Nhàn Thê Tà Phu

Tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau. Ánh vào mi mắt trước tiên là tuấn nhan lo lắng, cằm bị che kín bởi râu đen lún phún, thần sắc có chút mỏi mệt, hai mắt hơi khép, không biết là đang ngủ hay là chợp mắt. Mộ Dung Vân Thư vươn tay ôn nhu sờ sờ mặt hắn, vừa muốn thu tay lại liền bị hắn đột nhiên bắt lấy.

Sở Trường Ca bắt lấy cái tay để trên mặt kia đồng thời cũng mở mắt, ngây ra một lúc sau mới vui vẻ nói: "Rốt cục nàng cũng tỉnh. Ta đi gọi đại phu."

Chỉ chốc lát sau, đại phu đến bắt mạch cho Mộ Dung Vân Thư, lại kê mấy thang thuốc bổ dưỡng thân, dặn nàng chú ý nghỉ ngơi, phải tránh thay đổi cảm xúc quá nhanh, nếu không tim sẽ lại đập nhanh liên tục, hậu quả thật khó lường.

"Tiểu thư, người có bệnh tim đập nhanh sao lại chưa bao giờ nói với em?" Đại phu vừa đi hai mắt Lục Nhi liền đẫm lệ hỏi.

Biết được lần này té xỉu là do bệnh cũ - tim đập nhanh, Mộ Dung Vân Thư cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Từ khi sáu tuổi, lúc mẫu thân qua đời, do bi thương quá độ khiến xuất hiện bệnh tim đập nhanh, sau đó nàng đã bắt đầu khống chế cảm xúc của mình, hơn mười năm chưa từng tái lại. Lần này bệnh cũ lại tái phát. Nghĩ đến việc kia, Mộ Dung Vân Thư vội vàng hỏi Vân Tứ Nương: "Ngươi phát hiện ngân khố bị trộm khi nào?"

"Đại khái là bảy tám ngày trước." Vân Tứ Nương nói: "Sau khi Lý Thiếu Khanh bị ngươi cự tuyệt, đất Thục lại không có chuyện ngạc nhiên gì phát sinh, vài vị chủ nhân ở thanh lâu bên kia cũng không có động tĩnh, cho nên ta liền thừa cơ chạy đến ngân khố. Vốn muốn nhìn xem của cải của Mộ Dung phủ một chút, không ngờ cái gì cũng không thấy."

Bảy tám ngày trước. Khi đó nàng vừa cự tuyệt Lý Thiếu Khanh, cơ hồ tất cả mọi người đều chú ý đến Lý Thiếu Khanh, trong đó cũng bao gồm cả nàng, cho nên mới xem nhẹ việc khác. Nàng sớm nên biết, các đạo nhân mã tụ tập đầy đủ ở Cửu Quẻ lâu, Lý Thiếu Khanh kì quái đến cầu hôn, Hoa Thiên Thành đột nhiên xuất hiện nơi đất Thục ẩn thân ở thanh lâu, hết thảy đều không trùng hợp. Chỉ là nàng không nghĩ tới, bọn họ đúng là vì bạc mà đến. "Vị ở trong thanh lâu kia vẫn như cũ chứ?" Mộ Dung Vân Thư hỏi Lý Vô Nại.

Lý Vô Nại nói: "Ừ. Hoa Thiên Thành vẫn giống như trước kia, bao hoa khôi ngày đêm xướng ca, khoái hoạt giống như thần tiên. Nhưng mà nanh vuốt thủ hạ của hắn thật ra lại rất chịu khó, ra ra vào vào, tựa hồ mưu tính gì đó." Kỳ thật cho tới bây giờ Hoa Thiên Thành mưu tính cái gì đều quá rõ rồi, Lý Vô Nại bận tâm đến cảm xúc của Mộ Dung Vân Thư mới không nói rõ.

Lý Vô Nại không nói rõ, nhưng Mộ Dung Vân Thư xác thực rất rõ ràng. Hoa Thiên Thành đây là muốn ngóc đầu trở lại. Nghĩ đến lúc trước ở hoàng cung, khi hắn kiên định chỉ mong được chết, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên rất muốn cười, tự cười giễu. Thông minh như nàng, nhưng lại cũng có thời điểm bị tính kế. Hoa Thiên Thành khi đó chắc là sớm dự đoán được nàng sẽ thả hắn một con đường sống, mới dám tử chiến đến cùng. Chỉ là Hoa Thiên Thành, ba năm trước đây ngươi không thắng được chúng ta, ba năm sau, ngươi vẫn sẽ thất bại như cũ. Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư cười lạnh đến cực hạn, trong mắt ánh lên sắc lạnh.

Vân Tứ Nương thấy thế lập tức khuyên nhủ: "Mộ Dung muội tử, đừng kích động. Ngươi bây giờ là bệnh nhân, không thể kích động."

"Đúng vậy. Chuyện bạc giao cho chúng ta." Lý Vô Nại nói.

Bốn người Đông Nam Tây Bắc cũng lập tức cho thấy lập trường. Đông hộ pháp: "Đúng, giao cho chúng ta. Nếu Hoa Thiên Thành dám không giao đủ bạc, liền lột da hắn."

Nam hộ pháp: "Cắt gân hắn."

Tây hộ pháp: "Chặt đứt xương cốt hắn."

"Ăn thịt của hắn." Lời Bắc hộ pháp vừa ra khỏi miệng liền thành công đạt được ba ánh mắt khinh bỉ —— thịt người cũng ăn, ngươi có quá ghê tởm hay không! Bắc hộ pháp vô cùng ủy khuất cúi đầu, không phải là do tìm không thấy từ sao? Hắn vốn muốn đằng đằng sát khí nói "Hoạn của hắn..." nhưng không nói tiếp nổi nữa, lại không thể lập tức nghĩ được từ văn nhã, hắn có thể nói lời thô tục trước mặt phu nhân sao? Aizzz, đầu năm nay, không văn hóa quả nhiên thực đáng sợ, thực đáng sợ.

Sau khi mọi người đều cho thấy lập trường, đều nhìn về phía người nên lên tiếng lại vẫn trầm mặc không nói —— Sở Trường Ca.

Giáo chủ, tuy nói hiện tại ngươi là gã đần độn, nhưng đần độn cũng là nam nhân, thời điểm này cũng không thể không như nam nhân. Bốn người Đông Nam Tây Bắc vô cùng tha thiết nhìn chằm chằm Sở Trường Ca.

Sở huynh, tuy nói ngươi nay không như xưa, nhưng tốt xấu gì cũng có một thân bản lãnh, đầu đần độn thân không tàn, trăm ngàn đừng khiến người xem thường. Lý Vô Nại vô cùng nóng bỏng nhìn chằm chằm Sở Trường Ca.

Sở Trường Ca à, tuy nói ngươi thực đần độn đã quên Mộ Dung muội tử, nhưng may mà còn biết giết người, nhanh đi cho hắn hai đao đi. Vân Tứ Nương vô cùng chờ mong nhìn chằm chằm Sở Trường Ca.

Thế nhưng đối với tha thiết, nóng bỏng, chờ mong của mọi người Sở Trường Ca nhìn như không thấy, một đôi con ngươi đen không chuyển mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thư, thâm tình chân thành. Qua một lúc lâu, ngay cả Mộ Dung Vân Thư cũng bắt đầu cảm thấy hoang mang với trầm mặc của hắn, hắn mới rầu rĩ nói: "Chỉ tiêu của tháng này đã dùng hết rồi."

Mọi người khó hiểu, chỉ tiêu gì?

Đối mặt với theo đuổi không bỏ của mọi người, Sở Trường Ca cực không kiên nhẫn nói: "Một tháng ta chỉ có thể giết một người." Ngụ ý, các ngươi không cần lại nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng, tháng này không thể giết người.

Mọi người cười ngất. Lúc này còn nói cái nguyên tắc gì chứ!

"Giáo chủ, làm người không thể quá cứng nhắc, phải biết ứng biến, ứng biến." Đông hộ pháp liều chết khuyên nhủ.

Sở Trường Ca nghĩ nghĩ, nói: "Không được."

"Vì sao?" Đông Nam Tây Bắc trăm miệng một lời.

" Một tháng ta chỉ có thể giết một người."

"..." Cho nên mới bảo ngươi ứng biến! Bốn người Đông Nam Tây Bắc rưng rưng nhìn trời, ông trời ơi, mau bắt đần độn này về đi, trả cho ta đại giáo chủ anh minh thần võ!

Đối mặt với nam tử đần độn ngoan cố, mọi người đều hết cách, đành phải đem hy vọng ký thác trên người Mộ Dung Vân Thư. Chính cái gọi là kẻ ác đều có kẻ ác trị. Bọn họ tin, nàng nhất định có thể bẻ nhân sinh quan vặn vẹo của hắn thành thẳng, lấy được thắng lợi áp đảo. Không ngờ Mộ Dung Vân Thư vẫn chưa khuyên bảo Sở Trường Ca, ngược lại vô cùng thông hiểu nói một câu, "Vậy tháng sau hãy nói."

Mọi người mở rộng tầm mắt. Ngân khố là hậu thuẫn của ngân hàng tư nhân, nay bị trộm, sao ngân hàng tư nhân còn có thể chống đỡ một tháng? Đầu óc của Mộ Dung đại tiểu thư không phải là bị điên chứ?

"Tiểu thư, một tháng hình như hơi dài." Lục Nhi nhỏ giọng nhắc nhở.


"Ta biết." Mộ Dung Vân Thư nói: "Chính là, làm người phải có nguyên tắc. Hắn có nguyên tắc như vậy, ta buộc hắn không theo, hắn liền biến thành người không có nguyên tắc."

"Không có nguyên tắc cũng không có gì không tốt, không phải tiểu thư cũng thực không nguyên tắc sao?" Lục Nhi gào lên.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhíu mày, "Ai nói ta không có nguyên tắc?"

Chẳng lẽ có sao? Lần này không chỉ Lục Nhi, vẻ mặt tất cả mọi người nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng, bao gồm cả Sở Trường Ca. Từ sau khi biết nàng, bọn họ liền hiểu được cái gì gọi là không có giới hạn. Về phần nguyên tắc, thật đúng là thực hư vô mờ mịt. Ít nhất chưa từng thấy trên người nàng.

Mộ Dung Vân Thư giật giật đôi mắt, thản nhiên nói: "Đương nhiên là có."

"Là cái gì?" Trăm miệng một lời.

"Xem tâm tình."

"..." Đây gọi là có nguyên tắc? Đây căn bản chính là vô cùng không có nguyên tắc! Trong lòng mọi người mạnh mẽ trợn trắng mắt, vô cùng khinh thường người nào đó làm người không nguyên tắc hành vi làm việc không có giới hạn.

Mộ Dung Vân Thư cảm nhận được ánh mắt mọi người có chút ai oán, trầm mặc một lát, sửa lời: "Nếu các ngươi mãnh liệt yêu cầu, ta cũng có thể bảo hắn bỏ qua nguyên tắc. Dù sao đây cũng không phải là chuyện gì lớn, nhiều lắm thì sau khi hắn vứt bỏ nguyên tắc, giết người liền không xem nguyên tắc mà xem tâm tình, các ngươi chỉ cần không trêu chọc hắn, tánh mạng liền không phải lo."

Mọi người liền bị dọa trắng mặt. Giết người xem tâm tình, còn nói không phải là chuyện gì lớn?! Không đi chọc hắn tánh mạng liền không phải lo?! Trời mới biết định nghĩa "Trêu chọc hắn" rốt cuộc là cái gì! Khi không tốt chỉ liếc hắn một cái cũng được tính là trêu chọc.

"Hay... Hay là bảo hắn duy trì nguyên dạng đi." Lý Vô Nại phẫn nộ nói. Người nào đó hiện tại liệt hắn vào danh sách tình địch, nếu bỏ mất nguyên tắc, chỉ sợ kẻ đầu tiên bị giết là hắn.

Đông Nam Tây Bắc gật đầu thật mạnh, giáo chủ khó có khi làm một người có nguyên tắc, chúng ta hẳn là nên duy trì.

Mộ Dung Vân Thư vô cùng vừa lòng với phản ứng của mọi người, ngoéo khóe miệng một cái, nói: "Lục Nhi, giúp ta thay quần áo."

Lời vừa nói ra vẻ mặt mọi người đen thui. "Chúng ta còn ở đây." Lý Vô Nại lên tiếng nhắc nhở mỗ nữ nhân không câu nệ tiểu tiết, không phân biệt nam nữ.

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhíu mày, hỏi: "Còn có việc?"

Lý Vô Nại sửng sốt, "Không có."

"Sao còn không đi?"

"..." Thì ra đây là nàng biến thành tiễn khách? Lý Vô Nại yên lặng thở dài, trước kia còn có một câu "Đi thong thả, không tiễn", hiện tại ngay cả câu này cũng không khách khí đều giảm đi không nói, trực tiếp xem nhẹ khuất nhục người bên ngoài, thật là không coi ai ra gì, không coi ai ra gì mà! Đi khỏi khuê phòng của Mộ Dung Vân Thư, Lý Vô Nại hỏi Vân Tứ Nương, "Đại phu có nói tim đập nhanh sẽ khiến cho tính tình thay đổi hay không?"

"Ngươi lo lắng tính tình nàng thay đổi?"

"Không phải." Khóe miệng Lý Vô Nại rút một chút, nói: "Ta là lo lắng tính tình nàng không thay đổi."

"..."

"Nếu vì vậy mà tính tình nàng thay đổi, mỗi ngày của chúng ta có lẽ còn có thể dễ chịu một ít."

"Đừng. Ngươi trăm ngàn đừng có miệng quạ đen." Vẻ mặt Vân Tứ Nương hơi sợ nói: "Có vài người trời sinh chính là đến giày vò, nếu nàng thay đổi, chỉ sợ sẽ trở nên càng khủng bố. Chuyện ví dụ máu chảy đầm đìa thực rõ ràng liền xảy ra trước mắt." Nói xong thật cẩn thận nhìn Sở Trường Ca liếc mắt một cái.

Nghĩ đến sau khi Sở Trường Ca thành đần độn liền có đủ loại bất cận nhân tình ma đao soàn soạt, Lý Vô Nại liên tục gật đầu, lẩm bẩm nói: "Đúng đúng đúng, không thể thay đổi, nhất định không thể thay đổi, bảo trì hiện trạng là tốt rồi." Gã họ Sở tuy rằng trước kia nội tâm cũng âm u, nhưng ít ra ngoài mặt thoạt nhìn vẫn là cảnh đẹp ý vui. Từ sau khi thành đần độn, liền âm u trước sau như một, ngay cả không khí quanh người cũng lộ ra sát khí giống như từng trận gió độc, thực dọa người. Đang nghĩ, chợt nghe một giọng nói âm trầm vang lên bên tai, "Ngươi thực thích nàng như bây giờ?" Lý Vô Nại chỉ cảm thấy đây không phải là một câu mà là một đao, chói lọi kề lên trên cổ của hắn, nếu hắn dám gật đầu, rốt cuộc đừng nghĩ đến ngẩng đầu. "Không thích! Ngươi yên tâm, cho dù nữ nhân trên đời chết hết ta cũng sẽ không thích nàng!" Lý Vô Nại nói chuẩn xác từng lời tỏ rõ lập trường.

Sở Trường Ca nghe vậy mày kiếm nhăn chặt, lạnh lạnh hỏi: "Ngươi không thích nàng?"

Đây rõ ràng chính là đang nói nếu ngươi dám không thích nàng liền một đao xử lý ngươi! Lý Vô Nại ngửa mặt lên trời thở dài, thích cũng không được, không thích cũng không được, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào đây! Lý Vô Nại đột nhiên cảm thấy sư phụ của mình rất anh minh, khi đặt tên cho hắn liền dự đoán được cuộc sống của hắn tràn ngập bất đắc dĩ. Aizzzz, nếu hắn họ Ngô thì thật tốt!

Sở Trường Ca lại hỏi: "Nàng tốt như vậy, vì sao ngươi không thích nàng?"

"..." Lý Vô Nại nhẫn nhịn hít sâu một hơi, bày ra một tươi cười cực kỳ vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng tốt như vậy, có ngươi thích là đủ rồi." Nói xong câu đó, Lý Vô Nại cảm giác răng của mình đều mòn đi một lớp.

Sở Trường Ca trầm tư một chút nói: "Vậy ngươi cũng không thể không thích nàng."

"..." Lý Vô Nại hoàn toàn bạo phát, cả giận nói: "Ngươi đây là muốn bức ta một lần nữa quy y xuất gia sao?"


"Xuất gia là tốt rồi, không cần quy y. Ngươi đã từng như thế."

"Ngươi..." Lý Vô Nại đang muốn nổi bão, bỗng nhiên ý thức được âm thanh không đúng, nhìn lại thì phát hiện Mộ Dung Vân Thư đang đứng phía sau mình, nhất thời mừng rỡ, nói: "Ngươi tới vừa vặn, nhanh ngăn nam nhân của ngươi lại. Còn như vậy, ta sẽ bị hắn bức điên."

"Nhưng mà trên đời này chỉ nhiều thêm một người điên mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, tiếp tục nói với hắn đi." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên nói.

Lý Vô Nại không nói gì ngưng nghẹn, "Trong mắt ngài cái gì mới là chuyện lớn?"

Mộ Dung Vân Thư liếc hắn một cái, nói: "Nhiều người chết."

"Vậy... Vậy thì khác." Lý Vô Nại bỗng nhiên cảm thấy Mộ Dung Vân Thư kỳ thực là người biết an ủi. Xem đó, nhờ nàng chỉ điểm, hiện tại hắn cảm thấy chỉ cần Sở Trường Ca không động thủ với hắn, nói gì với hắn cũng không sao cả. Quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, theo nàng mấy tháng, hắn càng ngày càng thích đập đồ phá quán.

"Thạch Nhị tiên sinh đâu?" Mộ Dung Vân Thư hỏi Vân Tứ Nương.

Vân Tứ Nương nói: "Hôm qua sau khi hắn biết bạc bị trộm đã thu nhặt hành lý đi rồi, nói là muốn đi tìm mảnh đất hợp phong thủy tự sát."

Là chạy án chứ gì. Mọi người không cho là đúng, chờ Mộ Dung Vân Thư giận dữ. Không ngờ mặt nàng không chút thay đổi nói, "Đến ngân khố trước, ta muốn nhìn thấy vật còn sống."

Vật còn sống. Khóe miệng Vân Tứ Nương rút hai cái, nói: "Lỡ như đã chôn rồi?"

"Vậy đào mộ khiến cho hắn xác chết vùng dậy."

"... Xác chết cũng không phải muốn hỏi là có thể hỏi." Vẻ mặt Vân Tứ Nương đen thui, yếu nhược nói.

"Vậy chiêu hồn. Tóm lại ta muốn nhìn thấy một Thạch Nhị tiên sinh có thể nghe người ta nói có thể nói tiếng người."

"... Hay là để cho hắn làm người một lần nữa đi." Tảng đá ơi Tảng đá, lão nương đã sớm nói giả chết là không thể thực hiện được, chịu đòn nhận tội mới là thượng sách, ngươi lại không nghe. Hiện tại thật chế giễu, trên lưng mang danh đã chết, về sau còn làm người thế nào đây?

Mọi người thấy vẻ mặt Vân Tứ Nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đều đoán được Thạch Nhị tiên sinh nhất định là giả chết, trong lòng đều vui sướng khi người gặp họa. Chỉ có Sở Trường Ca trực tiếp loại bỏ nội dung có liên quan đến Thạch Nhị tiên sinh, vẻ mặt kiên định nói với Mộ Dung Vân Thư: "Ta cùng nàng đến ngân khố."

Mộ Dung Vân Thư không chút suy nghĩ nhân tiện nói: "Được."

Lý Vô Nại cũng vội vàng nói: "Ta cũng đi!" Hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại thanh lâu làm ma cô.

Mộ Dung Vân Thư lườm hắn một cái, không nói gì, xem như cam chịu.

"Phu nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Đông hộ pháp vô cùng ân cần nói.

Mộ Dung Vân Thư không dự đoán được Đông hộ pháp đột nhiên trở nên chu đáo như thế, có chút mừng rỡ, hơi hơi vuốt cằm tỏ vẻ đa tạ, sau đó nói với Vân Tứ Nương: "Sau khi tìm được Thạch Nhị tiên sinh, dẫn hắn đến ngân khố." Nói xong, liền nhấc chân đi.

Lục Nhi vội la lên, "Tiểu thư, em còn chưa kịp thu thập hành lý!" Nói đi là đi, tiểu thư cũng quá xem trọng hiệu suất làm việc của nàng rồi.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Vậy đừng thu thập."

"Nhưng không thu thập hành lý, trên đường chúng ta sống như thế nào?"

"Bình thường mà sống."

"..."

"Thiếu cái gì thì trực tiếp đi mua."

"... Nhưng là thiếu bạc." Lục Nhi yếu nhược nói.

"Trên đường có rất nhiều ngân hàng tư nhân."

"Ít nhất mang ngân phiếu trước."


Mộ Dung Vân Thư nghe vậy dậm chân, quay đầu nhíu mày nói: "Ta đến cửa hàng nhà mình lấy chút tiền dùng, còn cần phải dùng ngân phiếu mà đổi?"

"Ặc..." Lục Nhi đại 囧, nghĩ đi nghĩ lại phát hiện quả nhiên không cần thu thập hành lý, cao hứng phấn chấn nói, "Vậy về sau ra cửa cũng không cần thu thập hành lý. Lượng công việc giảm bớt thật nhiều. Khoan? Đợi chút. Nếu không cần, vậy trước kia sao mỗi lần ra ngoài tiểu thư đều bảo em thu thập hành lý trước?"

"Không bảo em làm chút việc, sẽ làm thất vọng mấy lượng tiền công hàng tháng phát cho em?" Mộ Dung Vân Thư nói.

"... Tiểu thư, có phải người che em ăn không ngồi rồi hay không?"

"Không phải. Cái này gọi là tùy theo phẩm chất con người."

May mà chưa nói là vật nên tận dùng. Lục Nhi vạn phần vui mừng thở một hơi, lại hỏi: "Chẳng lẽ việc của em chính là thu thập hành lý?"

"Không sai lắm."

!Kém rất nhiều đó! Lục Nhi trừng hai mắt, vô cùng ủy khuất hỏi: "Vậy bưng trà đưa nước giúp người thay quần áo tính là cái gì?"

Mộ Dung Vân Thư tinh tế suy tư một lát, không quá xác định nói: "Bản năng?"

Lục Nhi không nói gì nhìn trời, "Sao em không thấy người có bản năng như vậy?"

"Bản năng của ta là kiếm tiền."

"... Còn có thể có cái khác không."

"Còn tiêu tiền."

"..." Thái dương của Lục Nhi nhăn lại, "Hay là chúng ta đi nhanh chút đi."

"Ừ." Mộ Dung Vân Thư vẫn bình tĩnh như trước, nhẹ nhàng rời đi.

Mọi người nhìn bóng dáng thoải mái kia một chút, đều bội phục ngũ thể đầu địa (tư thế quì lạy đó ^^). Ngay cả Lục Nhi có phản ứng trì độn thần kinh ngây ngốc tự nhiên cũng có thể bị nàng đả kích hoàn toàn còn không dấu vết như thế, đây mới là cao thủ!

Sau khi đám người Mộ Dung Vân Thư rời khỏi Cửu Quẻ lâu, lúc này nhân sĩ giang hồ tập kết ở đây cũng đều theo đuôi mà đi. Điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư cảm thấy thực kinh ngạc. Theo nàng đoán, Hoa Thiên Thành là chủ nhân phía sau màn, mục đích là trộm bạc trong ngân khố, hiện tại mục đích đã đạt thành, cho dù muốn theo dõi nàng, cũng không nên phô trương thanh thế gióng trống khua chiêng mênh mông cuồn cuộn như thế.

Sau khi biết Mộ Dung Vân Thư băn khoăn, Lý Vô Nại chủ động xin đi giết giặc. "Nếu không ta đi dò la hư thật một chút?"

Mộ Dung Vân Thư vốn muốn bác bỏ đề nghị của hắn, để tránh đả thảo kinh xà, nghĩ lại thì thấy những người này lộ liễu như thế một đường theo tới Thượng Dương, tất nhiên là hơi sợ hãi, vì thế khẽ gật đầu, "Không cần gây tai nạn chết người."

Khóe miệng Lý Vô Nại vừa kéo, nói: "Ta cũng không phải là Sở Trường Ca!"

"Cho nên ta mới cố ý dặn."

"..."

"Hắn là người có nguyên tắc."

Lý Vô Nại nhớ lại nguyên tắc của Sở Trường Ca, khóe miệng lại rút một chút, nói: "Thực không hiểu ngươi suy nghĩ cái gì. Đem Hoa Thiên Thành chộp tới đánh một chút không phải xong việc sao, không nên ngàn dặm xa xôi đến ngân khố Thượng Dương. Ngân khố trống rỗng có cái gì mà xem?"

"Nếu hắn chết không nhận tội, ngươi sẽ làm sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi lại.

"Giết hắn."

"Sau khi giết hắn?"

"Thì tìm nơi giấu bạc..." Nói đến một nửa Lý Vô Nại bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra ngươi sớm đoán được Hoa Thiên Thành sẽ không cung khai, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đến bước này, cho nên mới không đi tìm hắn mà trực tiếp đến Thượng Dương tìm nơi giấu bạc. Dù sao bạc trắng trong ngân khố nhiều như vậy, không dễ chở đi."

"Ngươi có thể đi tìm hiểu tin tức." Mộ Dung Vân Thư nói.

Không bí hiểm như vậy sẽ chết sao! Lý Vô Nại liếc mắt xem thường, thả người nhảy khỏi xe ngựa.

Một lát sau, xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Mộ Dung Vân Thư nghĩ Lý Vô Nại đã trở lại, xúc động hiệu suất làm việc của hắn tăng cao, lại nghe ngoài xe truyền đến một âm thanh tao nhã, "Mộ Dung tiểu thư, có tiện đường cho đi nhờ xe không?"

Mộ Dung Vân Thư xốc màn xe lên nhìn lại, chỉ thấy một quý công tử áo xanh đứng ở trước xe ngựa, là người trước đó vài ngày cầu hôn với nàng - Lý Thiếu Khanh. Hắn quần áo chật vật, trên giày còn đầy bùn đất. "Trên đường gặp phải cường đạo?" Mộ Dung Vân Thư cười hỏi.

"Đúng là như thế." Lý Thiếu Khanh xấu hổ nói: "Gia phụ bệnh tình nguy kịch, ta nóng lòng trở lại kinh thành tẫn hiếu, không ngờ nửa đường gặp cướp, tiền tài mất hết, may mắn gặp ngươi, nếu không ta thật không biết nên làm thế nào cho phải."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nói: "Vậy ngươi liền tiếp tục không biết nên làm thế nào cho phải đi."

A?

"Xe ngựa đã rất nặng rồi, thật sự không thể chở thêm một người."


Lý Thiếu Khanh trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngốc trong chốc lát mới trở lại bình thường, "Có câu trời còn có đức, sao Mộ Dung tiểu thư có thể thấy chết mà không cứu?"

Mộ Dung Vân Thư: "Ta không chở ngươi, ngươi sẽ chết sao?"

Lý Thiếu Khanh lại sửng sốt, "Sẽ không."

Mộ Dung Vân Thư: "Nếu sẽ không chết, sao có thể tính là thấy chết mà không cứu được?"

Lý Thiếu Khanh: "Nhưng mà gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ..."

"Ta luôn luôn gặp chuyện bất bình đi vòng mà tránh." Mộ Dung Vân Thư đánh gãy lời hắn nói, vài giây sau lại nói: "Nhưng mà nếu ngươi kiên trì, ta cũng có thể bảo người rút đao trợ ngươi. Bốn người bọn họ, tùy ngươi chọn."

Lời còn chưa dứt, bốn người Đông Nam Tây Bắc đã tự giác rút đại đao ra, bốn thanh đại đao sắc bén bóng lưỡng chói lọi trong không trung, rất có cảm giác diễu võ dương oai.

Sắc mặt Lý Thiếu Khanh chợt biến đổi, nói: "Đây là ý gì?"

"Rút đao tương trợ." Mộ Dung Vân Thư cười thật tươi.

Lý Thiếu Khanh chán nản, trên mặt lúc xanh lúc trắng.

Đông hộ pháp quát: "Còn không mau đi, là muốn bị xe ngựa nghiền nát sao?"

Lý Thiếu Khanh phủi bụi trên mũi, trong lòng bừng bừng nổi giận, lại không thể phát tác, đành phải nhường đường. Đợi đoàn người ngựa của Mộ Dung Vân Thư đi xa, hắn mới lầm bầm lầu bầu như nói: "Mộ Dung Vân Thư quả thực sao cũng không ưng. Cầu hôn không được, giả đáng thương tranh thủ đồng tình cũng không được. Rốt cuộc làm sao mới có thể tiếp cận nàng?"

Lúc này, một người từ trong rừng cây bên đường đi ra, "Chủ công từng nói, muốn tiếp cận nàng, phải trở thành bằng hữu của nàng, hoặc là trở thành kẻ địch của nàng. Những kẻ râu ria khác, nàng là sẽ không quan tâm, mà hiện tại trong mắt nàng ngươi thuộc nhóm kẻ râu ria."

"Hoắc huynh nói cực hay. Chỉ là, thái độ vừa rồi của nàng đã chứng tỏ không muốn làm bạn với ta, không có khả năng làm bằng hữu." Lý Thiếu Khanh nói.

"Ngươi nên biết, chủ công phái ngươi tiếp cận nàng không phải vì muốn trở thành kẻ địch của nàng."

Lý Thiếu Khanh gật đầu, ý của chủ công là, phải cùng Mộ Dung Vân Thư trở thành bằng hữu.

Cùng lúc đó. Bên trong xe ngựa, Lục Nhi khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, vì sao không chở hắn một đoạn đường?" Bất quá chỉ là một cái nhấc tay.

"Nhìn hắn khó ưa." Mộ Dung Vân Thư nói.

"..." Lý do này quả nhiên thực có sức thuyết phục. Khi tiểu thư nhìn một người mà khó chịu, ngay cả nói thêm một câu cũng ngại lãng phí nước miếng, càng đừng nói cứu trợ. Lục Nhi càng nghĩ càng hâm mộ chủ tử nhà mình, trên đời này không có người thoải mái hơn nàng, ngay cả cô gia cũng... Bỗng nhiên, Lục Nhi phát hiện Sở Trường Ca không ở trong xe ngựa. "Cô gia đâu?" Nàng hỏi Mộ Dung Vân Thư.

Lục Nhi nhắc nhở Mộ Dung Vân Thư mới phát giác không thấy Sở Trường Ca, kinh ngạc liếc mắt một cái vị trí hắn hắn thường ngồi, lúc này trống không. "Đại khái là ngại bên trong rất buồn, ra ngoài hít thở rồi." Mộ Dung Vân Thư nhíu mi nghĩ nghĩ.

Hít thở? Lục Nhi nửa tin nửa ngờ xốc màn xe lên nhìn ra ngoài, vẫn chưa phát hiện bóng dáng Sở Trường Ca, chỉ có bốn người Đông Nam Tây Bắc đánh xe. "Giáo chủ nhà các ngươi đâu?" Lục Nhi hỏi Đông hộ pháp.

"Không phải ở cùng tiểu thư nhà ngươi sao?" Đông hộ pháp học Lục Nhi, hỏi lại.

Lục Nhi: "Không có. Các ngươi không thấy hắn đi ra sao?"

Vẻ mặt Đông hộ pháp nghi hoặc lắc đầu, "Không có."

"Có phải bị tiểu thư nhà ngươi chọc bỏ đi hay không?" Nam hộ pháp vô cùng bình tĩnh hỏi.

Lục Nhi lườm hắn một cái, "Tiểu thư nhà ta là loại người này sao?"

"Ừ!" Bốn người Đông Nam Tây Bắc trăm miệng một lời, như đinh đóng cột.

Ặc. Lục Nhi lúng túng, lắp bắp nói: "Thì... Cho dù tiểu thư nhà ta thực chọc giận hắn, nhưng giáo chủ các ngươi cũng không dễ dàng bị người chọc tức bỏ đi như vậy. Ai chẳng biết, da mặt của hắn dầy hơn hẳn người thường."

"Đúng thế." Bốn người vô cùng đồng ý gật đầu thật mạnh, còn có thể có cái gì chọc thủng da mặt giáo chủ đâu?

Lục Nhi thấy Đông Nam Tây Bắc cũng không biết Sở Trường Ca ở đâu, liền lui về trong xe ngựa, lo lắng nói với Mộ Dung Vân Thư: "Tiểu thư, cô gia cũng không có ở bên ngoài."

"Ừ." Đối thoại của bọn họ Mộ Dung Vân Thư đều nghe được, trong lòng cũng đang vì Sở Trường Ca mất tích mà cảm thấy kỳ quái. Tuy nói hắn võ công cao cường đến vô ảnh đi vô tung, nhưng tự nhiên biến mất? Đây cũng quá kỳ quái rồi.

Đột nhiên, xe ngựa dừng nhanh lại, Mộ Dung Vân Thư thiếu chút nữa bị lực đạo này quăng ra ngoài, tiếp theo liền truyền đến tiếng kinh hô của bốn người Đông Nam Tây Bắc ở ngoài xe "Giáo chủ". Sở Trường Ca ở ngoài xe? Mộ Dung Vân Thư nghi hoặc xốc màn xe lên, đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Sở Trường Ca đứng ở trước xe. Đông Nam Tây Bắc thấy Mộ Dung Vân Thư đi ra, liền vây lại che ở trước người nàng. "Phu nhân, biểu tình của giáo chủ không thích hợp." Vẻ mặt Đông hộ pháp ác liệt nhỏ giọng nhắc nhở nàng.

Mộ Dung Vân Thư hơi hơi vuốt cằm, vừa nhìn nàng liền phát hiện Sở Trường Ca không thích hợp, trong cặp con ngươi đen như đuốc kia, mang theo sát khí hôi hổi, giống như ma quỷ. Nếu không phải quá mức quen thuộc, nàng chắc chắn cho rằng Sở Trường Ca trước mắt là người khác giả mạo.

"Tiểu, tiểu thư, có phải cô gia bị quỷ nhập hay không?" Lục Nhi tránh ở phía sau Mộ Dung Vân Thư run lập cập hỏi.

Mộ Dung Vân Thư không trả lời Lục Nhi ngay, thản nhiên nhìn chằm chằm Sở Trường Ca thật lâu, mới nói: "Không phải. Chàng là bị ma nhập tâm."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận