Ngân Yến Tử ở Tịnh Biên thành trải qua một phen hỏi thăm, biết được Sở Trường Ca không chỉ không chết, còn Phương Hồng Phi bị đánh gần chết, lúc này hoảng hốt, cả đêm trốn ra khỏi thành, men theo ký hiệu Kim Yến Tử lưu lại, cuối cùng ở trong một thôn trấn Tây bộ của Thục châu cùng Kim Yến Tử hội hợp. Khi nàng ở khách điếm nhìn thấy Kim Yến Tử thì phát hiện chỉ có Mộ Dung Vân Thư cùng Kim Yến Tử ở đây, mà Vương Triều cùng Trương Dụ hai người lại không biết tung tích.
"Sao lại chỉ có một mình ngươi? Vương Triều cùng Trương Dụ hai phế vật kia đâu?" Ngân Yến Tử hỏi.
"Không biết." Kim Yến Tử nhớ lại nói: "Ba ngày trước, chúng ta ngủ lại ở trong một gian khách điếm nhỏ trên quan đạo, ngày kế khi ta tỉnh lại, hai người bọn họ đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại tờ giấy, nói là Vương gia truyền đến mật lệnh, bảo bọn họ đi nơi khác làm việc."
Ngân Yến Tử không hiểu nhăn mày lại, ban đầu từ lúc ra khỏi vương phủ, Vương gia nhấn mạnh nhiều lần bắt được Mộ Dung Vân Thư mới là chuyện quan trọng nhất, hiện tại sao lại đột nhiên điều Vương Triều, Trương Dụ đi? Chẳng lẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn?
"Mặc kệ bọn hắn, chúng ta lên đường đi. Chưa tới hai ngày là có thể vào đất Thục Trung, trở lại vương phủ rồi. "Nghĩ đến sắp trở lại vương phủ, trên mặt lãnh nhược băng sương của Kim Yến Tử đột nhiên toát ra mấy phần dịu dàng.
Ngân Yến Tử cũng bỏ qua lo lắng, tâm tình thật tốt, nói: "Đúng, chúng ta lên đường."
Chợt, một thanh âm cực kỳ âm trầm từ ngoài cửa truyền đến, "Để Sở mỗ tiễn các ngươi một đoạn đường được không?" Lời nói vừa dứt, đã thấy Sở Trường Ca âm u đi vào, ánh mắt lạnh như băng kia, làm cho người ta không rét mà run.
Kim, Ngân Yến Tử song song theo bản năng lui về phía sau, Sở Trường Ca đi mỗi một bước, họ liền lui về phía sau một bước, trên mặt đều là hoảng sợ."Ngươi, làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Ngân Yến Tử run rẩy hỏi.
Sở Trường Ca không trả lời vấn đề của nàng ta, hướng tầm mắt tới Mộ Dung Vân Thư đang ngồi ở bên giường, ánh nhìn lạnh như băng trong nháy mắt biến thành nóng rực, sát khí phủi sạch, thay vào đó là nơi nơi nhu tình. Sở Trường Ca nhìn Mộ Dung Vân Thư, hầu kết giật giật, há mồm muốn nói, chợt mày kiếm vừa nhíu, sát khí lại hồi sinh.
Kim, Ngân Yến Tử bất ngờ, bị sát khí đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện này sợ tới mức gan ruột đều sắp vỡ nát, vừa sợ hắn mang Mộ Dung Vân Thư đi đến lúc đó không cách nào phục mệnh Vương gia giao phó, đồng thời vừa hy vọng hắn mau mang Mộ Dung Vân Thư đi, càng xa càng tốt, đừng đến hù dọa họ nữa là tốt rồi.
"Mộ Dung Vân Thư ở nơi nào?" Sở Trường Ca trầm giọng hỏi, băng chìm trong thịnh nộ, thật giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp, tuy không có xu thế gió thổi báo giông tố sắp đến, lại có hiệu quả gió thổi báo giông tố sắp đến, làm người ta không có can đảm nói láo.
"Không, không phải ở trước mặt ngươi sao?" Ngân Yến Tử rúc cổ nói.
Sở Trường Ca nói: "Nàng không phải."
Trên mặt Mộ Dung Vân Thư giả này, mặt nạ da người mặc dù tinh xảo, nhưng ánh mắt của nàng ta trống rỗng vô thần, không gạt được hắn.
"Nàng rõ ràng chính là Mộ Dung Vân Thư, sao ngươi lại nói nàng không đúng? Chẳng lẽ mắt ngươi bị mù......"
Ngân Yến Tử đột nhiên câm miệng, thân thể nhỏ gầy càng run càng lợi hại, từng luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền đến, quả thật tựa như thân thể trần truồng đang ở trong băng thiên tuyết địa, buốt đến mức ngay cả máu cũng gần như đông lại. Ngân Yến Tử từ trước đến nay không hề biết, một người có thể đáng sợ đến trình độ này, một ánh mắt đơn giản là có thể làm cho sức chống cự của người ta sụp đổ, một động tác thật nhỏ là có thể làm cho người ta run sợ trong lòng
Mà nàng hiện tại biết, cũng đang ở trong loại sợ hãi này. Nàng rốt cuộc hiểu rõ, tại sao nam tử tuấn dật cao cường như vậy lại làm cho người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật rồi. Chỉ vì, mặt của ma quỷ xấu xí dọa người, ma quỷ tuấn mỹ lại là tâm dọa người.
"Ta lại hỏi một lần nữa, Mộ Dung Vân Thư ở đâu?" Khuôn mặt anh tuấn của Sở Trường Ca như khoác lên một tầng sương, băng giá lạnh lẽo.
Chân Ngân Yến Tử khẽ run rẩy, ngã nhào trên đất, cũng tựa như điên cuồng lắc đầu, "Ta không biết, ta thật sự là không biết......"
Sở Trường Ca bám theo Ngân Yến Tử mà đến, dĩ nhiên rõ ràng nàng cũng không biết chuyện Mộ Dung Vân Thư bị đánh tráo, cho nên hù dọa cùng ép bức, cũng chỉ là giết gà dọa khỉ thôi. Ai cũng biết, Kim Ngân Song Phi Yến, Ngân Yến Tử ác miệng Kim Yến Tử ác tâm. Không ép Ngân Yến Tử, làm sao hù dọa được Kim Yến Tử? Sở Trường Ca dời ánh mắt đến trên người Kim Yến Tử, như một thanh hàn kiếm chạm mi tâm của nàng, mở miệng lần nữa, "Mộ Dung Vân Thư ở đâu?"
Trong lòng Kim Yến Tử biết kiên nhẫn của Sở Trường Ca đã hết, nếu nàng không phối hợp, chỉ có một con đường chết, vì vậy nói thật, "Bị Vương Triều, cùng Trương Dụ hai người mang đi rồi."
"Mang đi nơi nào?"
"Ta không biết." Kim Yến Tử cuống quít móc ra tờ giấy Vương Triều lưu lại đưa cho Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca nhàn nhạt liếc mắt nhìn, trầm ngâm mấy giây, giương mắt nói, "Từ ngày mai ta không muốn nghe thấy danh hào ‘Kim Ngân kiếm Yến Song Phi’ này xuất hiện trên giang hồ." Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi. Kim Yến Tử đứng ở tại chỗ lặng người chốc lát, thân thể lung lay đột nhiên đổ sụp, xụi lơ ngã xuống, máu đỏ tươi từ khóe miệng tràn ra, chảy trên đất, lan tràn ra.
"Muội muội!" Ngân Yến Tử bò qua vịn Kim Yến Tử, vừa khóc vừa nói nói: "Muội muội, muội không sao chớ? Tại sao có thể như vậy? Sở Trường Ca rõ ràng không có động thủ, tại sao có thể như vậy?"
" Tỷ tỷ, ta...... Ta sắp không được. Tỷ, tỷ thay ta chuyển cáo Vương gia...... Sở Trường Ca đúng, đúng...... là ma quỷ...... Đấu, đấu...... đấu......" Không đấu lại. Đáng tiếc, bốn chữ cuối cùng, Kim Yến Tử cũng cũng không nói ra được nữa.
"Muội muội!" Ngân Yến Tử phát ra một tiếng hét tê tâm liệt phế, lệ như suối trào, thương tâm sắp chết. "Tại sao có thể như vậy...... Tại sao có thể như vậy......" Ngân Yến Tử vừa thương tâm lại vừa tuyệt vọng, không hiểu tại sao Kim Yến Tử lại đột nhiên ngã xuống, đầu óc hoàn toàn mê muội mất phương hướng.
"Là Sở Trường Ca giết chết nàng." Một thanh âm tàn nhẫn từ đỉnh đầu truyền đến.
Ngân Yến Tử ngẩng đầu, phát hiện rõ ràng người tới chính là Phương Hồng Phi. "Không thể nào. Sở Trường Ca căn bản cũng không có động thủ." Chợt, Ngân Yến Tử trợn mắt, giống như nổi điên níu lấy Phương Hồng Phi vạt áo trước, nói: "Có phải ngươi hay không? Có phải ngươi âm thầm hạ độc thủ hay không?"
Phương Hồng Phi mặt ghét bỏ hất nàng ra, nói: "Ta cùng với nàng ta không thù không oán, giết nàng ta làm gì! Là Sở Trường Ca, hắn mặc dù không có động thủ, nhưng là nội lực của hắn thâm hậu, mới vừa rồi khi đang hỏi dùng nội lực cắt nát thất kinh bát mạch của Kim Yến Tử. May nhờ ta sớm có đề phòng, nếu không cũng gặp độc thủ của hắn."
Ngân Yến Tử không tin, "Vậy ta tại sao không có sao?"
"Lúc ấy ý chí của ngươi đã hỏng mất, dĩ nhiên không cảm nhận được ảnh hưởng nội lực của hắn. " Phương Hồng Phi nói rất chuẩn xác.
Ngân Yến Tử bị hắn thuyết phục, nhất thời mặt lộ vẻ hung quang, hận hận nói: "Sở Trường Ca, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Thấy thế, khóe miệng Phương Hồng Phi nâng lên một nụ cười âm hiểm, Sở Trường Ca, xem ngươi có thể phách lối tới khi nào......
*
Trong thành Kim Lăng, một chiếc xe ngựa cũ rách chạy chậm rãi trên đường cái, người kéo xe mã rất gầy, không chỉ có gầy, còn già nua, mệt mỏi, hô hấp thô nặng, hiển nhiên đã chạy trên đường rất lâu, tiếp cần nghỉ ngơi. Thế nhưng, chủ nhân lại tựa hồ như không có ý dừng lại, lại hung hăng quật một roi, ‘Giá! Giá!’ tiếng đánh xe liên tiếp, khẩn cấp dị thường.
Người đánh xe chính là Vương Triều, ban đầu Mộ Dung Vân Thư lừa gạt Ngân Yến Tử quay trở lại Tịnh Biên thành thì hắn liền ý thức được đại sự không ổn, mặc dù không rõ khi Ngân Yến Tử trở về sẽ gặp tai ương gì, nhưng có vết xe đổ, hắn lại không dám khinh thường, kết luận Mộ Dung Vân Thư tất nhiên tính toán cái gì, mạo hiểm để đạt được mục đích, tìm nữ tử có thân thể tương tự Mộ Dung Vân Thư, dịch dung thành bộ dáng của nàng, lặng lẽ đổi trắng thay đen, mang theo Mộ Dung Vân Thư thật đi đường vòng Giang Châu.
Thật ra thì đường vòng Giang Châu là một con đường cực kỳ nguy hiểm, bởi vì thủ phủ Giang Châu, thành Kim Lăng, chính là địa bàn của Mộ Dung Vân Thư. Thật đúng là cường long áp bất quá địa đầu xà (rồng mạnh không ép rắn thổ địa), ở trên địa bàn của nàng, hơi không cẩn thận, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng, vì thoát khỏi Sở Trường Ca đuổi theo, chỉ có thể bí quá hóa liều.
"Qua khỏi thành Kim Lăng, liền an toàn." Vương Triều một mặt liều mạng thúc ngựa một mặt nói với Trương Dụ.
Trương Dụ hừ lạnh một tiếng, không có trả lời. Cho dù qua được thành Kim Lăng, phía sau không biết còn có bao nhiêu thành Kim Lăng khác, một ngày không vào địa phận của Thục châu, chính là một ngày không an toàn.
"Ngươi đừng mang một bộ vẻ mặt người mang tội giết người, cẩn thận lại thu hút chú ý của quan phủ nữa bây giờ!" Vương Triều trêu ghẹo nói.
Trương Dụ lại hừ một tiếng, tựa đầu nghiêng qua một bên. Lúc này, một đám bần dân áo gai vải thô, khắp người băng bó không biết từ đâu vọt ra, chặn ngang đường.
Vương Triều vội vàng kéo dây cương, cũng may động tác mau, dừng lại kịp trước khi đụng vào đám người.
"Các ngươi đến giữa đường làm gì?" Vương Triều hỏi.
Một tiểu hài nhi mặt đầy bùn đất bẩn thỉu kêu lên: "Mộ Dung phủ phát lương, chúng tôi tới xếp hàng."
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó! Vương Triều lập tức mặt trắng hơn quả cà, ỉu xìu.
Bên trong xe ngựa, Mộ Dung Vân Thư cười đến rất đắc ý. Tên nam tử họ Vương tự cho là thông minh này. Sao hắn có thể biết, thành Kim Lăng này với nàng, giống như Thục Trung đối với tiểu Lương vương, trời cao biển rộng, chim bay cá nhảy.
"Chúng ta đi đường vòng." Vương Triều buồn buồn nói, sau đó kéo dây cương cố gắng quay đầu xe, không ngờ ngựa vừa mới động, trước mắt lại xuất hiện một đám bần dân, ngăn trước ngựa. Lúc này Vương Triều mới bất đắc dĩ phát hiện, bọn họ đã tiến vào ‘vòng vây’, tiến thoái lưỡng nan.
Vương Triều rủa thầm, Mộ Dung phủ này phát lương lúc nào thì không được, nhất định phải phát ngay lúc này!
"Thôi, xe ngựa không cần, chúng ta lại đi mua một chiếc." Vương Triều nói. Trương Dụ không hề lên tiếng, coi như là chấp nhận, nhảy xuống xe ngựa, sau đó vén rèm xe lên, chờ Mộ Dung Vân Thư bước ra.
Lúc này Mộ Dung Vân Thư, cũng đã dịch dung, nhưng tướng mạo bình thường không có gì lạ, nhét vào trong đám người, sẽ không ai nhìn lâu một chút. Đây là hiệu quả Vương Triều muốn. Vừa xuống xe ngựa, Mộ Dung Vân Thư ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nơi này chính là địa điểm phát lương của Mộ Dung phủ—— Miếu thổ địa, cùng Mộ Dung phủ cách xa nhau chỉ là trăm mét. Người phụ trách phát lương của ngày hôm nay, là tổng quản. Dĩ nhiên, nàng đối với cặp mắt mờ mịt già nua của ông ấy cũng không ôm một chút mong đợi nào.
"Đi mau." Vương Triều sợ nàng giở trò gì, thúc giục.
Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người theo hắn rời đi.
Trong lúc ba người sắp sửa rời đi, một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến, "Tiểu thư xin dừng bước. Chúng ta giống như đã gặp qua ở nơi nào."
Vừa nghe thanh âm này, Mộ Dung Vân Thư liền cười, bởi vì nàng không cần nhớ lại, cũng biết thanh âm kia là của ai.
Vương Triều thì tại không ngừng kêu khổ trong lòng, hắn cũng đã đem ‘mặt Mộ Dung’ của người nào đó trở nên bình thường không có gì lạ rồi, sao lại còn sẽ có người chú ý?
Vương Triều dĩ nhiên không biết, trên thế gian này có một loại người, trời sanh đã được vạn chúng chú mục, mặc dù dung mạo trở nên bình thường không có gì lạ, mặc trên người áo gai vải thô, vẫn có khí chất tuyệt đại phong hoa từ trong ra ngoài tản mát ra, vẫn luôn sặc sỡ loá mắt. Mà Mộ Dung Vân Thư, chính là loại người như thế.