Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Tối hôm đó, Lâm Hàn ngủ một giấc ngon lành, đến tận khi mặt trời sáng trưng thì hắn mới lơ mơ tỉnh dậy.

Đối mặt với ánh mắt sốt ruột nhưng cố kìm nén của hai đứa kia, Lâm Hàn rất vô liêm sỉ làm như không thấy, đã vậy còn vô tư ngáp dài thêm một cái, rồi lại đủng đỉnh đứng dậy vệ sinh cá nhân.

Xong hết mọi chuyện thì lại mất thêm mười lăm phút nữa, lúc này, Lâm Ôn có vẻ như cũng không chịu được nữa, buồn bực làu bàu:
- Đàn ông hay đàn bà vậy? Rửa mặt mà cũng lâu như vậy.

Lâm Hàn đột nhiên quay phắt lại, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại thản nhiên quay mặt đi, tiếp tục làm việc của mình.

Ặc!

Lâm Ôn đúng là hết chỗ nói, bất đắc dĩ chạy ra chỗ khác tán tỉnh cô bạn gái để giết thời gian.

Lách tách lách tách.

Lâm Ôn đang mải tán chuyện, đột nhiên tò mò quay lại, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mặt đất hơi có dị động, nứt toác ra dưới chân Lâm Hàn. Lâm Ôn cũng cảm thấy cực kỳ lo lắng, nhưng nghĩ lại cảnh tượng Lâm Hàn chiến đấu hôm qua, hắn bất giác lại thu tay về, đứng yên xem chuyện gì đang xảy ra.

Rắc!

Mặt đất nứt ra thêm một chút, một mầm non xanh mướt vươn lên, sinh trưởng cực kỳ mãnh liệt, chẳng mấy chốc đã cao đến đầu gối Lâm Hàn, có cành có lá, hơn nữa còn dần dần kết một nụ hoa màu hồng, e ấp từng chút từng chút một nở ra. Cảnh tượng như vậy không chỉ có một, thoáng chốc xung quanh đã mọc lên hàng chục cây hoa như vậy, khiến cả một vùng đất trở nên tràn ngập sắc màu.

Cả Lâm Ôn và Hải Vô Yên đều trợn to mắt. Hoa thì họ đã từng thấy, nhưng cảnh tượng một cây hoa mọc lên từ mầm non, trưởng thành rồi ra hoa như vậy, cả một quá trình trọn vẹn được thu gọn trong mười giây, hoàn thiện như vậy thì họ mới được nhìn lần đầu.

Là đại ca làm sao? Rốt cuộc anh còn che giấu những thứ gì? Thật tò mò a!

Trong lòng cả hai người đều nổi lên suy nghĩ như vậy.

Bông hoa thoáng chốc đã nở nộ, tươi đẹp và rực rỡ với nét đẹp tuyệt lệ của mẹ thiên nhiên.

Từ trong bông hoa đó, hàng loạt những viên gì đó màu đen hoặc màu xám lóe lên, lao nhanh vào cái túi bên hông Lâm Hàn, chẳng mấy chốc, con số trên túi đã tăng lên thành bảy bảy, minh chứng cho số điểm mà Lâm Hàn đạt được.

Ách!

Là ma tinh và quỷ thạch sao?

Trong đầu Lâm Ôn và Hải Vô Yên cùng mọc lên dấu chấm hỏi, Lâm Hàn tiêu diệt ma quỷ lúc nào vậy? Điểm số kia rốt cuộc là ở đâu ra.

Lâm Ôn suy nghĩ mãi vẫn không ra, còn Hải Vô Yên, trong đầu nàng đã lờ mờ nhớ lại cảnh tượng Lâm Hàn bố trí hàng loạt quyển trục xung quanh khu vực nghỉ ngơi vào buổi tối. Chẳng trách tối qua hắn có thể yên tâm mà ngủ ngon lành như thế.

- Đi ra đi! Nấp lâu như vậy ngươi không thấy mệt sao?
Lâm Hàn đột ngột lên tiếng, thanh kiếm katana cũng đã cầm trên tay, nhẹ nhàng vốc một ngụm nước tạt nhẹ lên mặt mình, hắn xoay người cười tủm tỉm nói với một vị trí sau rặng cây.

Lâm Ôn và Hải Vô Yên đều giật mình, thân hình lanh lẹ chạy tới bên Lâm Hàn, thần tình tràn ngập đề phòng nhìn về phía rặng cây kia.

- Quả nhiên!
Qua một lúc, một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên, như đáp lại câu nói của Lâm Hàn:
- Ngươi quả nhiên không đơn giản! Nhưng như vậy thì sao? Ngươi vẫn phải chết, lễ của công chúa không phải kẻ như ngươi có thể tùy tiện nhận lấy!

Từ sau rặng cây, một tên mặc pháp bào màu đen không trùm đầu, khuôn mặt tràn đầy âm trầm và độc địa đi ra. Giọng nói trầm trầm kia tràn ngập sát khí, giống như quyết phải giết Lâm Hàn cho bằng được. Không khó nhận ra, hắn là một trong những kẻ ở ngoài thành, cũng là kẻ cuối cùng mà Lâm Hàn nhận ra được.

Lâm Ôn và Hải Vô Yên chợt toát mồ hôi lạnh, bởi khí tràng mà tên này tỏa ra quá khủng bố. Chỉ mới xuất hiện thôi, mà họ đã có cảm giác hoa mắt ù tai, xúc cảm mất sạch, giống như lục giác đều bị tước đoạt vậy.

Chỉ có Lâm Hàn vẫn đứng sừng sững ở đó, bĩu môi, thốt ra một câu:
- Ngã!

Phịch!

Tên ma pháp sư âm trầm tưởng chừng cực kỳ nguy hiểm kia đột nhiên làm ra hành động cực kỳ khó hiểu.

Một giây trước, hắn vẫn còn cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ hùng hổ tiến tới, pháp trượng cũng đã cầm trên tay, miệng lầm rầm những chú ngữ khó hiểu, giống như có thể tung ra công kích như cuồng phong bão táp bất cứ lúc nào.

Một giây sau, hắn đột ngột ngã xuống, như một đứa trẻ đi còn không vững, vấp phải một hòn đã rồi ngã dập mặt.

Ngẩng mặt lên, tên ma pháp sư không thể tin nổi nhìn Lâm Hàn, miệng chỉ liên tục thốt ra “Ngươi... ngươi...”, ngoài ra không nói được thêm gì, thần tình cực kỳ uất ức.

Lâm Hàn cũng lười nói nhiều với tên này, một thanh shuriken phi ra, lao vun vút trong không khí, như bùa đòi mạng lao về phía tên ngu xuẩn thích tỏ ra nguy hiểm kia.

Keng!

Tròng mắt tên ma pháp sư co rút lại, sau đó lại nở lớn ra, một thân hình nhỏ nhắn đột nhiên đứng chắn trước mặt hắn, cây trường tiên vàng óng vung vẩy trong không khí, thuần thục đánh bay miếng phi tiêu quái dị kia, bảo toàn cho hắn một mạng.

- Đại ca! Hạ thủ lưu tình! Hắn là tùy tùng của muội!
Lâm Hàn cười cười nhẹ nhàng, nhìn cô bé Long Hạo Phương kia. Không thể không nói, thực ra hắn cũng rất có hảo cảm với nàng, không có chút phản cảm nào. Cô bé này ngoài việc hơi nghịch ngợm thích gây sự một chút, ngoài ra thì cũng rất xinh đẹp, đáng yêu, trong sáng. Lâm Hàn cũng không thể tìm ra được bất cứ lý do nào để ghét nàng.

Chỉ là, Lâm Hàn thực ra cũng không quen nàng cho lắm, cũng chưa đến mức vì một câu nói của nàng mà tha mạng cho tên kia. Hiện tại, hắn vẫn đang nhìn Lâm Hàn với ánh mắt cực kỳ thù hận, kèm theo chút gì đó nhẹ nhõm sau khi thoát được cái chết. Lâm Hàn dám khẳng định, tha cho hắn một lần, hắn chẳng những không cảm kích mà còn quay đầu lại cắn mình, loại như vậy, Lâm Hàn không muốn tha bừa.

Phiền toái, hắn không sợ, nhưng cực kỳ căm ghét. Mọi phiền toái, phải bị bóp chết từ trong trứng nước.

Xoẹt.

Âm thanh rè rè như sóng điện vang lên, một hư ảnh thiếu nữ dần xuất hiện bên cạnh Long Hạo Phương, chẳng phải ai khác, chính là nhị tỷ Long Hạo Nguyệt của nàng, cũng là một trong những người mà Lâm Hàn cực kỳ kiêng kỵ.

- Lâm Tiên Sinh, bỏ qua chuyện này đi! Hắn là tùy tùng của ta! Là do ta không biết quản giáo, ta đảm bảo sẽ không có chuyện này lần thứ hai.
Long Hạo Nguyệt cũng nhanh chóng lên tiếng, thái độ cực kỳ thành khẩn, lại một lần nữa hành lễ với Lâm Hàn.

Trong khoảnh khắc đó, tên ma pháp sư nhanh chóng cúi đầu xuống, nhưng sát khí và sự thù hận thì không thể giấu nổi, ngay cả Long Hạo Nguyệt cũng nhíu chặt lông mày, có chút không tin tưởng vào lời mình đang nói.

Hự!

Tên ma pháp sư đột nhiên rên lên đau đớn, một dòng máu đỏ tươi dần dần lan ra xung quanh, mùi tanh tưởi gay mũi cũng tỏa ra khiến Long Hạo Phương khó chịu nhíu mày.

- Ai da! Đại ca! Huynh hại ta rồi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hắn chết mất rồi! Đội chúng ta sẽ không còn đủ người, làm sao thông qua được vòng đầu bây giờ? Ai da ai da! Đại ca... không biết đâu! Hu hu, huynh hại ta, bắt đền đó! Huynh phải bảo tiểu Ôn tới chơi với ta một tuần... không, một tháng!

Ách!

Lâm Hàn trợn tròn mắt, bất đắc dĩ gãi đầu. Lời nói cường hãn của tiểu cô nương suýt khiến hắn cảm thấy như mình là kẻ đại gian đại ác, thập ác bất xá nỡ lòng bắt nạt tiểu cô nương vậy.

Ngoài ra còn có cả cảm giác dở khóc dở cười, vừa rồi đứng chắn lẫm liệt lắm, nào ngờ nàng cũng chỉ là không muốn mình bị loại ngay vòng một mà thôi, chứ quan tâm quái gì đến cái tên kia? Bi ai a!

Tay thu lại, chông đá vừa mọc lên dưới đất cũng thu lại, Lâm Hàn cười cười nói với Long Hạo Phương:
- Được rồi! Sau khi cuộc thi này kết thúc, ta sẽ cho thằng Ôn đến chơi với muội một hai năm, đến khi muội chán nó rồi trả về! Được chưa?

Nói xong, mặc kệ ánh mắt bất đắc dĩ của Lâm Ôn cùng cái trừng mắt như muốn giết người của Hải Vô Yên, Lâm Hàn xoay người dẫn đầu muốn bỏ đi.

- Ngươi... đúng là rất không nể mặt!
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến Lâm Hàn không thể không dừng bước.

- Sao vậy? Nhị công chúa? Muốn hỏi tội sao? Ngươi tiếc tên thủ hạ kia? Hay là có gian tình gì với hắn?
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng, cuối cùng cô cũng chịu lộ nguyên hình rồi sao!

Long Hạo Nguyệt lạnh nhạt nhìn hắn, giọng nói trầm ấm dễ nghe đã không còn, nó càng thêm trầm, nhưng cũng càng thêm lạnh lẽo.

- Tên kia không quan trọng! Hắn tới đây chỉ là cho đủ quân số mà thôi! Một tên Pháp Đế hạng bét còn chưa đến mức khiến ta phải nuối tiếc! Chỉ là... trước nay ta rất ít khi xuống nước với người khác, lại càng ít kẻ dám không nể mặt ta! Ngươi... chính là người thứ hai!

- Vậy hả?
Lâm Hàn cười khẩy nói:
- Vậy tên đầu tiên ra sao rồi?

- Chết rồi!
Long Hạo Nguyệt lạnh lẽo thốt ra hai chữ.

- Vậy thì đến đây đi! Ta cũng không ngại vùi hoa dập liễu một lần đâu!
Hừ một tiếng, Lâm Hàn hơi siết chặt kiếm Hàn Tuyết, sát khí cũng bắt đầu lan tràn, mùi máu tanh tràn ngập không gian.

Long Hạo Nguyệt vẫn đứng im tại chỗ, sắc mặt không tỏ ra bất cứ gì đó dị thường. Trầm mặc một lúc, nàng mới lạnh nhạt nói:
- Hiện tại không phải lúc! Chờ đến lúc thi đấu, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá thật đắt cho hành động ngày hôm nay! Hãy nhớ cho kỹ, tôn nghiêm và thể diện của Long Hạo Nguyệt này, không có bất cứ một kẻ nào được phép xúc phạm!

Nói xong, nàng mạnh mẽ kéo lấy Long Hạo Phương, chân đạp bộ pháp, thân hình như phi yến dần dần đi mất.

- Hắc! Dọa người, không phải chỉ cô mới biết làm!
Lâm Hàn bĩu môi lẩm bẩm một câu, dẫn hai đứa em bỏ đi theo một hướng khác.

Chỉ là, trong lòng hắn cũng nổi lên cảm giác kiêng kỵ nhiều hơn nữa với Long Hạo Nguyệt!

Vừa rồi, khi Lâm Hàn trực tiếp không nể mặt mũi nàng, hắn có cảm giác như áp lực trên người mình đang tăng lên gấp bội, giống như cả trời đất này đều đang phẫn nộ vì hành động của hắn. Hơn nữa áp lực ngày càng tăng lên, giống như uy nghiêm vô cùng vô tận của trời đất vậy, nếu không phải Long Hạo Nguyệt chủ động thu lại, có lẽ Lâm Hàn đã không nhịn được mà xuất thủ trước rồi!

Đây là cái gọi là Quý đạo mà lão già kia truyền đạt hay sao?

Quả nhiên... rất đáng sợ!

...

- Nhị tỷ, cái gì đáng sợ cơ?

Ở một góc khác, Long Hạo Phương cũng buồn bực lên tiếng! Việc Lâm Hàn và Long Hạo Nguyệt xung đột nàng không quan tâm, sống trong hoàng cung lâu rồi, việc xung đột xảy ra như cơm bữa, nhưng tất cả cuối cùng vẫn cùng sống chung được đó thôi? Nàng tin, việc của Lâm Hàn và Long Hạo Nguyệt cuối cùng cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến việc của nàng và Lâm Ôn.

Chỉ là, nhị tỷ từ nãy tới giờ đều tỏ ra rất nghiêm túc, lại nói cái gì mà đáng sợ, khiến nàng rất là khó hiểu!

- Lâm Hàn kia! Ta đã vận dụng toàn bộ uy thế, lại dùng bí thuật dung hòa với thiên đạo để tăng áp lực lên người hắn, nhưng một chút hiệu quả cũng không có, thậm chí còn bị sát khí của hắn ảnh hưởng! Hơn nữa, thủ đoạn của hắn ta vẫn chưa nhìn thấu! Rõ ràng vừa rồi có thể tạo ra một vườn hoa, tỏa ra độc hương đánh gục Carlo trong tích tắc, sau đó lại âm thầm tạo ra chông đá giết chết Carlo ngay trước mắt ta! Ta dám chắc không phải là hắn làm, mà là có một bản thể khác trốn dưới lòng đất thực hiện, có như vậy mới có thể vô thanh vô tức làm được điều đó trước mắt ta! Chỉ là... ta vẫn không thể hiểu được hắn làm vậy từ bao giờ? Nếu tất cả đều là sự tính toán từ trước, vậy thì... hắn quả thực là một kẻ cực kỳ đáng sợ!

- Nhưng mà... nhị tỷ! Carlo chết rồi, đội chúng ta đăng ký là ba, bây giờ chỉ còn hai...
Long Hạo Phương vẫn chỉ quan tâm đến vấn đề này.

- Muội không cần lo! Muội cho rằng chúng ta cần thiết phải tham gia vào vòng này hay sao? Chẳng qua ta muốn thám thính xem có những kẻ nào muốn ẩn giấu thực lực, giả heo ăn hổ hay không thôi! Quả nhiên, vòng một này vẫn là vòng thi cực kỳ ngọa hổ tàng long. Cả Kim Huyền kia, cả tên hòa thượng Vân Hư nữa, tất cả đều là đối thủ không thể coi thường. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui