một vò rượu hướng hắn làm động tác cụng ly, nói: "Uống nhiều một chút, uống càng nhiều, miệng vết thương của ngươi càng chậm lành."
"... Huynh đệ, có thể đừng nói trắng ra như vậy không?" Ngươi rủa người cũng nên có chút trình độ, giống vợ ngươi vậy, quanh co lòng vòng không mang theo lời thô tục?
Sở Trường Ca: "Không nói trắng ra, ta sợ ngươi nghe không hiểu."
"..." Thạch Nhị tiên sinh hít thật sâu một hơi, giơ bình rượu lên nói, "Quên đi, tâm tình ngươi không tốt, ta không muốn so đo với ngươi. Uống rượu, ta chỉ uống rượu, không nói lời nào."
Sở Trường Ca cũng giơ lên một vò rượu, "Được, chỉ uống rượu, không nói lời nào." Hắn cũng không có thói quen nói hết với người.
Rượu qua ba tuần, hai người đều có một chút men say.
"Ta nói Sở Trường Ca này, nghe nói tửu lượng ngươi tốt lắm, ngàn chén không say mà, hiện tại sao mới uống ít như vậy đã không xong rồi?" Thạch Nhị tiên sinh vỗ lưng Sở Trường Ca nói.
Gã họ Sở không nói chuyện, ngửa đầu tiếp tục uống rượu.
Thạch Nhị tiên sinh ném bình rượu, nằm úp sấp ở trên bàn nói: "Không được, ta không thể uống nữa, lại uống ta sẽ ói ra."
Sở Trường Ca không thèm quan tâm đến hắn, còn tiếp tục uống.
"Đi, chúng ta về. Vì danh dự của ngươi, chúng ta phải về." Thạch Nhị tiên sinh lôi kéo Sở Trường Ca méo mó đổ ngã xuống đất, đi ra ngoài.
Sở Trường Ca cũng uống nhiều, liền đi theo hắn ra ngoài.
"Aizzz —— đợi chút, nhị vị khách quan phải đi?" Tú bà ngăn hai người lại.
Thạch Nhị tiên sinh đầy hơi rượu, "Đi, nhất định phải đi."
Tú bà: "Vậy nên trả tiền rượu trước."
"Trả tiền... Trả tiền..." Thạch Nhị tiên sinh vừa trầm giọng vừa sờ sờ trên người, sờ soạng cả buổi, bỗng nhiên vỗ đầu, nói: "Thiếu chút nữa đã quên, ta không có tiền. Hắn có, bảo hắn trả."
Tú bà cười hớ hớ nhìn về phía Sở Trường Ca, "Nhìn công tử quần áo đẹp đẽ quý giá, hẳn là sẽ không thể không mang bạc đi chứ?"
Sở Trường Ca lấy ra một tấm ngân phiếu ném cho bà chủ, "Không cần thối lại." Nói xong liền đi ra ngoài.
"Đợi chút." Tú bà ngăn hắn lại.
"Còn có chuyện gì?" Sở Trường Ca không kiên nhẫn nói.
"Nhiêu đây không đủ." Tú bà nói.
Sở Trường Ca nhíu mày, lại lấy ra đưa cho bà ta.
Tú bà: "Vẫn không đủ."
Mặc dù Sở Trường Ca có một chút men say, nhưng lý trí vẫn còn thanh tỉnh, thấy Tú bà rõ ràng là cố ý bới lông tìm vết, liền lạnh mặt, nói: "Muốn bao nhiêu mới đủ?"
Tú bà: "Ông chủ chúng ta nói, dùng người của ngươi mới đủ."