Nhàn Thê Tà Phu

Sáng sớm, giữa nửa mê nửa tỉnh, Mộ Dung Vân Thư luôn cảm thấy có gì đó đang nhìn nàng. Cả giường chợt di động, thứ kia đi tới, trên gối thấy vạt áo rủ xuống, nền trắng thêu chỉ vàng, nhưng nàng làm thế nào cũng không ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đó được. Thứ đó vuốt nhẹ tóc của nàng, nghe rõ một tiếng thở dài. Mộ Dung Vân Thư gần như dùng hết hơi sức toàn thân, mới hé mí mắt, ngồi dậy nhìn vòng quanh, lại phát hiện trong phòng giam không có người khác, một già một trẻ cách vách, đang nhìn nàng, khi thấy nàng nhìn qua đồng thời nghiêng đầu sang chỗ khác.

Đại khái là mộng du. Mộ Dung Vân Thư ngồi sụp xuống đám cỏ khô, trong lòng tiu nghỉu thể như mất mát cái gì.

Giấc mộng này, cũng quá chân thật rồi. Cho dù là vào giờ phút này, nàng còn có thể cảm nhận được xúc cảm lưu lại trên lọn tóc, dịu dàng như vậy......

Trong lúc Mộ Dung Vân Thư đang còn đờ đẫn, Đan Thiểu Vũ mang theo hai lính canh đi vào phòng giam, chỉ thị mở khóa.

Nghe được âm thanh, Mộ Dung Vân Thư lập tức hồi hồn, nhìn người tới một cái, lập tức liền biết tất nhiên là Hầu gia gọi đến, vì vậy tự nhiên đứng dậy, dáng vẻ tùy thời đợi lệnh.

Điều này làm cho Thiểu Vũ đang định để binh lính kéo nàng đi ra ngoài ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới giương một tay lên, mình dẫn đầu, Mộ Dung Vân Thư theo sau, hai lính canh đi sau cùng.

Chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Vân Thư dưới sự hướng dẫn của Đan Thiểu Vũ đã tới Hầu gia phủ. Trên đường đi nàng nghĩ nghĩ thấy kì quái, nàng là phần tử phản nghịch, nên thẩm vấn ở trại lính mới phải, tại sao lại bị đưa đến Hầu gia phủ? Nhưng mà bây giờ, nàng toàn bộ hiểu. Bởi vì, trong phòng khách, một nam tử tuấn dật như tiên giáng trần, tà mị như ma quỷ đang mặc một bộ cẩm y màu trắng, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Chỉ cần nhìn một cái, Mộ Dung liền hiểu, hắn nhận ra nàng vì vậy cười thật lòng, môi hồng nhẹ cong, lông mày giãn nhẹ.

Sở Trường Ca ngưng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư từng bước mà đến, ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu ở hàng mi dày như cánh bướm của nàng, so với hoàng kim châu báu còn lóng lánh hơn.

Sở Trường Ca chợt đưa ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, khen: "Quả nhiên là hoa thơm cỏ lạ tươi đẹp vô song, quốc sắc thiên hương."

Mộ Dung Vân Thư chưa từng nghe qua Sở Trường Ca ca ngợi dung nhan của nàng, bây giờ mặc dù gương mặt này cũng không phải của mình, nhưng không tránh được có chút thụ sủng nhược kinh, thẹn thùng đưa tay áo che mặt. Mộ Dung Vân Thư khẽ cúi đầu, không muốn để cho hắn nhìn thấy nàng ngượng ngùng, không nhanh không chậm đi về hướng Tịnh Biên hầu đang ngồi ở ghế trên, nhưng nàng biết, Sở Trường Ca vẫn còn đang nhìn nàng...... không ngừng nhìn nàng...... thật giống như thế nào cũng nhìn không đủ......

Mộ Dung Vân Thư hơi nhếch môi, khắc chế xung động nhìn lại hắn, dừng lại trong phòng khách, đối diện với Tịnh Biên hầu, hướng hắn cười cười, coi như là chào hỏi.

Tịnh Biên hầu tự nhận trời sanh hung tướng, cho dù là phó tướng đi theo hắn vào sinh ra tử nhiều năm cũng không dám nhìn thẳng hai mắt hắn, mà nữ tử trước mắt này phạm phải tội lớn ngập trời, không chỉ bình tĩnh nhìn thẳng hắn, hơn nữa còn cười!

Rất, rất quái dị rồi.

Tịnh Biên hầu ngước mắt lên nhìn nữ tử đang toàn thân tràn đầy thái tự nhiên không chút câu nệ thật lâu, chợt vỗ đùi cười to, tiếp theo càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng hào khí đến tận mây xanh.

Sở Trường Ca cũng cười, khác với nụ cười thô mãng của Tịnh Biên hầu, hắn cười thanh thoát, nghiễm nhiên là một người khiêm tốn, dịu dàng như ngọc.

Mộ Dung Vân Thư đang cảm thấy kỳ quái, Sở mỗ này khi nào thì cải tà quy chánh rồi......

Chợt nghe Tịnh Biên hầu nói: "Sở huynh nhìn rõ rồi chứ, nàng thật sự là thê tử xuất giá của huynh?"

Sở huynh? Tịnh Biên hầu có thể so với Sở Trường Ca lớn không chỉ vài ba tuổi a! Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười, xem ra có lẽ hắn vẫn không hề cải tà quy chánh, nếu không, sao lại qua một đêm cùng một lão hầu gia niên kỷ bằng cha hắn xưng huynh gọi đệ......

Sở Trường Ca tự nhiên cười một tiếng, nói: "Trừ thê tử chưa cưới của Sở mỗ, trên đời này thì có ai dám ở trên địa bàn của Hầu gia nghênh ngang xem sách làm phản?"

Tịnh Biên hầu cười to nói: "Có đạo lý! Cũng chỉ có kỳ nữ như vậy, mới xứng với bực hảo nam nhi này như huynh!"

Mộ Dung Vân Thư cúi đầu thở dài, yêu nghiệt, quả nhiên là yêu nghiệt. Đáng thương Tịnh Biên hầu một đời anh danh, toàn bộ hủy trong tay yêu nghiệt này.

Sở Trường Ca tựa như đọc hiểu vẻ mặt của Mộ Dung Vân Thư, mắt chứa nụ cười nhìn nàng một cái, ngược lại đối với Tịnh Biên hầu nói: "Đáng tiếc tiện nội trời sanh bị câm điếc, nếu không huynh sẽ liền phát hiện, nàng so với tưởng tượng của huynh đáng tò mò hơn nhiều."

Vừa nghe Mộ Dung Vân Thư trời sinh bị câm điếc, trên mặt của Tịnh Biên hầu lập tức toát ra vẻ đồng tình, liên tục cảm thán ba tiếng ‘đáng tiếc’.

Lúc này vẫn hầu ở một bên Đan Thiểu Vũ cũng bừng tỉnh hiểu ra, khó trách từ khi vào phòng giam đến khi ra khỏi nàng vẫn an tĩnh như vậy, thì ra là không thể nói được. Hắn đã nói mà, nào có người ngồi tù nào còn ngồi được bình tĩnh như vậy. Chẳng qua là hắn có một chút rất khó hiểu, theo đội trưởng nhà lao báo cáo, nàng sống cuộc sống trong tù tương đối thích ý a! Đội trưởng nhà lao đưa cơm cho nàng, nàng còn dùng thần ngữ nói tiếng ‘cám ơn’. Thật là một quái nhân.

Chỉ là nếu so với ra, nàng còn chẳng là gì. Hai nam nhân trong nam lao (nhà giam nam), vẫn niệm niệm thao thao muốn đem mình biến thành nữ nhân, mới là quái nhân...... Dĩ nhiên, người trước mắt này, sáng sớm đưa tới tám rương bạc trắng thật to, nói cái gì ‘thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách, nghe nói Hầu gia quân lương khô kiệt, mà triều đình lại lấy lý do không có chiến sự chậm chạp không chịu xuất ngân khố, vì vậy bán sạch tất cả gia sản, đặc biệt tới đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’, mới càng gọi là quái nhân hơn.....

Vừa ra khỏi Hầu gia phủ, Sở Trường Ca liền giải khai á huyệt của Mộ Dung Vân Thư, cười nói: "Phu nhân vất vả rồi."

Mộ Dung Vân Thư cũng cười nói, "Giáo chủ hao tài rồi."

"Tiền tài là vật ngoài thân. Chỉ là mấy rương bạc trắng, không đáng vào đâu." Sở Trường Ca nói thật là hời hợt, nước chảy mây trôi.

Đỉnh đầu bốn người Đông, Nam, Tây, Bắc có bốn bầy quạ đen đồng loạt bay qua, tiền tài của người khác, đương nhiên là vật ngoại thân.....

Sở Trường Ca lại bổ sung nói: "Có thể cứu phu nhân từ trong nước lửa, mới là quan trọng nhất."

Giọng nói bình bình đạm đạm, lại làm cho lòng của Mộ Dung Vân Thư khẽ động. Không vì cái gì khác, chỉ vì, hắn từ xa vạn dặm tới cứu nàng. Mặc dù hắn đầu tiên nhìn cũng không nhận ra nàng, mặc dù hắn sử dụng phương thức khiến cho nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, hắn rốt cuộc vẫn đã tới.

Ngoài cảm động ra, trong đầu của Mộ Dung Vân Thư không khỏi lại hiện lên một tia chua xót, rất nhạt rất nhạt, lại làm cho nàng không dám nhìn Sở Trường Ca lâu thêm một chút, thật giống như nhìn lâu thêm một chút, phần trái tim chua xót này sẽ sâu hơn, chua thấu cốt tủy của nàng.

Đang lúc Mộ Dung Vân Thư đang rối bời, sau lưng chợt truyền đến tiếng kêu của Đan Thiểu Vũ, "Sở công tử, tạm dừng bước."

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đan Thiểu Vũ áp giải Vương Triều, Trương Dụ hai người đã dịch dung từ phía sau đi tới.

"Người làm của quý phủ, ta đưa tới cho ngài." Đan Thiểu Vũ đem Vương Triều, Trương Dụ đẩy về hướng Sở Trường Ca, cười trêu nói: "Sở công tử đã bán của cải lấy tiền mặt toàn bộ gia sản, nói vậy cũng không cần hai người hầu này nữa, không bằng cũng quyên cho Hầu gia thôi."

Sở Trường Ca đang suy nghĩ xử trí hai người không biết sống chết này như thế nào, vừa nghe có người nguyện ý làm giúp, dĩ nhiên là vui khi việc thành, vì vậy đặc biệt hòa ái tươi cười nhìn Vương Triều, Trương Dụ hai người nói: "Khó được Đan tướng quân để mắt, các ngươi còn không mau tạ ơn?!"

Vương Triều, Trương Dụ nghe vậy sắc mặt đại biến, cũng không biết phải làm gì cho đúng. Bị chấn kinh, trừ hai bọn họ ra, còn có Đan Thiểu Vũ, hắn vốn chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới Sở Trường Ca lại quả nhiên, một tiếng đáp ứng.

"Còn không mau tạ ơn?" Sở Trường Ca vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ, nhưng nụ cười này nhìn ở trong mắt Vương Triều, Trương Dụ, tràn đầy uy hiếp.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Vương Triều cắn răng một cái, nặn ra một nụ cười, nói: "Đa tạ Tướng quân." Trương Dụ là không nói một lời, coi như là chấp nhận.

Lúc này Đan Thiểu Vũ mới ý thức tới, ván đã đóng thuyền, hai người này, vô luận hắn có muốn chứa chấp hay không, đều phải chứa chấp. Hắn rất không vui nhìn Vương Triều một cái, dùng giọng rất miễn cưỡng ‘ban ân’ nói: "Bản tướng quân đang muốn huấn luyện một Đội Cảm Tử, hai các ngươi may mắn."

Vừa nghe ba chữ ‘Đội Cảm Tử’, gương mặt đó của Vương Triều cũng không thể nịnh hót nổi nữa......

Vương Triều hận hận nhìn về phía đám người Mộ Dung Vân Thư, lại phát hiện bọn họ đã sớm đi xa, nhưng từ bóng lưng nghiêng ngã kia có thể thấy được, bọn họ đang ôm bụng cười lăn lộn......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui