Nhàn Thê Tà Phu

Mộ Dung Vân đang cảm khái ngàn vạn lần, tiểu nhị bộ mặt ân cần bưng rượu và thức ăn lần lượt đặt hết lên trên bàn, nói một câu ‘khách quan chậm rãi dùng’ sau, liền lui ra.

Mộ Dung Vân Thư đưa mắt nhìn rượu thịt đầy mâm một cái, liền cầm chiếc đũa lên dẫn đầu. Những người còn lại cũng khởi động theo. Thuyết thư lão nhân vẫn còn tiếp tục thuyết thư, kể phần lớn đều là chuyện ẩu đả trong chốn giang hồ, đại khái chính là một một một kết quả một một một, một một một sắp sửa kết quả một một một.... Đoàn người vừa ăn cơm vừa nghe chuyện xưa, vô cùng thích ý.

Nhưng, người thưởng thức phong cảnh nhiều, cũng luôn sẽ xuất hiện mấy kẻ sát phong cảnh.

Mộ Dung Vân Thư buông chén xuống đũa, giương mắt nhìn về phía năm người khổng lồ vẻ mặt hung ác xếp thành một hàng ngăn ở trước bàn, lễ phép hỏi: "Năm vị có gì muốn chỉ giáo?"

"Bắt ngươi." Một người trong đó chống nạnh nói.

Mộ Dung Vân Thư liếc mắt cánh tay còn thô hơn cả hai chân của nàng, lại liếc mắt nhìn về phía hình dáng gầy trơ xương của mấy hộ pháp áo xanh, nhất thời cảm thấy không thể trông cậy vào. Vì vậy cầm lên bát đũa tiếp tục ăn cơm.

"Uy! Ta nói muốn bắt ngươi, ngươi có nghe hay không?!"

Mộ Dung Vân Thư tiếp tục nhai kỹ nuốt chậm, cho đến khi nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng mới thả bát đũa xuống mặt bình tĩnh nói: "Muốn bao nhiêu?"

"Cái gì muốn bao nhiêu?"


"Các ngươi muốn bắt cóc ta, không phải vì tiền sao?"

"Phi! Khai Sơn ngũ hổ chúng ta há là hạng người tham tiền!"

Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, lại nói: "Chẳng lẽ là cướp sắc?"

Lời vừa nói ra, mọi người đều mướt mồ hôi. Tại sao nàng có thể đem câu nói kia nói mà giọng bình tĩnh như thế?......

Khai Sơn ngũ hổ cười ha ha, "Chúng ta đối với loại mặt hàng như ngươi không có hứng thú. Vóc người tựa như bọc xương, một chút thịt cũng không có, ôm thật khó chịu." Nói xong tiếp tục cười, giọng cười rất ngu...rất thật thà.

Chợt, theo mấy tiếng vang ‘ Chát! Chát! Chát! ’, nụ cười ngưng bặt, trên mặt Khai Sơn ngũ hổ tất cả đều xuất hiện một dấu bàn tay đỏ rực. Cùng lúc đó, Nam hộ pháp vừa động thủ đánh người cũng che ngực phun vài ngụm máu đen, sắc mặt cũng mơ hồ đen lại.

Gặp tình hình này, Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, chuyện lớn rồi.

"Đại Nam!" Tây hộ pháp vội vàng vận công giúp hắn bức độc, không ngờ chân khí vừa truyền, độc khí liền công tâm, bỗng chốc một búng máu phun ra, đồng dạng là màu đen.

Bắc hộ pháp thấy thế đang muốn vận công, lại bị Đông hộ pháp ngăn lại, "Đừng vận nội công, nếu không sẽ độc khí công tâm giống như hai bọn họ."

Bắc hộ pháp kinh hãi, "Trong rượu và thức ăn có độc?!"

Đông hộ pháp vô cùng nặng nề gật đầu.

" Vậy Phu nhân......" Bắc hộ pháp hoảng sợ nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư.

"Ta không sao." Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt nói: "Độc chỉ có tác dụng với người có nội công."

"Phu nhân biết lúc nào?"

" Lúc uống trà."

Đông hộ pháp nhất thời bộ mặt hắc tuyến, "Tại sao không nói cho chúng tôi biết?"


"Ta nghĩ rằng nhóm các ngươi biết." Nàng làm sao biết các hộ pháp thoạt nhìn rất có khí chất của Võ lâm cao thủ mà ngay cả chút bản lãnh phòng độc cũng không có......

Đông hộ pháp khóe miệng hung hăng co rút mấy cái, cứng đờ nói: "Phu nhân...... quá xem trọng chúng tôi rồi.”

Còn lại ba vị hộ pháp mặt cũng trầm thống. Phu nhân a phu nhân, người biết rõ rượu và thức ăn có độc còn xem chúng tôi đưa vào trong miệng, nhịn, nhịn, phải nhịn!

Đối mặt với bốn người bất mãn, Mộ Dung Vân Thư vẫn có chút đau lòng, vì vậy lên tiếng an ủi, "Thật ra thì chất độc này cũng không đáng sợ như vậy, nhiều nhất võ công hoàn toàn biến mất, không chết được."

Sắc mặt của Tứ Đại Hộ Pháp từ đen thành trắng, rồi trắng bệch. Võ công hoàn toàn biến mất còn nói không đáng sợ! Đối với hộ pháp ma giáo‘ trợ Trụ vi ngược ’ lâu dài, thụ địch vô số mà nói, mất đi võ công, kết quả tất nhiên so với chết còn thảm thiết hơn. Có bao nhiêu người hận không ăn được thịt của bọn họ, uống máu của bọn họ, có thể mong mỏi được đem bọn họ ngũ mã phân thây, chặt làm trăm mảnh... chết kiểu vậy, chư thần chăm sóc, phật quang phổ chiếu rồi......

Lục Nhi thấy Tứ Đại Hộ Pháp đều lộ ra biểu tình ‘không bằng đi tìm chết’, lập tức hiểu tiểu thư nhà mình lại ‘khéo quá hóa vụng’ rồi. Ai~, nàng không biết đã nói với tiểu thư bao nhiêu lần, không có chuyện gì thì đừng tùy tiện an ủi người. Chỉ là như thế này cũng chưa có thể nói là vô duyên lắm, nhớ có một lần, Tứ di nương không cẩn thận té gãy xương bắp chân, nàng một câu ‘không sao, nhiều lắm là không thể bước đi, Mộ Dung phủ của chúng ta có nhiều nhất là gia đinh, về sau đến chỗ nào để cho bọn họ khiêng đi là được’, làm hại Tứ di nương cho là mình thật sự sẽ thành tàn phế, gào khóc suốt đêm.

Chuyện an ủi người quả nhiên không phải người nào cũng làm được. Lục Nhi sâu kín nhìn về phía chủ nhân nhà mình, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, im lặng là vàng."

Mộ Dung Vân Thư lặng yên gật đầu, bày tỏ đồng ý cái cách nói này, sau đó nhìn về phía Khai Sơn ngũ hổ sau khi bị đánh vẫn phùng mắt trợn mang không nói lời nào, lạnh nhạt nói: "Thuốc giải."

Ánh mắt của Khai Sơn ngũ hổ càng lồi càng lớn, bộ dáng rất tức giận, ngoài gương mặt thì những chỗ khác lại không nhúc nhích, thật giống như biến thành một người gỗ.

“Bọn họ đã bị điểm Tiểu Nam Huyết Thủ Ấn, trừ mắt ra, gương mặt hay những chỗ khác chỉ cần thoáng vừa động sẽ như hàng vạn con kiến bò cắn, sống không bằng chết." Đông hộ pháp giải thích.

Khai Sơn ngũ hổ vốn là vẫn không rõ vì sao miệng há ra liền đau muốn chết, hiện tại vừa nghe ba chữ ‘ Huyết Thủ Ấn ’, nhất thời sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi đến trên đất, phát ra một tiếng ‘rầm!...’, đất rung núi chuyển. Bát đũa trên bàn bị chấn động lộc cộc lộc cộc vang lên.


Năm người này, muốn đầu thai thành heo, vậy phải đáng bao nhiêu tiền. Mộ Dung Vân Thư trên cao nhìn xuống nhàn nhạt liếc bọn hắn, nói lần nữa: "Thuốc giải."

Khai Sơn ngũ hổ bò dậy, nhìn nhau một cái, sau đó nhất tề động thủ, ra dáng muốn bắt người.

Mộ Dung Vân Thư nói: "Chậm đã. Chư vị bắt người có thể, nhưng có thể báo nguyên nhân trước hay không?"

Khai Sơn ngũ hổ lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng Nhất Hổ trong đó dùng ngón tay chỉ miệng của mình, ý bảo không nói được.

"Nam hộ pháp, Huyết Thủ Ấn có giải không?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Nam hộ pháp đáp: "Cần dùng nội lực cực cao thâm đưa tay ấn ép tán, nhưng mà bốn người thuộc hạ lại không thể vận công."

Mộ Dung Vân Thư gật đầu một cái, hỏi: "Nội lực của Phượng công tử như thế nào?"

"Đủ. Nhưng hắn cũng không trúng độc sao?"

Mộ Dung Vân Thư chậm rãi cười một tiếng, nói: "Ngươi cho là ‘Hoa Đà tái thế’ là hắn tự phong hay sao?" Chút độc nhỏ này cũng không nhìn ra được, làm sao hắn còn mặt mũi hành tẩu giang hồ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận