Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Thổ lưu bích?

Một nhẫn thuật phòng ngự không tệ! Có thể so với la sinh môn! Nhưng hiện tại đang chiếm thượng phong, sử dụng một nhẫn thuật phòng ngự để làm gì?

Không chỉ Vũ Linh Hà nghi hoặc, mà ngay cả Lâm Hàn cũng có chút ngờ vực nhìn hành động của Lan Hồng Tuệ.

Không phải phá đám chứ?

Đáp án rất nhanh đã được công bố!

Một bức tường đá vững chắc dựng đứng sau lưng Lâm Thế Xuân, hất lên những làn sóng nước cuồn cuộn, nhưng vẫn không gây ảnh hưởng nhiều đến hắn.

- Linh Hà, dùng thủy độn mạnh hơn, nhanh!

Làm gì?

Vũ Linh Hà dù vẫn rất ngờ vực, nhưng trải qua Lâm Hàn đề điểm, nàng cũng vẫn lựa chọn làm theo lời của đồng bạn.

Thủy Độn – Đại Bạo Thủy Trùng Ba!

Oành!

Dòng nước siết lên gấp bội, nếu trước đây dòng nước chỉ là một dòng sông, vậy thì bây giờ chính là sóng thần của đại hải, khiến áp lực của Lâm Thế Xuân cũng tăng lên nhiều. Nhưng hắn vẫn chỉ cười lạnh một cái, thân hình từng chút từng chút một di động, triệt tiêu lực trùng kích của sóng thần!

Chà chà…

Lâm Hàn cũng có chút tấm tắc khen ngợi! Chỉ có mấy năm, không ngờ con nhóc ngày nào cũng tiến bộ đến mức này! Nhẫn thuật cấp A như đại bạo thủy trùng ba chỉ cần thuận tay là ra, hơn nữa xem độ tiêu hao với nàng cũng chỉ là muỗi đốt! Lượng chakra như vậy, cũng quá kinh khủng!

Nhưng, điều tiếp theo diễn ra còn khiến Lâm Hàn hứng thú hơn.

Đại bạo thủy trùng ba, ầm ầm ập về phía trước, khiến mặt đất rung lên bần bật, sóng nước văng tung tóe. Lượng nước dày đặc cũng khiến cả sân tập này ngập thành cái hồ, sóng thần trùng kích khiến kết giới liên tục dao động, giống như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào vậy!

Thổ lưu bích chặn ngay trước mặt cơn sóng dữ, đương nhiên là lĩnh chịu áp lực cực lớn, nhưng nó vẫn sừng sững không ngã, ngược lại còn chặn đứng dòng nước siết, tuy nhiên, Lâm Hàn nhìn có lẽ cũng chẳng được bao lâu!

Có lẽ cố lắm cũng chỉ chặn được một phút!

Nhưng như vậy là quá đủ!

Nước gặp vật cản, không thể tiến lên, lại vì phản lực mà bật ngược lại.

Sóng thần phía sau vẫn tiếp tục dồn ép tới, va chạm cùng với dòng nước bị bật về, khiến uy lực của dòng nước thoáng chốc bị triệt tiêu!

Vũ Linh Hà trừng mắt nhìn Lan Hồng Tuệ, vốn còn định chất vấn hai câu, nhưng cảnh tượng trước mắt một lần nữa biến đổi, khiến nàng giật nảy mình.

Hai dòng nước va chạm, khiến nước không thể dịch chuyển đi đâu khác, nhưng áp lực từ phía sau vẫn liên tục đẩy tới, tạo ra một lực rất mạnh. Phản lực không kịp triệt tiêu làn sóng này, nhưng sóng thần lại không thể vượt qua tường đá, khiến lực trùng kích này không có chỗ phát tiết, lực trùng kích đã bị tích tụ đến một mức cực kỳ khủng bố.

Cuối cùng…

Dựa theo các định luật vật lý… ách, nói trắng ra là tình cảnh trước mắt chính là, hai dòng nước không dịch chuyển được, lực trùng kích dần dần biến đổi, trở thành một lực xoáy kinh hồn, mà tâm của xoáy nước chính là vị trí của Lâm Thế Xuân.

Vừa không chuẩn bị, Lâm Thế Xuân bị lực xoáy xoắn tới thất linh bát lạc, sáo lộ cũng lộ ra vô số sơ hở.

Chính là lúc này!

Thổ Độn – Liệt thổ chuyển chưởng!

A!

Dưới chân Lâm Thế Xuân đột nhiên nứt toác, một cái hố lớn xuất hiện, khiến hắn thoáng chốc không có chỗ đặt chân, mọi tư thế cũng trở thành hư huyễn, thoáng chốc bị dòng xoáy cuốn vào, không thể làm chủ thân hình.

Hay!

Lâm Hàn vỗ tay một cái, có chút phấn khích mà xem màn biểu diễn này! Xem ra hai con nhóc này cũng đúng là thông minh, bản năng chiến đấu rất sắc bén. Lâm Hàn cũng phải thừa nhận, khả năng vận dụng nhẫn thuật của mình thậm chí còn không bằng hai nàng!

Dù sao thì hắn cũng chiến đấu theo phong cách của Hashirama, lấy chakra đè người, lấy mộc độn hiếp người. Mộc Độn vừa ra, không gì phá nổi, xưa nay cũng chưa để ý nhiều đến việc vận dụng nhẫn thuật!

Vũ Linh Hà cũng nhạy bén vô cùng, biết thời cơ không thể bỏ lỡ. Một vũng xoáy kinh hồn có thể khiến Lâm Thế Xuân trong khoảnh khắc vô lực di chuyển, làm một bia ngắm sống! Hiện tại không nắm bắt thời cơ, chẳng lẽ chờ đợi thế công của mình suy giảm, đối thủ điên cuồng phản kích hay sao?

Vậy là… Lâm Thế Xuân bi kịch!

Thủy Độn – Thủy Long đạn thuật!

Thổ Độn – Thổ Long đạn thuật!

Oành!

Oành!

Một con rồng nước ngưng tụ trong dòng xoáy, đôi mắt vô thần đầy băng lãnh nhìn thẳng Lâm Thế Xuân, gào thét lao về phía hắn.

Rồng nước là bá chủ nơi đây, dòng xoáy không những không cản trở nó, mà giống như càng thêm tiếp sức, khiến công kích của nó càng thêm cuồng bạo. Chỉ là nước… đúng, chỉ là nước mà có thể đánh bay Lâm Thế Xuân lên không trung, miệng thổ huyết, chân khí tán loạn. May mắn vừa rồi còn kịp vận khí hộ thể, nếu không lúc này hắn đã là một đống thịt nát rồi!

Nhưng…

Một con rồng khác bằng bùn đất thoáng chốc đã lao đến, thừa dịp hư mà vào, thoáng chốc nuốt chửng lấy Lâm Thế Xuân, thân hình cũng càng ngày càng cứng lại, từ bùn hóa thành đất cứng chân thật, ép Lâm Thế Xuân đến không thở nổi.

Khốn kiếp! Khốn kiếp! Lâm Thế Xuân ta một đời hoành hành, có bao giờ phải chiến đấu uất ức như thế này?

Nhưng… mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Lan Hồng Tuệ cắn nhẹ đầu ngón cái, dòng máu tươi chảy ra, bị nàng thuần thục bôi lên lòng bàn tay, nhanh lẹ kết ấn: Hợi – Tuất – Dậu – Thân – Mùi.

Thông linh chi thuật!

Bành!

Làn khói trắng hiện ra, một con chó mực đầy dữ tợn, cao đến ngang vai Lan Hồng Tuệ xuất hiện. Lâm Hàn vừa nhìn đã nhận ra, đây chẳng phải là tiểu Hắc hay sao?

Oẳng oẳng!

Tiểu Hắc ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, cực kỳ dũng mãnh lao về phía trước, hai chân sau đầy hùng tráng khiến thân thể nó bật lên cao, chuẩn xác đáp lên người thổ long, một miếng táp xuống không chút do dự.

Chích chích chích…

Âm thanh này…

Lâm Hàn nheo mắt lại, nhìn cảnh tượng thổ long dần dần phát sáng, từng mảng hồ quang điện chói lòa lấn áp cả không gian, tiếng chích chích như chim sẻ, tiếng lèo xèo như đồ vật bị đốt cháy, cộng theo âm thanh thảm thiết đầy tê tái của Lâm Thế Xuân, tất cả hòa lại thành một cảnh tượng đầy đặc sắc, chiếu sáng cả luyện công điện, đưa đến không ít con mắt chú ý!

Chũm chũm chũm…

Thổ long dần dần tan rã, trở thành từng cục đất có to có nhỏ rơi xuống mặt nước, hất lên từng đợt sóng nước dồn dập.

Nước cũng dần dần rút đi, để lộ ra thân hình Lâm Thế Xuân trên mặt đất, quần áo cháy xém, da dẻ bỏng nhiều chỗ, hơi thở hồng hộc, đầy khó nhọc.

Lâm Thế Xuân đưa tay vào ngực, miễn cưỡng lấy ra một cái bình sứ, sắc mặt có chút đau lòng, nhưng vẫn không chút do dự mở nắp bình nuốt lấy.

Sau đó…

Tên này vậy mà có thể miễn cưỡng đứng dậy, sâu sắc nhìn Lâm Hàn một cái, cũng không nói thêm một lời, lặng lẽ xoay người rời đi.

Lâm Hàn cũng không ngăn cản, mục đích của bản thân đã đạt đến, hắn cũng không định gây khó dễ một con tôm nhỏ như vậy.

Cả hai nàng lúc này đều còn khá sung sức, vốn còn định truy kích một chút, nhưng Lâm Hàn nhanh chóng cản lại:
- Được rồi! Mặc kệ hắn đi! Hai trò thông qua rồi!

Nghe Lâm Hàn nói vậy, hai nàng thoáng chốc ngừng lại, tung tăng như chim sẻ chạy tới bên người hắn:
- Thầy Lâm, thầy nói thật? Lần này thầy sẽ dẫn bọn em ra ngoài làm nhiệm vụ đúng không? Là nhiệm vụ gì vậy?
Là Vũ Linh Hà hưng phấn hỏi trước.

Lan Hồng Tuệ lại có phần ngượng ngập cúi đầu:
- Thầy Lâm! Vừa rồi… bọn em còn rất nhiều thiếu hụt, mong thầy sau này chỉ dạy nhiều hơn!

- Ừm!
Lâm Hàn gật đầu:
- Lần này làm nhiệm vụ vốn dĩ là để truyền cho hai trò một số thứ! Ha ha, cũng đừng để đến lúc đó không chịu nổi áp lực, kêu khóc đòi về với mẹ là thầy không chịu trách nhiệm nha!

- Hứ! Ai mà sợ?
Vũ Linh Hà le lưỡi làm một cái mặt quỷ, khiến Lâm Hàn một trận bất đắc dĩ!

- Con cũng đi! Con cũng đi!
Một trận rục rịch trong lòng, kèm theo là âm thanh yêu sách đầy thanh thúy của Băng nhi điện hạ.

Lâm Hàn một trận trợn trắng mắt, lại một cái vỗ nhẹ lên mông:
- Trẻ con trẻ nít! Ở nhà!

- Con không ở nhà! Cha xấu trai, cha xấu bụng! Con muốn đi làm nhiệm vụ!
Lâm Hàn ngẩn người, vốn tưởng chỉ đùa một chút, ai ngờ bé con này nãy giờ cho là thật, phản ứng còn rất lớn, rất kiên quyết!

Lâm Hàn nhíu mày một cái, lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc chắn là có nguy hiểm. Bản thân hắn cũng chưa từng làm loại nhiệm vụ này bao giờ, có chỗ sơ sót khiến Băng nhi bị thương thì làm sao bây giờ?

Băng nhi là bảo bối của hắn, mất một sợi tóc hắn còn đau lòng, huống chi là...

- Không được! Cái gì cũng chiều con, bị chiều thành hư rồi! Lần này không phải trò đùa, cha nói phải nghe!
Lâm Hàn kiên quyết lắc đầu, không một chút nhân nhượng nào.

Lâm Băng nhìn thái độ của Lâm Hàn, biết lần này có vòi cũng không được! Lâm Băng cũng không phải kiểu trẻ con vòi không được là lăn ra ăn vạ, giảo hoạt đảo đảo tròng mắt, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc lại ra vẻ ủy khuất:
- Thật sự không được ạ?

- Không được!
Lâm Hàn trầm mặt nói, rất có phong thái người cha nghiêm khắc.

- Vậy được nha! Con về trước!
Lâm Băng thoáng chốc ủ rũ nói, lặng lẽ xoay người rời đi.

- Được rồi! Hai trò cũng về đi thôi! Chuẩn bị sẵn sàng, hai ngày sau theo ta ra ngoài làm nhiệm vụ!
Lâm Hàn nhìn nhìn theo bóng lưng Lâm Băng, hời hợt nói với hai học trò. Hai nàng nhìn nhau một cái, Vũ Linh Hà cũng rất cơ linh, thoáng chốc đuổi theo Lâm Băng, khiến thầy Lâm phía sau mỉm cười hài lòng. Thầm nghĩ: “Trẻ nhỏ dễ dạy a!”

Chỉ là… cái ánh mắt của Băng nhi điện hạ vừa rồi là thế nào nha? Có âm mưu gì đó? Thế nào mà thầy Lâm uy vũ nhìn thấy lại có chút bồn chồn…

Lắc lắc đầu, Lâm Hàn cũng lầm lũi rời khỏi luyện công điện, thầm tính toán một số việc cần làm. Thời gian chỉ còn có hai ngày, phải tận dụng cho tốt.

Còn có, biểu hiện của hai học trò ngày hôm nay cũng khiến Lâm Hàn không hài lòng cho lắm. Mặc dù cuối cùng phối hợp quá đẹp, chiến thắng cũng rất thuyết phục, nhưng biểu hiện suốt trận đấu của hai nàng lại khiến hắn không được hài lòng.

Mặc dù phối hợp với nhau rất ăn ý, nhưng riêng từng người cũng đều có khuyết điểm. Lâm Hàn sau này còn muốn giao cho hai nàng trọng trách, cần mỗi người đều có năng lực đảm đương một phía, khuyết điểm lớn như vậy tồn tại, hiển nhiên khiến hắn không yên lòng cho được!

Vừa bước ra khỏi cổng, hai mũi Lâm Hàn đột nhiên co rúm lại, sâu sắc hít lấy mùi oải hương thoang thoảng trong gió. Cái mùi hương quen thuộc này, hắn còn lạ lẫm gì? Xoay người sang một bên, quả nhiên có một mỹ nữ tóc tím đã ngồi đó từ bao giờ, khuôn mặt tươi cười có mấy phần tinh nghịch nhìn hắn.

- Cùng đi dạo một chút chứ?
Mỹ nữ mời, Lâm Hàn nào có chuyện từ chối? Bộ muốn bị chất vấn một trận, lại khuyến mãi thêm một phen nhừ tử sao?

Ách… kể cả không có uy hiếp kia, Lâm Hàn cũng tuyệt đối không từ chối! Lê đại tỷ nha, làm nàng hài lòng, thậm chí có thưởng lớn… hắc hắc…

Tiếng cười bỉ ổi bị chôn sau dưới đáy lòng, Lâm Hàn rất oai phong đi tới bên cạnh Lê Ân Tĩnh. Lê đại tiểu thư cũng mỉm cười, tình cảm khoác lấy tay hắn, hai thân ảnh như hòa vào nhau rời khỏi luyện công điện này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui