Nhàn Thê Tà Phu

Có lẽ là mấy ngày nay làm lụng vất vả, lại có lẽ là không ai quấy rầy giấc ngủ an ổn, Mộ Dung Vân Thư ngủ thẳng đến chạng vạng mới vẫn chưa thõa mãn mở mắt ra, động tác chậm chạp đem chân đặt xuống đất, lười biếng đứng dậy, hai tay đẩy cửa phòng đồng thời thuận thế ưỡn thắt lưng, sau đó giương mắt nhìn sắc trời vừa lấy tay che miệng lại đánh cái ngáp thật to.

Nhiếp Thanh mắt lạnh lùng liếc người nào đó ngủ sống ngủ chết, vẻ mặt thật buồn bực cùng tức giận. Chuyện này cũng không thể trách hắn, đứng ở cửa đợi từ trưa đến giờ, dù là ai cũng không vui nổi.

Phượng Linh vẻ mặt sùng bái nhìn Mộ Dung Vân Thư, vì sao nàng giả vờ như thế nào cũng không ra một chút khí chất thục nữ, lại có người ngay cả ngáp một cái cũng có thể tao nhã như thế...

Mộ Dung Vân Thư ngáp xong, liền từ từ đi về hướng lương đình, trước khi đi còn phân phó Lục nhi làm chút điểm tâm đến ăn, về phần hai người thần sắc khác nhau ở ngoài cửa, trực tiếp bỏ qua không quan tâm.

"Ai, Mộ Dung, ngươi đi đâu vậy? Nhiếp Thanh chờ ngươi từ giờ ngọ đến giờ..." Phượng Linh vừa nói vừa lấy tay vẫy rồi lại vẫy giống như chiêu hồn, muốn gọi nàng trở về.

Nhiếp Thanh nửa điểm cũng không cảm kích trừng mắt liếc nàng một cái, bực mình không lên tiếng, giẫm từng bước nặng nề đuổi kịp bước chân của Mộ Dung Vân Thư. Phượng Linh chu miệng lên trừng mắt nhìn, cũng sôi nổi theo sau song song đi cùng hắn, thường thường nghiêng đầu liếc mắt ngắm hắn.

Mộ Dung Vân Thư nghe tiếng bước chân có nhịp điệu phía sau, cảm thấy Phượng Linh thật sự là một nhân tài, mặc kệ Nhiếp Thanh nhìn nàng bằng sắc mặt gì cũng không nổi giận, thực hoài nghi trong đầu nàng có phải có hệ thống tự động loại bỏ, phàm là gì đó không thoải mái, đều đã bị tự động xóa hết hay không.


Bị gió lạnh thổi thổi, Mộ Dung Vân Thư thanh tỉnh rất nhiều, cũng có tâm tình bàn công việc, vì thế nhẹ nhàng mở miệng, "Ngươi có thể bắt đầu trần thuật lý do." Nói xong lấy tư thái ăn no bắt đầu đi dạo trên con đường nhỏ rải sỏi, tầm mắt không chút để ý ngắm đám hoa cỏ gần đó, rất nhàn hạ thoải mái.

"Thượng Dương chỗ hẻo lánh, thâm sơn cùng cốc núi nhiều đường thì ít cách kinh thành lại xa..." Nói đến chuyện triều chính, kẻ ngày thường bên trong luôn nói năng thận trọng, tích chữ như vàng Nhiếp Thanh tựa như thay đổi thành một người khác, bắt đầu thao thao bất tuyệt trên trời dưới biển, nói có sách, mách có chứng, đào ra tất cả lý do có thể chứng minh Thượng Dương không phù hợp xây kho bạc, ngay cả lí do phong thuỷ không tốt cũng đã dùng tới.

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Nhiếp đại nhân khi nào thì kiêm luôn chức thầy phong thủy vậy?”

Nhiếp Thanh hừ hừ, cười lạnh nói, "Ngươi cho là Trạng Nguyên là dễ làm như vậy sao?"

Mộ Dung Vân Thư mày nhăn càng chặt, "Khoa cử còn có kiểm tra vấn đề liên quan đến phong thuỷ sao?"

Nhiếp Thanh bị nàng hỏi không biết nên trả lời như thế nào, vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, không nói lời nào hơn nữa ngày, mới lạnh như băng nói: "Chúng ta thảo luận là vấn đề kho bạc, ngươi thắc mắc vấn đề này để làm gì!"

"Xác định ngươi không phải người vớ vẩn." Mộ Dung Vân Thư vẫn giữ vẻ nghiêm trang nói.


Khóe miệng Nhiếp Thanh hung hăng run rẩy vài cái, lại hừ một tiếng, nói: "Hoàng Thượng quyết định đem kho bạc xây dựng gần khu vực Hoàng Lăng."

"Để cho long tổ long tông hỗ trợ trông coi?" Mộ Dung Vân Thư thuận miệng hỏi, không dự đoán được hắn lại gật đầu, nhướng cao đôi mày liễu, nói: "Nhiếp đại nhân, nếu ngươi tại nhậm chức Hộ Bộ, nên hiểu được một ít điều cần biết khi kinh doanh. Đại Nghiệp Vương Triều phân ra làm Cửu châu (*), Hoàng Lăng tọa lạc ở Dương Minh sơn, thuộc Kinh châu trong Cửu châu, tuy rằng cách kinh thành chỉ khoảng trăm trượng, nhưng nó ở phía Bắc của Đại Nghiệp Vương Triều, lại cách tám châu khác rất xa, nhất là Mân châu ở nam bộ, vung roi thúc ngựa qua lại một chuyến cũng phải mất nhất mấy tháng, huống chi là áp tải xe chở ngân lượng, chỉ sợ bạc vẫn chưa đưa đến, đã phải đưa trở về."

(9 Châu huyện)

Nhiếp Thanh giật giật khóe miệng, nhưng không có ra tiếng. Hiển nhiên hắn phi thường hiểu được đạo lý này.

Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Thượng Dương thuộc Sở châu, Sở châu từ xưa đến nay chính là con đường giao thông quan trọng nhất của Đại Nghiệp Vương Triều, đường bốn phương thông suốt, vận chuyển cực kì tiện lợi, hơn nữa Sở châu ở tại Trung Bộ, bất cứ từ Châu nào vận chuyển qua cũng đều rất nhanh. Về phương diện khác, Thượng Dương núi nhiều đường ít địa thế vừa vặn hình thành ưu thế dễ thủ khó công kho bạc xây ở nơi đó là thích hợp nhất." Dừng một chút, nàng lại nhìn về phía Nhiếp Thanh, ánh mắt nhàn nhạt lại mang theo uy nghiêm không cho phép kháng cự chậm rãi nói: "Ta vẫn nói lại câu nói kia, hoặc là tất cả nghe ta, hoặc là cái gì cũng đừng làm."

Trầm tư sau một lúc lâu, Nhiếp Thanh buông khí giới đầu hàng, "Ngươi thật sự là một thương nhân không hơn không kém!" Trên nét mặt không được tự nhiên lộ ra sự khâm phục.


Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, cả nhà đều là thương nhân, nàng không phải thương nhân là bình thường sao?

*

Không biết Nhiếp Thanh đã dùng biện pháp gì, Hoàng Thượng rất nhanh đã đồng ý đem việc xây kho bạc tại Thượng Dương, mà công tác đúc đồng bạc cũng đã bắt đầu, chỉ chờ kho bạc sau khi xây xong, liền thực thi cải cách toàn diện.

Chuyện đã bàn xong, Mộ Dung Vân Thư liền lập tức khởi hành hồi Kim Lăng, Nhiếp Thanh hiện tại là người phụ giúp của nàng, cho nên cũng đi theo, mà Phượng Linh là tự nguyện đảm đương thứ hai sau Lục nhi, đi theo bưng trà đưa nước chạy trước chạy sau. Đương nhiên, ý của Túy ông, trong lòng, mọi người đều biết rõ ràng. Oa đầu bếp đến Thiếu Lâm Tự, mang theo "lòng biết ơn" của Mộ Dung Vân Thư đối với Sở Trường Ca.

Tựa bên trong chiếc xe ngựa rộng rãi thoải mái, Mộ Dung Vân Thư từ trong lòng lấy ra mộc trâm ngày ấy mua chuẩn bị đưa cho Sở Trường Ca, thần sắc phức tạp chăm chú nhìn rất lâu, cuối cùng xốc lên rèm cửa sổ, ném ra ngoài. Từ khi biết được hắn từng vì một nữ tử mà trở nên gần như điên cuồng, nàng liền ý thức được, duyên phận của nàng cùng hắn, chỉ có thể đến tương kính như tân.

May mắn, cho tới bây giờ Sở Trường Ca đối với nàng mà nói chỉ là người nói chuyện tiêu khiển khi đang chán đến chết, có hắn hay không, không sao.

Xe ngựa rất lớn, cũng đủ một người có thân hình cao lớn nằm ngủ, mà đối với Mộ Dung Vân Thư thân cao tầm trung mà nói, hoàn toàn có thể giống đang ngủ ở trên giường của mình, vì thế nàng nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại ngủ, nghĩ rằng khi vừa tình lại sẽ đến Kim Lăng.


Nhưng cuộc sống có một số chuyện nhất định không thể gió êm sóng lặng, thuận buồm xuôi gió, Mộ Dung Vân Thư không khéo lại rơi vào đoạn này.

Mộ Dung Vân Thư bị xe ngựa đột nhiên dừng lại làm bừng tỉnh, thân mình ngã dụi về phía trước, thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn nàng nhanh tay nhanh chân bám lên thành xe, bàn tay cũng túm chặt lại kéo mạnh tránh để khỏi thế nhào tới.

"Xảy ra chuyện gì?" Nàng đứng vững vén rèm lên ló đầu hỏi, chỉ thấy bảy tám hán tử cao lớn thô kệch chặn trước cổ xe ngựa, áo quần màu xám nhếch nhác, cùng mái tóc dùng dây thừng quấn quanh tùy tiện thoạt nhìn rất có khí chất sơn tặc, nhưng mà, cũng có loại khí chất này là lời nói thông dụng từ cổ chí kim thột ra từ miệng bọn họ.

“Đường này do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn qua đường này, để lại tiền mua đường!"

Mộ Dung Vân Thư chỉ làm nhưng vẫn chưa nghe thấy, trên mặt không có nửa điểm sợ hãi, thần thái thong dong, xuống xe ngựa, lại xem kỹ bọn họ một lần, hỏi: "Các ngươi muốn bao nhiêu, ta hôm nay không mang theo bao nhiêu bạc, nếu không đủ đánh vậy cho nợ trước nhé."

Bọn sơn tặc hiển nhiên không dự đoán được đối phương không chỉ không tức giận cũng không sợ, còn ra dáng rất phối hợp thương lượng, đều ngây ngẩn cả người.

Nhiếp Thanh hừ lạnh, không biết là hừ Mộ Dung Vân Thư, hay là hừ sơn tặc. Mộ Dung Vân Thư thấy mặt hắn không đổi sắc đi hướng "tiền tuyến", nghĩ rằng hắn có đối sách gì, lại nghe hắn phi thường có khí thế đánh một câu giọng quan, "Rõ như ban ngày, lại dám chặn đường cướp bóc, trong mắt các ngươi còn có vương pháp hay không!"

Mộ Dung Vân Thư bật cười, kim khoa Trạng Nguyên hiện tại đều cổ hủ như vậy sao? Trong mắt sơn tặc nếu có chút vương pháp, sẽ không làm sơn tặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận